Chương 548: Tên mập mạp chết bầm
Lúc Khương Nghị ra khỏi phòng Thường Lăng cũng tắm rửa xong, lại còn ngủ thiếp đi bên cạnh suối nước nóng.
Khương Nghị cười lắc đầu.
Hơn mười ngày giày vò, có thể kiên trì tới lúc này quả thực thật không dể dàng.
Với hắn mà nói đây là chuyện thường ngày, đối với Thường Lăng mà nói là, chỉ sợ nàng gặp ác mộng cũng đều không thấy được đến trường hợp như vậy.
Thường Lăng nằm nghiêng trên giường êm bên cạnh ao, đổi lại y phục của nàng, nhu hòa dán ở trên người, phác hoạ ra độ cong mê người.
Gương mặt như bạch ngọc, phấn nhuận hoàn mỹ, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, môi đỏ tuyệt mỹ, hoàn mỹ giống như một vật mỹ nghệ. Không cần ai ca ngợi, nàng thật cực kỳ giống như một vị tiên tử, hoàn mỹ như vậy. Làm cho người khác không khỏi rung động, mỹ nhân như ngọc!
Khương Nghị lẳng lặng mà nhìn, lại còn nhìn đến ngây người.
- Ừm...
Thường Lăng nhẹ mở đôi mắt xinh đẹp ra, bên trong giống như có một làn hơi nước mịt mờ, để người ta nhìn vào đều tâm động.
- Tỉnh rồi sao.
Khương Nghị tranh thủ thời gian đứng dậy, vừa rồi trong bất tri bất giác đã tiến đến trước mặt nàng.
- Ngươi làm cái gì?
Thường Lăng chống người lên, trên mặt hiện ra một sự thẹn thùng động lòng người.
- Không có gì, nhìn cô ngủ mà thôi.
Khương Nghị xấu hổ vò đầu.
- Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta nên rời khỏi.
Thường Lăng mang mạng che mặt, che khuất dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nhưng như thế này ngược lại càng nhiều hơn mấy phần mông lung và thần bí, cùng với đôi mắt tinh khiết kia lại mang theo một chút linh khí càng tăng thêm sức mạnh.
- Cô thật đẹp.
Khương Nghị ca ngợi một câu từ đáy lòng.
Thường Lăng kinh ngạc giơ lông mày lên, hé miệng cười khẽ, có thể từ nơi trong miệng gia hỏa này nghe được lời như vậy, không dễ dàng.
- So với Dạ An Nhiên thì sao?
Thường Lăng nhìn mắt Khương Nghị cười nói.
- Cảm giác không giống nhau, không cách nào so sánh được. Cô rất đẹp, An Nhiên cũng rất đẹp. Cô có loại đẹp không linh, nàng có loại đẹp tự nhiên, cô ấy còn rất kiên cường, rất dũng cảm, gặp chuyện đều rất quả quyết.
-...
Thường Lăng im lặng, hắn là đồ đần sao?
- Ai...
Khương Nghị nhìn Thường Lăng xinh đẹp thánh khiết trước mặt, bỗng nhiên phát ra âm thanh thở dài nhẹ nhàng.
- Có ý gì?
Thường Lăng không hiểu thấu, ta có cái gì không tốt sao?
- Không có gì, đi thôi, đừng để Hàn Ngạo sốt ruột chờ.
Khương Nghị thở dài bởi vì đột nhiên phát hiện một chuyện.
Hắn phát dục!
Thật là phát dục!
Trong đầu ngẫu nhiên xuất hiện ý nghĩ lang thang, giống như không hoàn toàn là do Sát Lục Chi Hỏa ảnh hưởng.
Ai, mười lăm tuổi rồi, lớn lên rồi!
- Chào ngươi!
Khương Nghị bọn người Thường Lăng mới ra khỏi mê vụ của suối nước nóng, đối diện nhìn thấy một gương mặt tròn vo.
- Ngươi là ai?
Khương Nghị đưa tay đè lại gương mặt béo phì kia, dùng sức đẩy ra.
- Để ra tự giới thiệu, ta là... Oa... Oa oa oa... Thật đẹp! Ngươi... Ngươi... Nàng là của ngươi sao? Oa... Có phúc lớn thật.
Gương mặt béo phì kia một giây trước còn đầy vẻ tươi cười, một giây sau lại gắt gao tiếp cận Thường Lăng, phát ra tán thưởng kinh diễm.
- Khống chế một chút. Ngươi là ai?
Khương Nghị cản ở trước mặt Thường Lăng, đánh giá nam tử trước mặt.
To béo mượt mà, trắng tinh, không có tóc, không có râu, cũng không có lông mày, hết lần này tới lần khác còn choàng bộ đạo bào màu trắng, chợt nhìn giống như không mặc y phục, da lại trắng như heo.
- Ta là người tốt, nhìn tướng mạo liền biết, người tốt. Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn xin mời hai vị giúp một chút, chỉ là một vấn đề nhỏ.
Nam tử lộ ra nụ cười người vật vô hại, xoa xoa tay mong đợi nhìn Khương Nghị.
- Giúp cái gì?
Khương Nghị vừa muốn cười bộ dáng hắn to béo không lông thật khôi hài, chợt phát hiện, trên trán hắn không có linh văn, cũng là trần trùng trục.
Thường Lăng cũng chú ý tới trán của hắn, là người không có linh văn?
- Cái này... Ha ha...
Nam tử không để lại dấu vết nhìn xung quanh cây rừng, nói nhỏ.
- Mang ta ra ngoài!
- Không phải ngươi có chân sao? Hay là thiếu tiền, bọn họ giữ ngươi lại rồi?
- Ta có tiền có bảo bối. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Hắc hắc, không tiện quang minh chính đại rời khỏi. Chỉ cần ngươi đem cất ta vào trong này, mang ta ra khỏi Vương Quốc Hắc Ám, ta nhất định có hậu tạ.
Nam tử cười híp mắt chỉ chỉ thanh đồng tiểu tháp treo trên cổ Khương Nghị.
- Nó không chứa được người sống.
Khương Nghị cảnh giác, hắn là lần theo cảm giác đi tìm tới sao?
- Nếu ta có thể tìm tới ngươi liền tin tưởng ngươi có thể mang ta đi ra ngoài.
Nam tử cười xoa tay, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thường Lăng một cái, trong mắt tất cả đều là ánh sáng kinh diễm.
Khương Nghị nhìn chằm chằm nam tử:
- Ôn Tuyền Tiên Cảnh, sẽ không phải bởi vì ngươi nên mới không tiếp tục kinh doanh được đấy chứ?
- Làm sao có thể, ta chỉ là một người bình thường, người tốt bình thường.
Đáy mắt nam tử hiện lên tia bối rối, nhưng nụ cười trên mặt không yếu bớt chút nào.
Khương Nghị hào hứng:
- Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi làm thế nào chọc tới Hứa Như Lai?
Nam tử tranh thủ thời gian lắc đầu:
- Hứa Như Lai? Nói đùa cái gì, ta làm sao dám gây với Chiến Phật Chí Tôn Kim Thành.
- Vậy rất xin lỗi, chuyện không kích thích ta không hứng thú.
Khương Nghị kéo tay Thường Lăng muốn rời khỏi.
- Kích thích! Kích thích! Khá là kích thích!
Nam tử tranh thủ thời gian bắt lấy cánh tay Khương Nghị, cười rạng rỡ.
- Làm sao kích thích?
Khương Nghị từ từ đẩy tay của hắn ra.
- Ngươi đem ta đặt vào liền có thể tự mình trải nghiệm. Như vậy đi, ta chỗ này có chút...
Nam tử vừa muốn móc từ trong y phục ra cái gì, phía trước lại truyền đến vài tiếng cười yêu kiều.
- Ngươi đây là muốn đi vội sao?
Nữ tử xinh đẹp không biết lúc nào đã xuất hiện tại góc rẽ, thân thể xinh đẹp tựa vào một gốc cây bên cạnh, nhìn nam tử chớp chớp mị nhãn.
- Nào có, ta nhìn thấy có bạn mới tiến đến, nên chào hỏi.
Nam tử tranh thủ thời gian cười làm lành, tay luồn vào trong y phục từ từ rút về.