Đan Hoàng Võ Đế

Chương 476: Nữ tử nổi điên (3)

Chương 476: Nữ tử nổi điên (3)

Sắc mặt Bạch Trầm Hương hơi biến, ánh mắt lại lần nữa chuyển sang lạnh lẽo.
Tám tên đệ tử lập tức hướng về phía trước, một lần nữa kích hoạt linh văn, vây quanh Khương Nghị.
- Người đương nhiên phải tới Thiên Sư tông lĩnh, ta làm sao có thể trực tiếp thả ở chỗ này.
Khương Nghị cười cười, mang theo Lý Dần muốn rời khỏi.
Hắn không tin nữ tử này, chẳng may khi nhận lại Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu mà đột nhiên trở mặt thì sao?
Bạch Trầm Hương giá lạnh nói.
- Đây chính là thành ý hoà giải của ngươi? Ngươi xem Bạch Trầm Hương ta là đồ đần mà đùa nghịch sao?
- Nếu ta ở chỗ này thả người, ta chính là đồ đần. Bạch trưởng lão cứ việc đến Thiên Sư tông đòi người, ta cam đoan sẽ không lại làm khó dễ ngươi.
- Không được! Nhất định phải thả ngay bây giờ!
- Vậy ta đơn giản biểu thị thành ý, Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu, ngươi chọn một, ta liền thả bây giờ.
Bạch Trầm Hương gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nghị một hồi, nói:
- Trước tiên thả Hoa Vị Ương, trước khi ngươi tiến vào Thiên Sư tông, lại thả Hoa Vị Yêu đi.
- Đến Thiên Sư tông lĩnh người, thuận tiện cùng Dạ tông chủ giải thích chút hiểu lầm này, không phải thích hợp hơn sao?
- Bạch Trầm Hương ta, đời này không vào Thiên Sư tông.
- Đời này... ai...
Khương Nghị đã hiểu, trước đó Bạch Trầm Hương hình như bị Vương gia bắt quét dọn Thiên Sư tông mấy ngày vì chuyện cái bàn.
Bạch Trầm Hương cảnh cáo Khương Nghị:
- Trả Vị Ương lại cho ta, trước khi vào Thiên Sư tông, cũng phải thả Vị Yêu, nếu không ta coi như cược hết thảy cũng phải để cho ngươi chết tại La Phù.
- Khương Nghị ta nói lời giữ lời.
Khương Nghị từ trong lao ngục tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp thả Hoa Vị Ương ra:
- Có người đến đón ngươi về nhà.
- Mẫu thân?
Hoa Vị Ương ngạc nhiên nhìn Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương nhẹ gật đầu:
- Trở về đi, hắn sẽ không tổn thương con.
- Tỷ tỷ, ta đã nói rồi, ta sẽ cứu được tỷ đi ra.
Hoa Vị Lạc cũng kích động, muốn chạy tới nhưng lại kiêng kị Khương Nghị.
- Đại ca thì sao?
Hoa Vị Ương nhắm hai mắt lại, mới xác định đây là sự thực.
- Ngày mai sẽ ra.
- Tại sao phải đợi ngày mai?
Hoa Vị Ương trở lại bên cạnh Bạch Trầm Hương, sau khi thở phào, ánh mắt dần dần lăng lệ.
Bạch Trầm Hương nói:
- Chuyện này đã kết thúc.
- Kết thúc? Hắn suýt chút nữa hại chết con, cứ như vậy kết thúc sao?
Hoa Vị Ương khó có thể tin được mà nhìn Bạch Trầm Hương.
Tay phải của nàng bị chặt gãy mất, còn bị nhốt ở lồng giam tối đen giá lạnh, chịu phải nhục nhã như vậy nói nhịn thì nhịn sao?
Khương Nghị nhắc nhở.
- Từ từ đầu đến cuối đều là các ngươi đang gây hấn với ta, truy sát ta. Nếu như không phải nể tình cùng thuộc tông môn La Phù, không nguyện ý huyên náo quá mức, nếu không ta đã giết các ngươi.
- Ngươi nói là không nguyện ý? Hay là ngươi không dám! Nếu như chúng ta chết rồi, Xích Tiêu tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoa Vị Ương tức giận không kiềm chế được, gương mặt xinh đẹp đều nhăn lên, hận không thể giết Khương Nghị ngay bây giờ.
- Bạch trưởng lão, còn xin quản tốt con mình, dạy bọn hắn đạo lý làm người tối thiểu nhất một chút. Ta là không nguyện ý để Xích Tiêu tông và Thiên Sư tông có thù hận nên mới giữ lại tính mạng của bọn hắn, cũng nguyện ý đem giao người cho ngươi. Nhưng nếu như bọn hắn vẫn không biết tốt xấu. Lần tiếp theo, ta sẽ không lưu tình nữa.
Khương Nghị nhìn ánh mắt giết người của Hoa Vị Ương, bỗng nhiên có chút hối hận vì đã thả người.
Chỉ sợ nữ tử này sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhưng hoàng triều sắp đến xâm lấn, xác thực không thể gây nên mâu thuẫn kịch liệt ở giữa tông môn, chỉ có thể nhịn một chút.
Cũng may sau này mình sắp đến Vô Hồi thánh địa, cái thân phận này hẳn là có thể để Hoa Vị Ương nhận thức được chênh lệch.
Bạch Trầm Hương nói.
- Ngươi có thể rời khỏi. Nhớ kỹ tuân thủ ước định, trước khi về Thiên Sư tông thì thả Hoa Vị Yêu ra.
Khương Nghị lui lại hai bước, sau đó mang theo Lý Dần xông vào trong núi rừng.
- Mẫu thân, chúng ta thật cứ tính như vậy sao? Con nuốt không trôi cục tức này.
Hoa Vị Ương vô cùng không cam tâm.
- Bây giờ Khương Nghị đã là người mà không phải chúng ta có thể động tới.
Bạch Trầm Hương chậm rãi lắc đầu, kỳ thật ở thời điểm phục kích Khương Nghị nàng cũng thật không muốn giết hắn.
Không phải làm không được, mà là không dám.
- Vì cái gì không thể, chỉ dựa vào hắn là đệ tử thân truyền của Dạ Thiên Lan? Hay là dựa vào hắn là Thánh phẩm Thú linh văn? Chỉ cần chúng ta có thể làm xử lý được, ai có thể tra được trên người chúng ta.
- Vô Hồi thánh địa có thể!
- Hắn cũng không phải đệ tử Vô Hồi, hắn đều đã cự tuyệt rồi.
- Trước kia không phải, bây giờ chỉ sợ là…. Coi như không phải, cũng sẽ có quan hệ đặc biệt.
- Xảy ra chuyện gì?
Hoa Vị Ương kỳ quái nhìn Bạch Trầm Hương.
- Trong lúc các ngươi bị bắt đã phát sinh chuyện lớn.
- Việc lớn gì?
Hoa Vị Ương chú ý thấy biểu hiện của mẫu thân và các đệ tử khác đều rất kỳ quái.
- Ly Hỏa thánh địa được hoàng thất Lang Gia mời, bắt Khương Hồng Võ và Tịch Nhan đi. Với lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa, chuyện này cũng không là gì, nhưng không nghĩ tới, Vô Hồi thánh địa vậy mà lại cùng Ly Hỏa thánh địa đánh nhau. Một thời gian trước, Vô Hồi thánh địa càng giao trách nhiệm toàn bộ tông môn La Phù phải đến Hoang Mãng nguyên, chế tạo một trận dìm nước Ly Hỏa thánh địa. Tình huống cụ thể, là Khương Nghị mang theo Hoá Sinh Bát liều chết chui vào Ly Hỏa thánh địa. Vô Hồi thánh địa, thậm chí là toàn bộ La Phù, đều là hỗ trợ cho Khương Nghị.
Bạch Trầm Hương lắc đầu.
Vô Hồi thánh địa lại phối hợp với Khương Nghị, nhất định là có liên hệ gì đó.
- Khương Nghị... Dìm nước Ly Hỏa thánh địa? Hắn sao có thể làm... Hắn làm sao dám...
Hoa Vị Ương mở to đôi mắt, vừa kinh ngạc lại không thể tưởng tượng nổi.
Tiến vào thánh địa?
Đánh chìm thánh địa?
Hắn rốt cuộc là nghĩ thế nào, làm sao hắn dám làm như vậy chứ?
Hắn không sợ thánh địa đem mười tám đời tổ tông nhà hắn đều nghiền xương thành tro sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất