Chương 424: Ngô Hoàng
Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua tia sáng nào hừng hực như thế, càng không có cảm nhận qua năng lượng khủng bố như vậy.
Bọn hắn đều ngây dại.
Trăm dặm núi bụi, ngàn vạn cây rừng đều tại thời khắc này bị vô hình đao mang cắt chém.
Đao khí sắc bén giống như muốn làm đông cả, lạnh buốt thấu xương.
- Trốn đi!!
Dạ Thiên Lan biến sắc, vừa hoảng sợ càng khó có thể tin hơn mà nhìn Ngân Hà đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài kia.
Người khác nhìn không ra nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Đó là đao mang, tuyệt thế đao mang vượt rất xa Linh Hồn cảnh, thậm chí là Sinh Tử cảnh.
- Trốn đi!! Mau trốn đi!
Các trưởng lão kinh hồn thét lên, điên cuồng nhào về phía các đệ tử xung quanh, muốn dẫn bọn hắn thoát khỏi.
Nhưng...
Ầm ầm!!
Đao mang cách tám mươi dặm cắt ra cả bầu trời, chôn vùi mây mù, từ trên trời giáng xuống.
Đại địa oanh minh, quần sơn vỡ nát.
Thiên Sư tông còn chưa khởi động ra pháp trận phòng ngự thì đã bị tuỳ tiện cắt ra, cả ngàn đệ tử, bất luận già trẻ hay mạnh yếu, tất cả đều bị đao mang chôn vùi, vỡ nát thành hạt gạo.
Một vết nứt kinh khủng đi ngang qua quần sơn hùng kỳ của Thiên Sư tông. Nhìn thấy mà giật mình, năng lượng thật kinh khủng, lớn lao như thủy triều. Các đệ tử và trưởng lão may mắn còn sống sót xung quanh vết nứt trên núi cao trợn mắt hốc mồm, linh hồn như đã bay đi, đầu óc trống rỗng.
Rất nhiều đệ tử ngồi liệt trên mặt đất, choáng váng.
Xảy ra chuyện gì?
Đây là ác mộng sao?
Khương Hồng Võ bế quan ở bí cảnh sâu nhất trong Thiên Sư tông, cấm chế dày đặc, nhưng cũng tại lúc đao mang rơi xuống, một khắc này, tất cả đều hoàn toàn biến thành cát bụi.
Ba vị Luyện Đan sư của Ngọc Đỉnh tông, năm vị Luyện Đan sư của Đan quốc, toàn bộ chết thảm.
Quốc quân Đan quốc tại một khắc cuối cùng trốn đến phía sau đỉnh lô của mình, lại bởi vì bị đỉnh lô bạo tạc mà cũng bay ra ngoài vài trăm mét, nằm nhoài trong phế tích hấp hối.
Toàn thân Khương Hồng Võ máu thịt be bét, bị đặt ở phía dưới mảnh vỡ đỉnh lô.
Trong tầm mắt mơ hồ, một nam tử đang đạp trên phế tích đi tới.
- Khương Hồng Võ!
Đường Thiết Bình nắm cổ áo Khương Hồng Võ kéo lên, đưa đến trước mặt mình.
- Ngươi... Là...
Khương Hồng Võ có chút há mồm, lại vô lực cúi đầu xuống.
Đường Thiết Bình thu Khương Hồng Võ vào Bảo khí Không gian trước ngực, trong chốc lát mặt đất băng liệt, bay lên trời mấy ngàn thước.
- Ngươi là ai? Vì sao lại hủy Thiên Sư tông ta!
Dạ Thiên Lan nhìn hằm hằm không trung, muốn rách cả mí mắt.
Đường Thiết Bình lạnh lùng nhìn phía dưới, quay người đi đến tầng mây cuồn cuộn.
Khi Thương Minh mang theo đội ngũ phóng tới trong màn đêm, cách vài trăm dặm liền thấy được ánh sáng vạch phá màn đêm kia.
Quá sáng, như là Ngân Hà từ trên trời rơi xuống, chiếu thấu mấy trăm dặm sơn lâm.
Trong lòng Thương Minh run lên, hất tất cả đội viên ra, giống như điên xông về Thiên Sư tông.
- Ly Hỏa thánh địa? Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?
Sắc mặt Dạ Thiên Lan đại biến, Ly Hỏa thánh địa rõ ràng ở bên ngoài mấy vạn dặm Hoang Mãng nguyên, tại sao lại xuất hiện ở đây?
La Phù là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, Ly Hỏa thánh địa điên rồi sao?
- Bọn hắn phải dùng Vương gia luyện đan! Bọn hắn muốn đan dược truyền kỳ!
Thương Minh tức giận càng hoảng sợ, đây là cường giả cảnh giới gì, chỉ một đao lại có thể bổ Thiên Sư tông ra?
Thiên Sư tông - một trong mười tám tông, cứ như tờ giấy mỏng bị tuỳ tiện xé rách sao?
- Ly Hỏa thánh địa... Đan dược truyền kỳ... sắc mặt Dạ Thiên Lan trở nên tái nhợt, tuyệt vọng.
Luyện người, lấy đan?
Sâu trong La Phù.
Tịch Nhan đang yên lặng ngồi trong hẻm núi sâu thẳm, dẫn dắt linh hồn mãnh thú vừa mới săn giết tiến vào thân thể, nuôi nấng Viễn Cổ ma vật trong cơ thể.
Viễn Cổ ma vật này đến từ cổ thành dưới mặt đất rất lâu, có thân phận cực kì khủng bố.
Luân hồi linh văn của Tịch Nhan đúng lúc là vật dẫn tuyệt hảo của nó.
Các nàng, đang dần dần hình thành một quan mối hệ cộng sinh đặt biệt.
- Trốn đi!
Một thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong đầu Tịch Nhan.
Tịch Nhan mở hai mắt ra, bên trong con mắt màu tím lóe lên ý lạnh, lập tức muốn đứng dậy.
Nhưng...
Luồng khí lạnh thấu xương mang theo tốc độ kinh người quét sạch núi, đông kết cả hẻm núi.
Tịch Nhan bị luồng không khí lạnh bao phủ, trong nháy mắt đã bị đông cứng.
- Trốn đi!
Sau khi Tịch Nhan yếu ớt dùng ý thức nhắc nhở ma hồn thì lâm vào hôn mê.
Ma hồn ở trong thân thể Tịch Nhan mở ra con mắt tinh hồng, chú ý đến mấy cường giả đang đi tới bên ngoài, than khẽ, nó đã cùng linh hồn Tịch Nhan hoàn toàn giao hòa làm một.
Thân thể này, quá yếu!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, La Phù sơn mạch lâm vào oanh động.
- Cửu công chúa Hoàng thất khuyến khích tông chủ Thiên Cương tông, mưu đồ bắt Khương Hồng Võ, Tịch Nhan. Ly Hỏa thánh địa nhúng tay vào La Phù, dùng một đao bổ Thiên Sư tông, bắt sống Khương Hồng Võ, Tịch Nhan cũng đã mất tích.
Quần tình xúc động lại tức giận, thấp thỏm lo âu.
Thiên Sư tông cường hãn, lại bị một người một đao bổ ra?
Khương Hồng Võ giấu ở nơi sâu nhất trong Thiên Sư tông, lại bị người khác tuỳ tiện bắt đi?
Ly Hỏa thánh địa vậy mà lại không để lãnh địa La Phù được Vô Hồi thánh địa khống chế lọt vào mắt?
Các tông lần La Phù đầu tiên chân thực cảm nhận được, chênh lệch giữa bọn hắn và thánh địa lớn như thế nào, bọn hắn cần Vô Hồi thánh địa bảo vệ.
Ngọc Đỉnh tông lập tức mở đại hội La Phù. Tuyên án Thiên Cương tông, vĩnh viễn trục xuất khỏi hàng ngũ mười tám tông.
Cừu Nguyên Lương cùng ngày bị đám người tức giận xử tử.
Thiên Cương tông, triệt để bị xoá tên!
Toàn La Phù dậy sóng lùng bắt Cửu công chúa.
Quý Khải Minh liên hợp mười bảy tông tông chủ khởi hành, bái phỏng Vô Hồi thánh địa. Bọn hắn muốn xin mời Vô Hồi thánh địa chủ trì công đạo. Nhưng, thời điểm La Phù lâm đang vào oanh động, một trận biến cố lại đột nhiên xuất hiện, oanh động tới gần Lang Gia hoàng triều.
Một Thần Binh tuyệt thế từ trên trời giáng xuống, rơi xuống thành Bát Bảo.
Mặt đất sụt lún ba trăm dặm xuất hiện hố sâu kinh khủng, khí tức hủy diệt kinh người cuồn cuộn không dứt.
Bên trong tiếng va đập kinh thiên động địa như sóng triều lại có một tiếng nỉ non cổ quái —— Ngô hoàng!