Chương 607: Kinh hỉ ngoài ý muốn
Đại hoàng tử hừ cười hai tiếng, giơ tay lên, vỗ vỗ mặt Khương Nghị:
- Có phải trong lòng rất uất ức hay không? Đừng giả bộ, đến đây, mắng hai câu! Liền mắng chính ngươi vô năng, mắng ngươi ngu xuẩn, mắng ngươi... Sinh ra đã làm thần tử!
Khương Nghị cười khẽ hai tiếng:
- Ta có phải thần tử hay không, bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng ngươi đời này vô duyên với hoàng vị, là đã xác định! Ngươi hẳn là rung động một câu, sinh vì đích, cả đời làm thần (thần tử của vua)!
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm xuống, một tay bóp lấy cổ Khương Nghị, kéo đến trước mặt hắn:
- Ngươi đợi đấy cho ta! Hôm nay thả ta rời khỏi, là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi!
Khương Nghị bắt lại cổ tay hắn, nhẹ nhàng dùng sức, tiếng xương nứt răng rắc để Đại hoàng tử hô đau mà buông tay.
- Đại hoàng tử đừng có gấp nói những lời này xuống trước, chờ ngươi làm được ngày đó rồi nói sau.
Đại hoàng tử hung hăng hất tay Khương Nghị ra, lui lại hai bước, lại quét mắt nhìn người của Thiên Sư tông cùng Bạch Hổ tông trong điện:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng không phải ở chỗ này, mà là trong thiên lao hoàng thất! Mặc kệ nam tử hay là nữ tử, đều sẽ sống không bằng chết!
- Đại ca, chúng ta phải đi.
Cửu công chúa từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chỉ là khi nhìn về phía Khương Nghị, đáy mắt thanh lãnh lại hiện lên tia tàn nhẫn thấu xương.
Chỉ có Tam hoàng tử giả là mặt mũi tràn đầy hưng phấn, lại còn có thể còn sống sót đi ra khỏi địa lao, xem ra có thể trở lại hoàng thành hưởng thụ tiếp mấy năm.
- Bọn người Sử Uyên đâu?
Đại hoàng tử phủ thêm áo khoác lộng lẫy, hơi ngẩng đầu, khôi phục vẻ cao ngạo cường thế đã từng.
Một vị tộc lão hoàng thất nói:
- Bọn hắn còn phải ở lại đây.
- Vì sao không cùng theo chúng ta trở về?
Đại hoàng tử còn đang trông cậy vào bọn hắn củng cố địa vị của mình. Chỉ cần Lục hoàng tử không có chính thức đăng cơ, mình còn có cơ hội.
- Không có trong thỏa hiệp.
- Ta hỏi là vì sao!
- Ngài còn không hiểu rõ tình huống, trên đường trở về từ từ giải thích với ngài.
Tộc lão hoàng thất bất đắc dĩ lắc đầu, lần đàm phán giao dịch này không phải là bởi vì hoàng thất có ưu thế áp đảo gì khiến cho các tông La Phù thỏa hiệp, mà là hai bên đều đã đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ mới tiến hành hòa giải.
- Bây giờ không thả người, sớm muộn vẫn là phải thả người.
Đại hoàng tử hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm mắt Khương Nghị, lúc này mới quay người rời khỏi.
- Khương Nghị, sau này chúng ta còn gặp lại! Hi vọng ngươi có thể sống đến ngày đó!
Cửu công chúa tiếp nhận áo khoác thị vệ đưa tới, được mọi người bảo vệ rời khỏi đại điện.
Sau khi đội ngũ hoàng thất rời khỏi Thiên Sư tông, bọn người Khương Nghị nhanh chóng hoàn thành tập kết, khởi hành chạy tới Vô Hồi thánh địa.
Các tông còn lại liên tiếp khởi hành, Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên trở lên đều hành động toàn bộ.
Có giáo huấn của Xích Tiêu tông, không có người nào dám ngỗ nghịch ý chỉ thánh địa.
Thành Bát Bảo, Hồng Liên Đan Tông trở thành hai lực lượng mạnh nhất La Phù, phụ trách cảnh giác Tây Cương.
Thường Lăng từ biệt quốc quân lưu luyến không rời, gia nhập đội ngũ Thiên Sư tông, cùng tiến về Vô Hồi thánh địa.
- An Nhiên, cho cô thứ này.
Khương Nghị mặt dạn mày dày, cùng Dạ An Nhiên ngồi trên một con Vân Tước, đưa Ngũ Hành Thạch cho nàng.
- Đưa ta tảng đá?
Dạ An Nhiên rất bất đắc dĩ, ta thấy ngươi càng giống tảng đá.
Khương Nghị cố gắng nhét cho Dạ An Nhiên:
- Đây là Ngũ Hành Thạch! Tô Triệt của Đại Diễn thánh địa dùng nó trao đổi thi thể Thanh Bằng với u Dương Yên, nói là từ bầu trời Thiên Khải bí cảnh rơi xuống.
Dạ An Nhiên hồ nghi nhìn Khương Nghị, ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn sáng tỏ thanh tịnh, che đậy bên trên Ngũ Hành Thạch.
Ngũ Hành Thạch bình tĩnh dâng lên tia sáng lộng lẫy, rạng rỡ chói mắt, năng lượng Ngũ Hành mênh mông không ngừng liên tục bốc hơi, dung nhập phù văn.
Phù văn vặn vẹo, kịch liệt lay động, suýt chút nữa không chịu nổi năng lượng mà nổ tung.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành phù văn lên, kinh ngạc nhìn tảng đá khôi phục lại bình tĩnh.
Thật sự có uy lực Ngũ Hành.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, các loại năng lượng vô cùng cân đối, giống thuần ‘khí tức tự nhiên’ túy nhất nguyên thủy nhất.
Khương Nghị nói:
- Đồ rơi xuống bên trong Thiên Khải bí cảnh thường thường là từ thượng giới tranh đoạt kịch liệt, kịch liệt đến mức vỡ nát địa tầng của bọn hắn, cũng chính là bầu trời của Thiên Khải bí cảnh. Vật như vậy thường thường đều vô cùng quý giá, cũng ẩn chứa lực lượng phi phàm.
- Giống như không phải tảng đá.
Dạ An Nhiên đưa hai tay bưng lấy tảng đá, định thần cảm nhận.
- Không phải tảng đá?
- Giống như có một nguồn năng lượng rất đặc biệt.
Dạ An Nhiên đứng dậy, la lên gọi Dạ Thiên Lan ở trước mặt:
- Phụ thân! Tới đây! Mau tới đây!
Dạ Thiên Lan đang ngồi xếp bằng bên trên Vân Tước trước mặt, làm bộ không nghe thấy.
Độc Cô trưởng lão bên cạnh đáp Vân Tước tới gần hắn:
- Tông chủ, An Nhiên ở phía sau gọi ngài.
- Im miệng! Chuyện vợ chồng trẻ, ngươi mù hay sao, xen vào cái gì!
Dạ Thiên Lan tưởng rằng Dạ An Nhiên không có tha thứ Khương Nghị, không muốn cùng ngồi với hắn.
- A!!
Độc Cô trưởng lão giật mình, cũng làm bộ không nghe thấy, ngồi trên Vân Tước nhắm mắt dưỡng thần.
- Phụ thân?
Dạ An Nhiên thúc giục Vân Tước vọt tới phía trước nhất.
Dạ Thiên Lan cự tuyệt nói:
- Ta muốn tu luyện, năng lượng quá mạnh, không thể nào cùng ngươi ngồi chung Vân Tước. Ngươi ủy khuất ngồi cùng Khương Nghị một lúc.
- Cái gì chứ, người xem cái này một chút, Khương Nghị tặng cho ta.
Dạ An Nhiên giơ Ngũ Hành Thạch lên ra hiệu với phụ thân.
- Khương Nghị, ngươi quá mức thật!
Dạ Thiên Lan nhướng mày, đưa tảng đá?
Đây chính là thái độ cầu xin tha thứ?
Cho dù là nhào tới cưỡng ép thân hai cái cũng được mà. Vậy mà đưa tảng đá, thật uổng cho ngươi nghĩ ra!
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Đây là Ngũ Hành Thạch!
Dạ An Nhiên nói:
- Đây không phải Ngũ Hành Thạch!
- Ngươi xem! Còn lừa gạt khuê nữ ta? Khương Nghị, ngươi thật quá phận!
Dạ Thiên Lan càng tức giận hơn.