Chương 480: Thiên Nô Chi Vương
- Dưỡng nhan nhuận da, còn có thể đẩy mạnh phát dục, đảm bảo sau ba đến năm năm, mê tiểu tử Khương Nghị kia mất hồn mất vía.
- Ta... Ta không cần cái này.
Dạ An Nhiên lại xấu hổ.
- Yên tâm dùng, không có tác dụng phụ.
- Ta có lòng tin.
Dạ An Nhiên còn giữ Thanh Xuân Quả trong truyền thuyết, chờ sau khi đến mười tám tuổi sẽ bắt đầu dùng, không chỉ có thể giữ thanh xuân, toàn thân còn phát ra mị lực, còn có thể có được mùi thơm khác biệt.
- Thật có lòng tin?
Nạp Lan Thanh Lạc giống như cười mà lại không phải cười nhìn Dạ An Nhiên.
- Ta... Có. Chỉ là hắn...
Dạ An Nhiên nhớ tới Khương Nghị liền có chút hơi buồn bực, tên kia giống như đối với nữ tử hoàn toàn không có hứng thú, có đôi khi nàng đều hoài nghi Khương Nghị có xem nàng như thành nữ hài hay không.
- Ngươi không cần lo lắng hắn, không có nam tử nào không háo sắc, bây giờ càng nghiêm chỉnh, tương lai nếm được hương vị liền càng không đứng đắn. Ngươi tìm cơ hội cho hắn nếm thử, đảm bảo hắn sau này khi nhìn thấy ánh mắt ngươi cũng đều sẽ phát sáng.
Trong phòng không có người khác, Nạp Lan Thanh Lạc nói tới không hề có cố kỵ gì.
…
Khương Nghị mang theo đội viên Huyết Ngục trèo đèo lội suối, thuận lợi tiến vào Tây Cương.
- Chính là chỗ đó.
Thương Minh và mọi người bồi ở bên cạnh Khương Nghị, đứng ở chỗ rừng sâu, nhìn phương hướng thành Bát Bảo.
Một trong những cổ thành đã từng phồn hoa nhất Tây Cương, bây giờ lại biến thành phế tích vài trăm dặm, sâu trong thành khu, hố sâu năm mươi, sáu mươi dặm nhìn thấy mà giật mình, khiến cho lòng người sinh e ngại.
- Là hắn.
Khương Nghị nhìn qua hố to ở phương xa, ánh mắt hơi rung nhẹ, rốt cuộc cũng xác định được thân phận toà núi đá kia.
- Là ai?
Bọn người Thương Minh kỳ quái nhìn Khương Nghị.
- Các ngươi chờ ta ở đây một lát, ta sẽ trở lại nhanh thôi.
Khương Nghị đắp kín áo choàng, đi về phía phế tích.
Ngoài phế không có người nào, hắn tiếp tục đi thẳng đến hố sâu mới lần lượt nhìn thấy bóng người, đều du tẩu bốn chỗ trong đêm tối.
Núi đá chìm ở sâu trong hố to, cách mặt đất hơn ngàn mét, nhìn rất bình tĩnh cũng rất bình thường nhưng lại lại tràn ngập khí thế hùng hậu làm cho người khác thật hồi hộp, như là có thể đè sập hết thảy.
Số lượng lớn cường giả Tây Cương đang xếp bằng ở xung quanh, thử nghiệm bố trí pháp trận, đem nó dời đi, hoặc có thể là khống chế nó lại.
- Thần Hoàng...
Sâu trong núi đá, chiến binh yên lặng thức tỉnh, một ý thức yếu ớt truyền vào trong biên giới hố sâu.
Khương Nghị cách ngoài địa tầng, ngắm nhìn núi đá, linh hồn dao động, truyền ra một câu nhẹ nhàng.
- Nô tài, Thương Vương…. Qua ngàn năm... lại gặp được ngài. Thần Hoàng... Ngài còn nhớ rõ nô tài hay không?
m thanh yếu ớt trầm thấp trong núi đá, nhưng lại mang theo từng tia rung động.
- Vạn Thế thần triều, Thiên Nô Chi Vương, kiếp trước thần là người hầu trung thành nhất của ngài.
Trong ý thức Khương Nghị rõ ràng hiện ra ký ức liên quan tới chiến binh trong núi đá kia.
Thương Vương, kiếp trước là một trong ngũ đại Chiến Nô, Thiên Nô Chi Vương, trung dũng vô song.
Là nô, nhưng lại là nô của Thần Hoàng.
Thần triều khai quốc, luận công phong thưởng.
Lấy thân phận Chiến Nô, liệt vị vương hầu, định danh Thương Vương.
- Nô tài đã chết, hồn trở về Hồng Hoang Phủ. Hồng Hoang Phủ là do Thiên Hậu tặng cho, bây giờ chuyển giao cho Thần Hoàng. Nguyện cùng Hồng Hoang Phủ có thể hộ Thần Hoàng bình an.
Trong núi đá truyền ra hồn ngữ thăm thẳm của chiến binh.
- Hồng Hoang Phủ, là Thần Binh mà Thiên Hậu dẫn niệm Hoang Cổ đoạt được ở Luân Hồi đại đạo. Chiến trường Bách Tộc, trước sau chém giết ba vị Nhân Hoàng, ngâm hoàng huyết (máu của Hoàng). Bây giờ thần chỉ là Linh Nguyên cảnh nho nhỏ, cầm không nổi, hàng không nổi.
- Hay là ngươi ở lại bên trong đi.
Trong ý thức Khương Nghị có quan hệ với ký ức về Hồng Hoang Phủ, đó là siêu cấp vũ khí chinh chiến Bách Tộc chiến trường, cũng là Thần Binh mà Thương Vương hóa thân thành cự nhân ngàn trượng huy động
Lấy lực lượng linh hồn hắn bây giờ xem như thật nhận chủ thì cũng khó có thể phát huy một phần vạn lực lượng.
- Nô tài cưỡng ép thôi động Hồng Hoang Phủ vượt qua bảy triệu dặm Thiên Hải, đã hao hết hồn khí. Hồng Hoang Phủ chính là chiến binh thần triều, nô tài đã là hồn thể, không có tư cách phụng dưỡng.
m thanh trầm thấp lại nặng nề, nhưng từng chữ câu lộ ra kính sợ đối với Thần Hoàng, thần triều, thậm chí là đoạn lịch sử đã từng có kia.
- Ngươi còn có thể thôi động bao nhiêu lực lượng?
Khương Nghị cảm nhận được núi đá kính sợ, lại sinh ra từng tia từng tia hào hùng, đủ loại thâm tình, như đang tái nhập thần triều, tái hiện Bách Tộc chiến trường.
Những chuyện trong trí nhớ đã trở nên rõ ràng, cũng biến thành mãnh liệt.
Linh hồn xúc động.
- Nô tài được ba mươi sáu tướng thần triều nhờ vả, đến đây trả lại Hồng Hoang Phủ, chỉ nguyện có thể gặp lại Thần Hoàng một lần, chưa từng nghĩ sẽ lại sống ở thế gian, hồn khí còn không thừa mấy phần. Nếu như Thần Hoàng có cần, nô tài sẽ thiêu đốt hồn khí, có thể thôi động một phần trăm lực lượng của Hồng Hoang Phủ.
Khương Nghị chỉ phía xa Tây Nam.
- Rời khỏi nơi này, đi về hai ngàn dặm hướng tây nam, thay ta trấn thủ nơi đó. Nếu có cường địch uy hiếp, có thể dùng một số lực lượng làm bọn hắn kinh sợ mà lui.
- Nô tài, lĩnh mệnh! Hồn phách không trọn vẹn, được Thần Hoàng không bỏ, thần nhất định sẽ dùng hết khả năng.
m thanh trong núi đá đã rõ ràng cao vút hơn rất nhiều, khổ sở đợi chờ ngàn năm, có thể gặp lại Thần Hoàng, đã đội ơn ông trời rất nhiều, nếu như có thể lại đi bảo vệ, đã không hối hận.
- Ta không muốn ngươi hao hết hồn khí. Ta còn muốn mang ngươi quay về chiến trường Bách Tộc, mang ngươi chứng kiến thần triều đỉnh lập Thương Huyền! Một đời trước, chúng ta là thần triều. Một thế này, chúng ta... Là Đế tộc!
Khương Nghị nói xong, hất lên áo choàng rời khỏi hố sâu.
Không lâu sau đó, núi đá chấn động, khí lãng ngập trời như Ác Long lao ra khỏi biển, đại địa băng liệt xông lên trời.
Mọi người đang khí thế ngất trời vội vàng bố trí ở phía dưới đều vô cùng sửng sốt.
- Sao lại chạy rồi?
- Đây là có chuyện gì?
- Chúng ta đều đã bố trí hơn một tháng!
Mọi người sốt ruột lại tức giận, nhao nhao rời khỏi hố sâu, đuổi theo núi đá đã rời khỏi.
Bọn người Thương Minh nhìn Khương Nghị đang trở về, lại nhìn núi đá biến mất tại cuối màn đêm, biểu hiện đều trở nên quái dị.
- Chúng ta cần phải đi.
Khương Nghị ngẩn đầu lên, xông vào bóng đêm của rừng rậm.