Chương 659: Khai mạc
Vương Quốc Hắc Ám ẩn giấu rất nhiều cường giả, trong đó không thiếu cường tộc ẩn thế, thậm chí thánh địa, hoàng tộc.
Bọn hắn bởi vì một ít nguyên nhân nên mới che giấu thân phận, làm việc cũng điệu thấp, không nguyện ý hiện ra thực lực.
Lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này cuối cùng cũng kích thích đến bọn hắn.
Có thể cường thế giết bảng mười vị trí đầu đều có nghĩa bọn hắn đã phái ra siêu cấp thiên tài, lại có dã tâm đối với tên Võ Hầu.
- Như thế này mới đặc sắc.
Khương Nghị thản nhiên cười khẽ, ánh mắt hướng về vị trí trước hai mươi.
- Ngươi thật không sợ?
- Sợ cái gì?
- Sợ ngươi thua trên diễn võ trường. Đây không chỉ là một trận tranh tài, còn quyết định vận mệnh của ngươi.
Hàn Ngạo đều có chút bội phục tâm thái của Khương Nghị, vậy mà lại không nhìn ra bất cứ áp lực gì.
Hàn Ngạo cũng không hiểu rốt cuộc là Thánh Chủ nghĩ thế nào, biết rất rõ ràng Khương Nghị đang đi chịu chết, lại còn bỏ mặc làm ẩu, người không suy nghĩ Đại Hoang Tù Thiên Trận sao?
Khương Nghị tiếp tục xem vị trí trên Võ Hầu bảng:
- Ta đã nói rồi, càn khôn chưa định, ai có thể xác định được thắng thua? Có lẽ bọn hắn rất mạnh, nhưng Khương Nghị ta cũng không yếu.
Hàn Ngạo lắc đầu:
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta vẫn là không coi trọng ngươi. Đây là tranh tài, so là thực lực, không phải cái gọi là lòng tin.
- Tự mình xem trọng mình là đủ! Người sống cả một đời, mình để ý mình mới có thể sừng sững không ngã, nếu thật đến thời điểm mình lại tự xem thường bản thân thì đã cách phế vật không xa. Lúc ta mười tuổi, phụ thân đã từng nói với ta một câu. Tự ti tự dâng lên trong lòng, đủ kiểu không bằng người, kiêu ngạo sinh từ trong xương, muôn vàn khó khăn không quỳ gối. Người sống cả đời, nén một hơi ở trong ngực, có một cây xương trong linh hồn. Câu nói này, cũng tặng cho ngươi.
- Có phải sớm dự đoán chuẩn ai có thể đoạt được Võ Hầu thì sẽ có thể được đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo chọn bảo bối hay không?
Khương Nghị kéo Hàn Ngạo chen vào Đại Tự Tại điện náo nhiệt.
- Đương nhiên đương nhiên! Đại Tự Tại điện rất hào khí!
- Bây giờ đã vượt qua tám vạn người dự đoán là Ngu Kình Thương, hơn ba vạn người dự đoán là Hứa Thiên Kỳ. Chẳng cần biết trong bọn họ là ai đạt được tên Võ Hầu, số lượng mấy vạn đều có thể đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo. Đại Tự Tại điện chờ lấy phá sản đi.
Đám người chen chúc, vội vã nhét đến trước mặt, đều không kịp chờ đợi muốn đi đặt cược.
- Không ai cược Khương Nghị?
Khương Nghị ngầm cười khổ, nếu mình bị thua, Đại Tự Tại điện thật đúng là sẽ ôm đầu khóc rống.
- Có, tất cả mọi người đều cược. Cược hắn có thể kiên trì mấy hiệp, thất bại tại ngày thứ mấy. Cược ai có thể đánh bại hắn, tiếp quản khiêu chiến thi đấu.
- Ha ha, tiểu tử ngốc kia chính là người đầu tiên đăng tràng, chắc chắn sẽ thua.
Trong đám người vang lên ầm ầm tiếng cười đùa.
- A, ta thấy ngươi thật rất quen mặt. Hai người các ngươi... Khương Nghị, Hàn Ngạo?
Bỗng nhiên có người nhận ra bọn hắn.
Đám người chen náo nhiệt chúc xung quanh liên tiếp an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Khương Nghị.
- Các ngươi tới làm gì?
Một người kinh ngạc nhìn bọn hắn, thật đúng là hai tiểu tử này.
Khương Nghị cười nói:
- Cược.
- Cược ngươi chết mấy lần?
- Cược ngươi kiên trì mấy ngày?
- Cược ngươi chết ở trên tay người nào.
- Ha ha...
Đám người ầm vang cười to:
- Tiểu gia hỏa đúng thật là đầu có não, trước khi chết cũng phải kiếm lời một chút.
Một người tiến đến phía trước, cười xấu xa nói:
- Đến nói thật một chút xem. Ngươi nói mình sẽ kiên trì đến mấy ngày, chúng ta sớm cược! Sau khi ngươi ngã xuống, tiền kiếm được phân ngươi một chút!
- Ha ha, đúng rồi đó, ngươi nói thử xem.
- Tiểu gia hỏa, để các huynh đệ kiếm chút, các huynh đệ sẽ niệm tình ngươi. Nhanh nhanh nhanh, nói nhỏ với chúng ta, chúng ta sẽ không truyền ra ngoài.
Trong đám người thổi lên tiếng huýt sáo, kích thích Khương Nghị.
- Ta đã nói ngươi tới đây chính là tự rước lấy nhục, ngươi còn không tin.
Mặt Hàn Ngạo đỏ lên, hận không thể quay người rời khỏi.
Khương Nghị chen đến trước quầy:
- Ta cược ta có thể kiên trì đến cuối cùng, ta chính là Võ Hầu.
Nữ tử trước quầy kinh ngạc nhìn Khương Nghị:
- Ngươi cược cho chính ngươi.
- Không được sao?
- Đương nhiên có thể, mỗi trận năm mươi khối tinh thạch cực phẩm.
- Có thể ký sổ không?
- Trên lý luận là không thể, nhưng nếu ngươi là dùng danh nghĩa Vô Hồi thánh địa cược, hẳn là được rồi.
- Được rồi, ghi lại đi.
Khương Nghị đụng Hàn Ngạo bên cạnh:
- Cược đi, cơ hội tốt bao nhiêu, chờ ta thắng, ngươi tùy tiện đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo kiếm chút bảo bối.
- Ha ha, năm mươi khối tinh thạch cực phẩm! Là tinh thạch cực phẩm đó! Ngươi xem Vô Hồi thánh địa là cái gì rồi? Xem như ta cược, cũng muốn cược Ngu Kình Thương!
- Nhìn bộ dáng không có tiền đồ ngươi đây…
Khương Nghị úp sấp trên quầy, cười ha hả nói:
- Lấy danh nghĩa Hàn Ngạo, cược ta thắng!
- Được rồi! Đến lúc đó chúng ta cần phải đến Vô Hồi thánh địa lấy tinh thạch nha.
- Tiếp tục viết. Còn có, lại dùng danh nghĩa Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Na Yêu, cùng Dạ An Nhiên, Thường Lăng, Tịch Nhan, Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, đều cược ta thắng.
Những thị nữ phía sau quầy đều hé miệng cười, lôi kéo người khác tới cược cho mình, đây là tự xưng trang hảo hán sao?
- Nếu ngươi không thắng được, bồi thường nổi không?
Hàn Ngạo lắc đầu liên tục, ròng rã mười nguòi, năm trăm khối cực phẩm tinh thạch.
Tinh thạch mà Vô Hồi thánh địa đều dùng để bảo vệ trận, nào có dự trữ cực phẩm tinh thạch, chuyện này nếu để cho Thánh Chủ biết, chắc chắn sẽ đánh bay hắn.
- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết cách làm mua bán.
Những người xem náo nhiệt xung quanh hai mặt nhìn nhau, mang người nhà ra cược mình thắng, sĩ diện như thế sao?
- Mọi người đi theo cược đi.
Khương Nghị cười cười phất tay, kéo lấy Hàn Ngạo rời khỏi.
Cung điện bị chen chúc an tĩnh một hồi, cười vang.
Đây là tới chọc cười sao?
Khương Nghị trở lại thánh điện của Vô Hồi thánh địa, bế quan điều chỉnh, làm chuẩn bị cuối cùng.