Chương 578: Hàn Ngạo cần ăn đòn (2)
Trên khuôn mặt đau đớn của Khương Nghị lộ ra mấy phần nụ cười, cẩn thận lật tới lật lui thanh đồng tiểu tháp đẹp đẽ, càng xem càng thích, cũng càng xem càng chờ mong.
- Khương Nghị!!
Cửa võ tràng đột nhiên bị đá văng, Hàn Ngạo mang theo khuôn mặt kéo căng đi đến.
- Ha ha, Chiến Nô nhà ta tới, không hổ là Dực Long, thân thể khôi phục rất nhanh nha.
Khương Nghị đeo thanh đồng tiểu tháp lên cổ, vuốt vuốt cái đầu căng đau, đứng dậy đối mặt với Hàn Ngạo.
- Ngươi rốt cuộc là linh văn gì?
Hàn Ngạo kiêu ngạo hùng hổ, mặc dù thua rất triệt để, nhưng vẫn không cam tâm.
- Tự ngươi đến trải nghiệm đi.
Khương Nghị đưa tay chỉ về phía Hàn Ngạo.
- Bây giờ ta rất rảnh, đến đây?
Lửa giận trong lòng Hàn Ngạo lại dâng lên, suýt chút nữa muốn tiếp chiến, nhưng vẫn nhịn được.
Bởi vì trong thánh điện đều đang đồn, Khương Nghị đến Đại Hoang thâm uyên dạo qua một vòng, không chỉ tìm được m Minh Mộc, còn lên tới Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên.
- Không dám sao? Vậy quên đi. Ta muốn tu luyện, ngươi ở bên ngoài trông coi giúp ta, làm bản phận Chiến Nô của ngươi.
- Nghĩ hay lắm! Ta muốn... Chuộc thân!
Hàn Ngạo gian nan nói ra hai chữ này.
Hắn là đệ tử thân truyền của đệ nhất túc lão Vô Hồi thánh địa, sao có thể làm Chiến Nô cho người khác.
Nhưng, giao dịch ở Đại Tự Tại điện đã kết thúc, Khương Nghị không chỉ đã đánh bại hắn, còn ngược Hứa Như Lai, tư thái thắng lợi không thể nghi ngờ.
Đại Tự Tại điện đã bắt đầu truyền bày ra kết quả với Vương Quốc Hắc Ám, cũng sẽ kéo dài năm năm lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn là thân phận Chiến Nô. Chuyện này với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là vô cùng nhục nhã!
Sau khi hắn tỉnh lại liền đi tìm sư tôn, nhưng thái độ sư tôn rất lạnh lùng, để tự hắn ra mặt giải quyết.
- Chuộc thân? Còn có thuyết pháp này?
- Đương nhiên là có!
- Làm sao chuộc?
- Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể.
- Thật?
- Ngàn lần chính xác!
- Ha ha, ta chỉ muốn muốn ngươi ngoan ngoãn làm Chiến Nô của ta năm năm.
- Khương Nghị! Đừng không biết tốt xấu! Hàn Ngạo ta đến cầu xin ngươi, đã là cho ngươi đủ mặt mũi, thật muốn chơi cứng, ngươi đừng mơ tưởng vào được Vô Hồi thánh địa!
Hàn Ngạo chỉ vào Khương Nghị giận dữ mắng mỏ.
- Một tên tiểu nô lại cuồng như thế? Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi làm thế nào mới đúng với bản phận Chiến Nô.
Khương Nghị run run bả vai, đi qua phía Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo tức giận, lại đè nén xúc động, hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, không phải là đối thủ của Khương Nghị, nếu thật đánh nhau tránh không được lại bị ngược:
- Ta phải dùng tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa đến chuộc thân.
- Cái này cũng có thể trao đổi?
- Đương nhiên! Ta có tư cách ra vào ba lần, đã đi đến qua một lần, còn hai lần.
- Nơi đó có cái gì?
- Nơi đó là bảo địa luyện thể tuyệt hảo, trận vực trọng lực siêu tự nhiên gấp mấy chục lần phía ngoài, thậm chí là mấy trăm lần. Trọng lực không giống với nơi ngươi luyện tập, loại năng lượng này sẽ ảnh hưởng đến toàn thân ngươi, từ huyết nhục đến nội tạng, bao gồm cả mạch máu, đều sẽ tiếp nhận áp lực rất lớn mà trở nên càng cứng cỏi.
- Nơi đó có vô số mãnh thú hung hãn, có thể dùng để tôi luyện kỹ nghệ chiến đấu, có các loại linh quả luyện thể, có thể phối hợp trọng lực trận vực để khỏe mạnh thể phách. Nếu như muốn rèn luyện thể chất, một ngày ở Lạc Chùy trọng địa bù đắp được hơn mười ngày bên ngoài.
Hàn Ngạo đã đi qua nơi đó một lần, thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Vốn nghĩ đến Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên sẽ đi một lần, cửu trọng thiên lại đi một lần, tại Linh Nguyên cảnh đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, làm chắc cơ sở cho Linh Hồn cảnh. Bây giờ không có cách nào nữa, chỉ có thể lấy ra.
Khương Nghị nghĩ nghĩ, nói:
- Đem hai lần đều chuyển cho ta, ta bỏ cho ngươi hai năm nô kỳ.
- Ngươi nói cái gì?
- Nghe không hiểu, hay là tính không rõ?
- Khương Nghị! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Cái này không chỉ là cho ta chuộc thân, cũng là cho ngươi lối thoát, nếu như bây giờ ngươi không xuống, tương lai muốn xuống cũng bị mất! Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi làm sao bàn giao với sư tôn ta, ngươi làm sao bàn giao với chín vị đệ tử thân truyền khác của sư tôn ta!
Hàn Ngạo thẹn quá hoá giận, hỗn đản này lại còn muốn hai lần cơ hội của hắn, cho thể diện mà không cần.
- Được rồi, không cùng ngươi náo loạn nữa, cho ta cơ hội một lần ra vào Lạc Chùy trọng địa, ngươi chỉ làm Chiến Nô của ta một năm.
Khương Nghị xác thực cũng bận tâm mặt mũi túc lão Lâm Thiên Lộc.
Dù sao đó cũng là túc lão, lại cho Khương Nghị ấn tượng rất không tệ.
Để lại một năm nô kỳ xem như đã có thể giết chết sự kiêu ngạo của Hàn Ngạo. Tin tưởng Lâm Thiên Lộc túc lão có thể hiểu được.
Hàn Ngạo nhìn chằm chằm Khương Nghị, cắn răng nói:
- Một lần ra vào cơ hội, toàn bộ kỳ hạn Chiến Nô.
- Một năm nô kỳ là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Khương Nghị quả quyết cự tuyệt, không có bất kỳ chỗ trống gì để lượn vòng nữa.
Hàn Ngạo dùng sức nắm tay, nhịn thật lâu, mới ném ra một cái ngọc bài:
- Đây là tư cách ra vào Lạc Chùy trọng địa. Ngươi phải đích thân đến Đại Tự Tại điện, giải thích tình huống với nơi đó.
- Không nôn nóng, vẫn còn một năm.
Khương Nghị lật tới lật lui ngọc bài rồi thu vào.
- Khương Nghị, đừng quên, một tháng sau ngươi sẽ phải khiêu chiến Thánh Phật.
- Ta vẫn nhớ kỹ.
- Ngươi có lòng tin?
- Đương nhiên là có.
- Ngươi đã tiến vào lục trọng thiên, nếu như đến nửa tháng sau, Thánh Phật không thể tiến vào lục trọng thiên, coi như tranh tài hết hiệu lực, không có thắng bại.
- Vậy thì thật đáng tiếc.
- Ha ha, không tiếc nuối!
Hàn Ngạo nhếch miệng lên cười:
- Ta thay ngươi khởi xướng khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ! Khiêu chiến tuyệt thế thiên tài Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương! Điều kiện giao dịch rất đơn giản, một năm Chiến Nô!
Sắc mặt Khương Nghị đột nhiên lạnh.
- Ngươi còn có thể đại biểu ta khiêu chiến?
- Bình thường thì không thể, nhưng bây giờ ta là Chiến Nô của ngươi, ta nói là ngươi để cho ta đi. Ha ha, không cần khẩn trương, ta xem trọng ngươi, ngươi là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ, ngươi lại còn liên tiếp đánh bại ta và Hứa Như Lai!
Nụ cười của Hàn Ngạo dần dần tàn nhẫn, ngươi không phải cuồng sao, vậy liền đến trước mặt Ngu Kình Thương nhìn thử một chút.