Chương 454: Cảm giác xa lạ
Lão nhân phát giác được tiếng bước chân sau lưng có chút lộn xộn, khẽ nhíu mày, quay đầu tập trung vào Khương Nghị.
Khương Nghị đã quay người bước hai bước, nhìn thạch quan bên cạnh, nói:
- Trong này hình như có thứ gì đó kích thích linh văn của ta.
Sắc mặt lão nhân có chút trầm xuống.
- Những thứ kia, ngươi còn không có tư cách đụng, mau cùng ta rời khỏi.
Khương Nghị thầm nghĩ nguy hiểm thật, sau đó đi theo lão nhân rời khỏi thạch điện.
- Chuyển lời với Đường Thiết Bình, không dùng được hay là vô dụng cũng đều phải mang thạch quan về, còn phải ở chỗ này để lại huyết ấn. Tình huống lần này đặc biệt, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Sau khi lão nhân nhắc nhở Khương Nghị liền chìm vào trong sông dung nham.
Khương Nghị nhịn không được lại hơi liếc nhìn tế đàn các nơi, lúc này mới rời khỏi Vạn Hỏa Pháp Tràng.
- Lý Dần, giúp một chút.
Khương Nghị bước nhanh tới Thiên Hỏa cung, ý thức nhịn không được liền tiến vào thanh đồng tiểu tháp, điều tra thạch quan khiến Chu Tước linh nguyên xao động.
Lý Dần đang trong góc ngồi cảm ngộ, nghe được thanh âm liền đi tới.
- Làm sao lại có hai bộ quan tài ở đây?
- Giúp ta mở cái phía trước ngươi ra.
- Cỗ này?
Lý Dần vỗ vỗ nắp quan tài, dùng sức đẩy, kết quả nắp quan tài không nhúc nhích tí nào.
- Nghĩ cách mở đi.
Khương Nghị thúc giục Lý Dần.
Lý Dần lại đẩy, lại vểnh lên, lại đụng tới, giày vò nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng hắn lại cầm Thiết Long cổ thụ ở nơi xa còn 'Treo' trên thiết thuẫn, hung hăng đập xuống thạch quan.
Một tiếng vang thật lớn chấn động thanh đồng tiểu tháp, rốt cuộc nắp quan tài cũng dời một chút xíu.
Một sợi kim quang từ bên trong tràn ra, cách thanh đồng tiểu tháp nhưng vẫn để toàn thân Khương Nghị trở nên nóng hơn.
- Tiếp tục!
Khương Nghị một bên phóng tới trên đường, một bên thúc giục Lý Dần.
Lý Dần nhìn lên thiết thuẫn, hắn cầm lấy đập mấy chục cái lên quan tài, rốt cuộc cũng cho nắp quan tài dịch ra một cái khe hở.
Trong thạch quan tựa như là mảnh biển cả sáng chói, khuấy động sóng nhiệt cuồn cuộn.
- Lông vũ?
Khương Nghị kinh ngạc hô lên, ý thức xuyên thấu qua kim quang và sóng nhiệt trong thạch quan điều tra được một sợi lông vũ đang lơ lửng.
Cái này khiến hắn trước tiên nhớ tới hộp gấm Diêm lão để lại cho hắn, bên trong cũng có một sợi lông vũ tương tự. Chính là sợi lông vũ kia đã để hắn chính thức thức tỉnh linh văn.
Đây cũng là một dạng sao?
Rất có thể, nếu không không đến mức khiến Chu Tước linh nguyên của hắn có phản ứng.
Tại sao nơi này có thể có quang vũ tương tự được?
Ly Hỏa thánh địa tìm được ở đâu?
Khương Nghị mang theo đầy nghi vấn, hận không thể trở lại Vạn Hỏa Pháp Tràng hỏi thăm tình huống.
Trưởng lão cùng đệ tử tụ tập bên ngoài Thiên Hỏa cung trực chờ chỉ thị.
Những người rảnh rỗi được điều động trong thánh địa cơ hồ toàn bộ bị điều chỉnh lại, đang bị chỉ huy tiến vào chân núi mở ra từng 'hố đất'.
Số lượng hố đất rất nhiều, có chừng hơn một trăm cái, mỗi cái đều khuấy động lên tia sáng hừng hực, tượng trưng cho 'Trận nhãn' của pháp trận
Mà các đệ tử nhỏ giọng nghị luận, cũng rốt cuộc cũng cho Khương Nghị khẳng định được một điều.
Phụ thân, Tịch Nhan đều ở trong Thiên Hỏa cung.
- Tránh ra! Không có mắt sao?
Khương Nghị xuyên qua đám người, chen tới mặt trước.
Chúng đệ tử thấy hắn thì đều nhao nhao nhường đường.
- Diêm Lâu? Sao ngươi lại trở lại rồi?
Một vị trưởng lão tướng mạo uy nghiêm đưa tay ngăn cản Khương Nghị.
- Ta tìm được đại cơ duyên, sớm trở về.
Khương Nghị vừa nói ra lời này, các đệ tử, còn có các trưởng lão xung quanh khác đều nhao nhao nhìn sang.
- Cơ duyên như thế nào?
Lão giả nhìn Khương Nghị từ trên xuống dưới, quả thật có chút không giống với lúc trước.
Khương Nghị mở tay phải ra, ngưng tụ ra đầu lâu.
Bởi vì Kim Viêm Thánh Hỏa thôn phệ, m Linh Ác Hỏa đang nhanh chóng biến mất, cho nên bên trong đầu lâu bắt đầu xuất hiện ánh lửa màu vàng bắt mắt. Cũng may mà lửa xanh vẫn chiếm phần lớn, cho người cảm giác là thanh hỏa có thêm kim viêm, mà không phải là kim viêm trộn lẫn thanh hỏa.
- Đây là thế nào?
Khuôn mặt nghiêm túc của trưởng lão hơi động một chút, có thể ảnh hưởng màu sắc hỏa diễm?
Chẳng lẽ... Linh văn, linh nguyên có thay đổi?
Khương Nghị kiêu ngạo ngẩng đầu, tản Hỏa Diễm đầu lâu ra.
- Ta vội vã trở về, muốn nhanh chóng đến cho sư tôn thấy, kết quả sư tôn ở bên ngoài bận bịu, ta cũng chỉ có thể tới nơi này hỗ trợ trước.
- Không tiện nói một chút là cơ duyên gì sao?
Vị trưởng lão này giật mình, biểu hiện trên mặt đã không còn nghiêm túc nữa.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận ra 'Diêm Lâu' đã thay đổi, ngữ khí cũng không tiếp tục lạnh lùng, khô cứng giống thường ngày nữa, mà hẳn là kích động.
Có thể làm cho một tiểu tử cao ngạo tự phụ như thế kích động, tuyệt đối là đại cơ duyên rồi.
- Sau này ngươi sẽ biết. Ta muốn...
Khương Nghị chỉ về phía Thiên Hỏa cung.
- Tới đó nhìn.
- Thiên Hỏa cung giới nghiêm, bất kỳ người nào cũng không được ra vào.
Vị trưởng lão này lại khôi phục vẻ nghiêm túc, bí mật bên trong Thiên Hỏa cung tạm thời còn không thể công bố, mà Thánh Chủ lại hoài nghi Vô Hồi Thánh Chủ lần này tự mình bái phỏng là muốn quấy nhiễu bọn hắn nghiên cứu đan dược truyền kỳ, cho nên điều động thánh địa toàn bộ lực lượng, mở ra pháp trận, nghiêm mật bảo vệ.
Khương Nghị nhìn xung quanh một chút, trong lòng trở nên hung ác, hắn muốn hành động... Mạo hiểm.
Hắn đứng đối diện trước trưởng lão cười lạnh hai tiếng, có chút ngẩng đầu.
- Diêm Lâu, ngươi đây là có ý gì?
Sắc mặt trưởng lão có chút trầm xuống, tên Diêm Lâu này quả nhiên quá phách lối, vậy mà lại ngang nhiếm ở ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy cười lạnh với hắn.
- Ta nên hỏi ngươi có ý gì mới đúng. Không để cho ta tiến vào Thiên Hỏa cung, chẳng lẽ muốn ta ở cùng một chỗ với những đệ tử này trong hố đất?
- Ngươi không cần đến hố đất, có thể tạm thời rời khỏi nơi này.
- Ta không có tư cách vào Thiên Hỏa cung?
- Ngươi là đệ tử thân truyền điện chủ Diêm La điện, có tư cách, chỉ là bây giờ...
Không đợi trưởng lão nói xong, Khương Nghị đã lách qua hắn trực tiếp đi đến trên núi.
- Cái này...
Vị trưởng lão này cùng các đệ tử cau chặt lông mày, ánh mắt hỏi sư phụ xem có cần chặn đường hay không.
Sắc mặt trưởng lão âm trầm, nhưng vẫn lắc đầu, không được trêu chọc.