Chương 308: Săn giết Đại hoàng tử (4)
Tại trang viên Đan Tông nơi đó, toàn bộ các trưởng lão võ viện nhìn ra khu thành Đông.
Liệt diễm trùng thiên rọi khắp nơi bầu trời đêm, không gian bị bỏng bởi sóng nhiệt cuồn cuộn.
Cho dù là đang cách xa mấy chục dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lượng hủy diệt kia.
- Ai dám gây sự trong thành Hoàng Phủ?
Thường Lăng hơi nhíu lông mày nhỏ nhắn lại, nàng có dự cảm không tốt.
Ầm ầm!!
Liệt Diễm Kim Liên nở rộ, nuốt sống toàn thể thị vệ hoàng thất cùng các trưởng lão Kỳ Thiên điện, liệt diễm lao nhanh giống như sóng dữ vỗ bờ đụng phải xe vua.
Mặt ngoài xe vua lấp lóe ánh sáng, lắc lư kịch liệt, tuy không bị phá hủy nhưng lại bị lật qua lật lại, bay ra ngoài.
- Aaa…!!
Đinh Linh Lung ở bên trong hoàn toàn mất khống chế, vì xe vua hỗn loạn mà cũng va chạm vào nhau.
Chỉ có Đại hoàng tử là vẫn vững vàng ngồi trên giường êm, không hề bối rối, ngược lại càng thêm hưng phấn.
- Lên!!
Cuối đường trên con phố dài, linh văn của Yến Tranh sáng rõ, năng lượng kiềm chế đã phóng thích toàn diện hóa thành gió lốc đang gào thét, giống như như Cự Long đụng phải xe vua đang tung bay tới.
Ầm ầm!!
Xe vua kịch liệt đung đưa xông lên trời.
Theo gió lốc bay lên không, còn có Côn Bác.
- Mở ra cho ta!
Côn Bác chế trụ xe vua, một tay cầm đao, bổ về phía cửa xe.
Nhưng...
Ầm ầm!!
Xe vua đột nhiên nổ lên yêu khí kinh người đánh bay Côn Bác.
Rống!!
Một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang vọng trong thành Hoàng Phủ.
Mặt ngoài xe vua dâng lên số lượng lớn hài cốt, đan vào lẫn nhau, hóa thành một bộ hài cốt Dực Long khổng lồ, giương cánh hét giận dữ, đứng trên không trung.
- Cái gì?
Yến Tranh và Côn Bác khiếp sợ nhìn Dực Long kia!
Đây chính là yêu vật trong truyền thuyết.
Từ đâu mà hoàng thất lấy được bộ hài cốt này?
Lại còn làm thành xe vua!
- Ha ha!! Ha ha ha!! Các ngươi chết chắc!!
Quan Hoa Vinh ở phía xa khống chế lại thân thể, nhìn Dực Long uy phong giữa không trung, cất tiếng cười to.
- Bảo vệ điện hạ!
Thẩm Đông Sơn biến mất trong nháy mắt giống như là một tia lôi điện đang giết trở về.
- Không hổ là hoàng thất, lại có thể luyện chế trọng bảo như thế.
Côn Bác biết xe vua là bảo bối, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là bảo bối như vậy.
- Côn Bác, lần nữa!
Yến Tranh nhấc lên cuồng phong, cuốn lên Côn Bác vừa rơi xuống ở nơi xa, lần nữa quăng về phía không trung vài trăm mét.
- Mở ra cho ta...!
Côn Bác trừng trừng hai mắt, vết sẹo tràn đầy trên mặt đều nổi lên hồng quang, giống như côn trùng đang nhúc nhích, vừa dữ tợn lại khủng bố.
Hắn lên tiếng gào thét, đao khí cuồn cuộn, tạo thành đao mang dài mấy chục thước, bổ vào màn đêm, xông về xe vua.
- Hừ hừ... Bọn ngu xuẩn này.
Đại hoàng tử ngồi ngay ngắn ở trên giường êm trong xe vua, tay vuốt vuốt một viên tinh cầu, khống chế xe vua phòng ngự.
- Điện hạ thật mạnh mẽ!
Đinh Linh Lung may mắn lại kích động, vừa rồi bị liệt diễm bạo tạc, thời điểm xe vua xoay chuyển thật đúng là đáng sợ.
- Không cần khẩn trương, chờ người võ viện vừa đến...
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Tịch Nhan, đang chuẩn bị chế nhạo, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Tịch Nhan vốn vẫn đang im lặng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím tiếp cận Đại hoàng tử.
Lúc ánh mắt giao nhau, một khắc này, phong ấn toàn thân Tịch Nhan đều đã bị phá hủy, ma khí kinh người tràn ngập lao ra, khuấy động xe vua.
Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Hình Luyện, Lục Tử Ngâm bỗng nhiên biến sắc, bọn hắn đều cảm nhận được sát khí kinh khủng để tất cả mọi người lạnh cả người.
Ngay cả Khương Nghị cũng hơi có phản ứng, đây là năng lượng gì?
Thân thể Tịch Nhan bò đầy ma văn, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ đều trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
Mượn thể hoàn hồn!
- Oa a...
Tịch Nhan há miệng phát ra tiếng ma hống bạo ngược thê lương, nhấc lên ma khí kinh khủng, hóa thành một bàn tay ma sắt nhọn chụp về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử quá sợ hãi.
Mặc dù thân phận hắn tôn quý, linh văn lại là ngũ phẩm. Nếu không phải lấy thân phận trưởng tử, đã sớm định Thái tử thì hắn cũng không bị các hoàng tử khác tranh đấu.
- Cứu giá!!
Đại hoàng tử hét to giãy dụa.
Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, phạm vi xe vua lại không quá lớn, ma trảo trong nháy mắt đã lao tới.
Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Lục Tử Ngâm, Hình Luyện đến lúc này mới phản ứng được.
Sở Uyên đương nhiên không cứu, Lục Tử Ngâm cũng không có năng lực.
Hình Luyện thể hiện sự hung ác của mình, đứng dậy muốn tiến lên, nhưng, một con tiểu xà đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, cuốn lấy cổ hắn kéo một phát.
Thân thể mất khống chế, ngửa mặt quay cuồng.
Cứu giá, thành 'Chạy trốn'.
Đinh Linh Lung sợ hãi ma khí, nàng chỉ là theo bản năng phóng xuất ra dây leo chặn đánh, nhưng căn bản là chuyện vô bổ.
Chỉ có Khương Nghị 'Anh dũng' nhào tới, hô to:
- Điện hạ, tránh ra...
Đương nhiên, hành động nhào tới có chút... chậm...
Trong chớp mắt, ma trảo đã đập vào trên thân Đại hoàng tử.
Tinh cầu trong tay Đại hoàng tử tại chỗ vỡ tan chấn nát ma khí đang bắn nổ tới, đâm vào trên người Đại hoàng tử, cũng vén lui bọn người Khương Nghị, đập vào trên thân xe.
Ngay một khắc này.
Ầm ầm!!
Đao khí như Ngân Hà treo ngược trên thiên khung sáng chói lại cường thế bổ về phía hài cốt Dực Long.
Tinh cầu vỡ vụn, khống chế thất bại, số lượng lớn hài cốt ảm đạm đi phần nào ánh sáng.
Bành!!
Cốt Long kịch liệt lắc lư rồi bị phá tan thành mảnh nhỏ vẩy xuống đầy trời, xe vua cũng bị đánh nát.
- Aaa…!!
Bọn người Đại hoàng tử kêu thảm bay ra ngoài.
Hình Luyện và mọi người đang vội vàng muốn khống chế thân thể, kết quả lại bị từng sợi xiềng xích ngút trời lao đến, cưỡng ép cuốn lấy bọn hắn đánh xuống mặt đất.
- Không!!
Thẩm Đông Sơn đang muốn giết tới trừng đến muốn rách cả mí mắt, hắn trơ mắt nhìn bọn người hoàng tử bị xiềng xích bắt lấy.
Đại hoàng tử!
Hình Luyện!
Sở Uyên!
Đinh Linh Lung!
Nạp Lan Thanh Diệu!
Lục Tử Ngâm!
Những người này đều là hi vọng của hoàng triều cả.
- Điện hạ!
Thẩm Đông Sơn nháy mắt đã biến mất, dùng tốc độ cao nhất đuổi kịp Đại hoàng tử.
Phải cứu chủ tử trước.
Bành!!
Đại hoàng tử bị xiềng xích quấn quanh lôi kéo trên mặt đất, va chạm kịch liệt suýt chút nữa đều ném vụn xương cốt toàn thân hắn.