Chương 861: Hận gặp nhau quá muộn
- Đó là hung thú Chu Yếm! Yêu thú bảo vệ của Di Lạc cổ địa!
Tặc điểu giống như nổi điên chạy trốn về nơi xa.
- Đó là người của Huyền Nguyệt hoàng triều?
Trong rừng rậm, Lan Nặc ngẩng đầu, nhìn lên lôi hỏa ầm ầm đi qua bầu trời.
- Tốc độ nhanh như vậy, là phát hiện bảo bối, hay là đang đào mệnh?
Lan Dận nhảy lên núi đá, nhìn qua bầu trời xanh thẳm.
- Người mạnh nhất của thế hệ Huyền Nguyệt hoàng triều này là ai?
Lan Nguyệt thuận miệng hỏi một câu.
- Không hiểu rõ.
Lan Nặc lắc đầu, không tiếp tục để ý tới.
- Đời trước có Thiên linh văn, không biết thế hệ này có hay không.
Giọng ác thú Chu Yếm trầm thấp hùng hậu, toàn thân nhấc lên sát khí đáng sợ:
- Không thể cam đoan mỗi đời đều sinh ra Thiên linh văn, bọn hắn có tư cách gì xưng là hoàng tộc, lại làm sao trấn được vương hầu trong hoàng triều.
Lan Nguyệt lườm liếc miệng nhỏ.
- Sở dĩ hoàng tộc mạnh là mạnh vì nội tình, mạnh vì lực ảnh hưởng, cũng không phải là nói đời đời đều sinh ra thiên văn mới có thể xưng là hoàng tộc, là bọn hắn có tiềm lực sinh ra thiên văn, lại đời thứ ba nhất định phải cam đoan xuất hiện thiên văn.
Mà Huyền Nguyệt hoàng triều đã từng vô cùng cường đại, nhưng ở ngàn năm trước đã gặp phải một trận biến cố đặc biệt, may mắn lúc ấy gặp...
Chu Yếm nói đột nhiên dừng lại, thúc giục Lan Nặc:
- Kết thúc nhanh lên, không thể no lại trì hoãn. Trong tộc có lệnh, ta nhất định phải cam đoan các ngươi mau rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Lập tức kết thúc.
Lan Nặc đang xóa đi ký ức của một quái vật khổng lồ.
Đầu đại yêu này chính là Thái Thản Cự Mãng!
Là con non của hai con Thái Thản Cự Mãng ở Thánh Sơn và Thánh Hồ mấy năm gần đây vừa dựng dục ra, cũng là một hậu đại Thái Thản duy nhất đã thức tỉnh huyết mạch.
Di Lạc cổ địa bọn hắn trước đó đã phát hiện nó, chỉ là kiêng kị con mẫu thú kia, không dám ra tay.
Lần này cấm chế Vĩnh Hằng Thánh Sơn bị xúc động, các đại yêu nhao nhao ẩn núp, bọn hắn rốt cuộc cũng đợi đến cơ hội.
Về phần mẫu thú, cứ để tộc đàn tiếp nhận đi!
Chu Yếm nhắc nhở:
- Sau khi rời khỏi, mau chóng bồi dưỡng nó, sau đó dùng máu của nó nuôi nấng Vạn Linh Huyết Thụ.
Lan Nguyệt kích động lên:
- Huyết mạch cự mãng, huyết mạch Thái Thản, hai lực lượng này rót vào Vạn Linh Huyết Thụ, tương lai Vạn Linh Huyết Thụ chẳng phải có thể bắt giết tất cả Yêu thú xà mãng sao?
Chu Yếm nói:
- Trên lý luận là như thế. Nhưng không có người thực sự hiểu rõ tình huống cụ thể của Vạn Linh Huyết Thụ, cần chính các ngươi đi nghiên cứu.
Tặc điểu Khương Nghị chạy ra mấy vạn mét mới dừng lại.
- May mắn Điểu gia ta linh động, nếu đi chậm nữa nửa phần, chỉ sợ tên ác thú Chu Yếm kia đã phát hiện ra chúng ta.
Tặc điểu lòng còn sợ hãi, một khi bị tiếp cận, bọn hắn hôm nay ai cũng trốn không thoát được.
Khương Nghị hai đầu lông mày hiện ra một vòng nghiêm trọng:
- Bọn người Lan Nặc vậy mà lại đi ra hoạt động, còn được Chu Yếm tự mình bảo vệ, xem ra hẳn là chuẩn bị rời khỏi. Vạn Linh Huyết Thụ nhất định là vô duyên với ngươi, cố gắng bồi dưỡng Thiết Long cổ thụ đi.
Tặc điểu mang theo Khương Nghị muốn rời khỏi.
- Lách qua đi, tiếp tục đuổi theo Tiêu Lạc Lê.
- Còn có thể đuổi kịp?
- Thử một chút, tận lực đuổi. Nếu để cho bọn hắn chạy, sau này sẽ không thiếu phiền phức.
Liên tiếp hai ngày xuống tới, Khương Nghị đều không thể phát hiện ra Tiêu tung tích của bọn người Lạc Lê.
Hắn không thể không từ bỏ, bởi vì nguy hiểm lớn hơn nữa đã muốn tới.
- Nghênh đón anh hùng của các ngươi đi!
Tặc điểu đi theo Khương Nghị tìm tới bọn người Dạ An Nhiên, sau đó nó hóa thân thành Hỏa Hồ nhảy đến trên tảng đá, kiêu ngạo hô to.
- Bọn người Tiêu Lạc Lê đâu?
Dạ An Nhiên nhìn thấy Khương Nghị bình an trở về, đều nhẹ nhàng thở ra.
- Không đuổi kịp, chạy rồi.
Con mắt như bảo thạch tặc điểu gian xảo xoay chuyển, thả người nhào về phía Lâm Nam bên cạnh.
Người phát dục tốt nhất rồi.
- Bọn hắn chạy, ngươi còn gọi anh hùng?
Hàn Ngạo lập tức lên tiếng, một phát bắt được.
- Nếu không phải ta kịp thời xuất hiện, hù chạy bọn người Tô Triệt, Tiêu Lạc Lê, các ngươi có thể an toàn rời khỏi? Đừng không hiểu chuyện, tránh ra, ta muốn cùng Lâm Nam cô nương thân mật.
- Tìm người khác thân mật đi!
Hàn Ngạo đem nó ném ra.
Tặc điểu lẻn đến bên cạnh:
- Làm sao nào? Nàng là của ngươi?
Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh cười nói:
- Đơn phương yêu mến! Ngươi biết được!
- Sợ như thế? Thích thì liền lên đi, ngươi không chủ động nhào tới, còn trông cậy vào nữ hài nhi ôm ấp mình yêu thương sao?
Tặc điểu bĩu môi, ngồi xổm ở bên cạnh, từ dưới đi lên, như tên trộm thưởng thức dáng người uyển chuyển của Dạ An Nhiên và các nàng.
Tiêu Phượng Ngô tranh thủ thời gian phụ họa:
- Chính là như thế! Ngươi cứ nói, có khả năng nàng sẽ đồng ý, cũng có khả năng sẽ không đồng ý, chí ít vẫn có năm phần cơ hội. Ngươi không thể hiện, người ta khẳng định không đồng ý.
- Hai người các ngươi câm miệng cho ta!
Hàn Ngạo nhíu mày, một tên Tiêu Phượng Ngô đã làm cho hắn đủ khó coi, vậy mà tặc điểu này cũng tới náo.
Thương Hàn Nguyệt nhìn Hàn Ngạo khó xử, thay hắn nói:
- Đừng nói đơn giản như vậy, không thể hiện, còn có thể làm bằng hữu, nói ra rồi, thì cái gì cũng đều làm không được.
- Ai muốn làm bằng hữu? Mục đích của ta là...
Tiêu Phượng Ngô và tặc điểu lại trăm miệng một lời, một người một thú kinh ngạc đụng đụng ánh mắt, lại trăm miệng một lời:
- Cưỡi nàng!
- Ha ha!
Tiêu Phượng Ngô tặc điểu cởi mở cười to, ăn ý nha.
- Có thể im miệng hay không?
Hàn Ngạo đen mặt lại, Lâm Nam còn đang ở phía sau.
Tặc điểu lẻn đến trên vai Tiêu Phượng Ngô, nói với Thương Hàn Nguyệt:
- Ngươi không thể hiện, chỉ muốn làm bằng hữu? Vậy thì tốt, đợi ngày nàng lập gia đình, nam tử không phải ngươi, ngươi cảm thấy thế nào? Nàng cùng nam tử khác ăn cơm đi ngủ, tu luyện tạo ra hài tử, kẻ làm bằng hữu như ngươi đây chỉ có thể trông mong ở bên cạnh nhìn? Cuối cùng làm nghĩa phụ cho hài tử? Ngươi thiếu thông minh thật.
- Ta...
Thương Hàn Nguyệt nghẹn đến im lặng.
Tiêu Phượng Ngô cùng nhau có cảm giác hận khi gặp tên tặc điểu này muộn như vậy, hắn thúc giục Hàn Ngạo:
- Nhanh, bầu không khí rất phù hợp, quay đầu quỳ xuống thổ lộ.