Chương 706: Săn Giết Đại Hoàng Tử (2)
- Rời khỏi hoàng thành, chỉnh đốn quân doanh Bắc Cương.
- Quân doanh Bắc Cương? Nơi đó có cái gì mà phải chỉnh.
- Chỉnh đốn quân doanh Bắc Cương chỉ là lấy cớ, mục đích chủ yếu hay là giấu tài, kiên nhẫn chờ đợi.
- Có ý gì?
Đại hoàng tử chau mày, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt để cạnh tranh cùng Lục đệ, sao có thể rời khỏi.
Cái này không phải là yếu thế sao?
Sẽ để những tộc lão cùng các thế gia vẫn còn kiên trì chen chúc bên cạnh mình nghĩ như thế nào?
Cửu công chúa giải thích, nàng nói:
- Gần đây chúng ta đều đang tính toán chèn ép Lục hoàng tử như thế nào, tranh được phụ hoàng sủng ái như thế nào, nhưng chúng ta đều sai. Nếu phụ hoàng xác định Lục điện hạ làm Thái tử, liền không khả năng tuỳ tiện lại sửa lại. Đây dù sao cũng là đại biểu hoàng triều thay đổi một chuyện quan trọng, còn đã chiêu cáo thiên hạ.
- Cho nên tất cả cạnh tranh cùng biểu hiện bây giờ của chúng ta đều là rơi vào trong tay phụ hoàng, đều là mưu đồ hoàng vị. Cái này sẽ chỉ rước lấy phản cảm và thất vọng, nếu như vô ý dùng sức quá mạnh lại náo loạn ra gì đó, hoặc bị Lục điện hạ lợi dụng, phụ hoàng sẽ còn nhận định ngươi thành nhân tố bất an của hoàng triều, vậy thì rất phiền toái.
- Cho nên muội đã nghĩ lại, bây giờ trước hết phải để cho phụ hoàng không ghét. Như thế nào mới không ghét, đương nhiên là huynh không tranh không đoạt, thản nhiên tiếp nhận quyết định của người. Sau đó, làm tiếp chút chuyện thay hắn loại bỏ ưu phiền, ví dụ như chủ động xin đi giết giặc tiến vào chiếm giữ Bắc Cương, chỉnh đốn quân doanh phương bắc, trấn thủ phòng tuyến Thương Châu đang gần như mất khống chế.
Đại hoàng tử chau mày, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Mặc dù Cửu muội nói có chút đạo lý, nhưng cứ đi như thế, thật sự là không cam tâm.
- Đại ca, không phải muội cứ để cho huynh nhận thua như vậy, mà là để cho huynh chờ cơ hội.
- Cơ hội gì? Lão Lục tự mình tìm đường chết?
Đại hoàng tử hừ lạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Không sai?
- Còn không sai??
- Đại ca, huynh suy nghĩ kỹ một chút, Lang Gia hoàng triều chúng ta không thể nào cùng La Phù một mực bình tĩnh ở chung như vậy được, chỉ cần phụ hoàng tiêu trừ tai hoạ ngầm Đan quốc để lại, liền sẽ một lần nữa tuyên chiến. Đến lúc đó một khi chiến tranh bộc phát, hai bên vô cùng có khả năng đều sẽ đánh nhau sống chết. Lục điện hạ nếu là Thái tử, khẳng định nóng lòng biểu hiện, đích thân tới Tây Cương tác chiến, bởi như vậy, lúc nào hắn cũng có thể gặp được nguy hiểm.
- Coi như hắn ở lại hoàng thành, lấy tâm tính đám người Khương gia kia, nói không chừng cũng sẽ làm ra cử động ám sát. Nếu như Lục điện hạ chết rồi, cơ hội của đại ca liền đến.
Trước đó hầu như Cửu công chúa cũng nghĩ đến làm sao để thay đổi kịch biến, áp chế Lục hoàng tử, nhưng sau khi nghĩ sâu tính kỹ, nàng đã chấp nhận một tiếp nhận hiện thực không nguyện ý.
Chính là chỉ cần Lục hoàng tử còn sống, phụ hoàng sẽ không khả năng tuỳ tiện sửa đổi quyết định.
Dù sao vị trí Thái tử cũng không phải trò đùa, mà phụ hoàng từ nhỏ đã thiên vị Lục hoàng tử, nếu không đã sớm lập đại ca làm Thái tử.
Từ bây giờ tình huống nhìn lại, chỉ khi Lục điện hạ chết, đại ca mới có cơ hội.
Chết như thế nào?
Khả năng duy nhất chính là chiến tranh đến từ La Phù sơn mạch.
Đại hoàng tử không tuỳ tiện bị thuyết phục:
- Nếu như hắn không chết? Nếu như hắn lại lập công?
Cửu công chúa lắc đầu nói:
- Vậy chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Tuy nhiên cũng không tính là hỏng bét, huynh lấy thân phận hoàng tử tọa trấn Bắc Cương, chỉ cần vận dụng thoả đáng, liền có thể giống Khương Nguyên Liệt lúc trước, một mực khống chế Bắc Cương, không thể làm hoàng, cũng được coi là Vương.
Đại hoàng tử ngửa tựa ở trên ghế, ánh mắt lấp lóe, tâm tình càng buồn bực hơn.
Chấp nhận số mệnh?
Hắn từ trước tới giờ không tin số mệnh, càng không chấp nhận số mệnh!
- Đại ca, Cửu muội là vì tốt cho huynh. Bây giờ huynh tranh thủ tất cả tình cảm, đều sẽ nhận lấy phụ hoàng phản cảm, còn có Lục điện hạ cảnh giác. Nếu như huynh nhất định phải ở lại trong hoàng thành, một khi Tây Cương bộc phát chiến tranh, phụ hoàng thậm chí sẽ chủ động phái huynh đến tiền tuyến. Dù sao, huynh cũng là quen thuộc Tây Cương nhất.
- Nếu như Lục hoàng tử thừa cơ giở trò xấu, rất có thể huynh sẽ chết tại Tây Cương, chết tại La Phù thậm chí là trong tay tên hỗn đản Khương Nghị kia.
- Bây giờ chỉ có huynh chủ động đến Bắc Cương mới có thể thay đổi cái nhìn của phụ hoàng đối với huynh, mặc dù cho rằng huynh có dã tâm, nhưng thời khắc mấu chốt lấy lên được càng thả xuống được. Chỉ khi huynh đến Bắc Cương, lấy lý do tọa trấn chỉnh đốn quân doanh, mới có thể tránh chiến tranh ở Tây Cương, tránh khỏi Lục điện hạ hãm hại. Chỉ khi huynh đến Bắc Cương, mới có cơ hội đứng lên một lần nữa.
Sau khi Cửu công chúa nói xong thì thoáng trầm mặc, lại dùng lời nói thấm thía an ủi Đại hoàng tử:
- Đại ca, cục diện bây giờ đã thay đổi. Lục điện hạ đã thành Thái tử, nắm giữ quyền chủ động, bây giờ chúng ta đã ở vào yếu thế, thực sự không thể chủ động tiến công.
- Ta không làm vương, chỉ muốn làm hoàng.
Đại hoàng tử phẫn uất khó bình tĩnh nỗi, mình rõ ràng là trưởng tử, vì sao từ đầu đến cuối không được phụ hoàng coi trọng?
Cũng bởi vì linh văn của mình là tứ phẩm sao!
Khống chế hoàng triều dựa vào là năng lực, không phải thiên phú!
- Đại ca, huynh từ từ cân nhắc. Nếu như nghĩ thông suốt, muội sẽ cùng huynh đến Bắc Cương, nếu như huynh vẫn kiên trì ở lại, muội cũng cùng huynh tranh thủ cơ hội.
Cửu công chúa than nhẹ trong lòng, cáo từ rời khỏi.
Mặc dù nói là Lục điện hạ có thể sẽ chết tại Tây Cương, nhưng cuối cùng đây chỉ là kỳ vọng của bọn hắn mà thôi.
Đại ca đến Bắc Cương mặc dù là có thể bảo mệnh, nhưng chỉ cần Lục điện hạ không chết, rất có thể hắn sẽ vĩnh viễn không ra được.