Chương 877: Kiều gia Cổ Hoa (2)
Khương Nghị thuận dòng người đi về trước, đụng đụng tiểu hồ ly:
- Nghe không, đừng giả ngốc.
Tiểu hồ ly như tên trộm nhìn qua phía trước:
- Ngươi nhìn nữ hài nhi kia, bên trái đằng trước, mặc váy màu xanh.
- Thế nào?
- Chen đi qua, thừa dịp nhiều người, sờ hai cái.
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Có phải ngươi coi ta là lưu manh hay không.
- Ai bảo ngươi sờ. Ngươi chỉ cần chen đi qua, ta thừa cơ chút, nàng hẳn là sẽ ôm ta qua. Hắc hắc...
- Trung thực làm hồ ly đi! Chúng ta tùy tiện đi dạo, không phải đến vui chơi.
- Ta nhìn trúng cô nàng kia. Bộ dáng, dáng người quá phù hợp yêu cầu của ta.
- Bên cạnh nữ hài nhi kia có rất nhiều thị vệ, khí thế đều rất mạnh, ngươi chớ làm loạn.
Khương Nghị vừa nói xong, tiểu hồ ly đã vèo chạy qua, chen chúc trong đám người xảo diệu xen kẽ, vây quanh phía trước nữ hài nhi.
- A... ! Tiểu hồ ly thật đáng yêu, nhà ai, bị mất sao?
Nữ hài nhi xinh đẹp đáng yêu, con mắt vừa sáng lại lớn, ngạc nhiên nhìn tiểu hồ ly 'Thất kinh' trong nhóm người trước mặt.
Tiểu hồ ly 'Vô cùng đáng thương' quay đầu nhìn nàng một chút, đôi mắt to ngập nước.
- Chủ nhân ngươi đâu?
Nữ hài nhi đi nhanh mấy bước, đưa tay muốn ôm lên.
- Tiểu thư, chớ đụng lung tung.
Thị vệ trước mặt tranh thủ thời gian ngăn lại.
- Nó khẳng định là bị lạc, ngươi nhìn đi, đều bị dọa sợ thế này.
Nữ hài nhi không để ý khuyên can, đã trực tiếp ôm lấy tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cố ý 'Run rẩy' thân thể, dáng vẻ giống như rất sợ sệt.
- Tiểu khả ái. Ngươi thật đẹp, ta tên Kiều Vi Nhi.
Nữ hài nhi xinh đẹp đáng yêu, ôm tiểu hồ ly vào trong lòng.
Tiểu hồ ly giả bộ như sợ sệt, gạt ra lồng ngực của nàng, nhẹ nhàng run run, cảm nhận được nở nang co dãn.
A!!
Dễ chịu!
- Hì hì, tiểu gia hỏa hình như rất thích ta.
Nữ hài nhi mừng rỡ nhìn bọn thị vệ ở hai bên khoe khoang.
- Tiểu thư, nó hẳn không phải là vật vô chủ.
Bọn thị vệ có một số là cảnh giác, con hồ ly này nhìn chỉ là đáng yêu, nhưng khí tức rất mạnh, chỗ trán lại còn có kim mân phức tạp, giống như là mặt trời.
- Đây là tiểu hồ ly nhà ai.
Nữ hài nhi giơ tiểu hồ ly lên, hô to với xung quanh.
Bọn thị vệ dở khóc dở cười, đã nói xong phải chú ý ẩn nấp đâu?
- Đây không phải là Tam tiểu thư Kiều gia à.
- Kiều Vi Nhi, hòn ngọc quý trên tay gia chủ Kiều gia, trước đây ít năm được đưa đến Trục Lộc thư viện phương bắc.
- Nàng là Kiều Vi Nhi? Đều lớn như vậy. Thật xinh đẹp, không hề kém so với hai tỷ tỷ kia của nàng.
Đám người nhao nhao nghị luận, cũng mở cho cái lối đi, thẳng tới chỗ cửa thành.
Kiều gia là một trong cửu đại gia tộc Cổ Hoa, địa vị cao cả, thực lực cường đại. Thế hệ này mặc dù có một nam ba nữ, âm thịnh dương suy, nhưng từng người đều thiên phú phi phàm, không có đọa uy danh Kiều gia.
Nơi xa có người nói:
- Không phải Kiều gia tuyên bố từ bỏ luận võ bài vị năm nay sao, làm sao còn triệu hồi Kiều Vi Nhi về?
Người bên cạnh hạ giọng:
- 'Trường Sinh đại điển' trăm năm một lần của Kiều gia vừa vặn đúng dịp với ‘Thi đấu bài vị’ hoàng thành ba mươi lăm năm một lần. Bọn hắn càng coi trọng Trường Sinh đại điển, cho nên tuyên bố rời khỏi luận võ, nhưng loại chuyện này khó đó nói không tham gia liền không tham gia. Hoàng thất tựa như đã tự mình ra mặt, mời bọn họ đúng hạn tham gia, dù là đi ngang qua sân khấu một chút.
- Thế sao, trách không được gần đây hoàng thành tụ tập rất nhiều Luyện Đan sư.
- Ha ha, Kiều gia đang toàn lực mời chào Luyện Đan sư, những nhà khác lại nghĩ đến biện pháp quấy rối.
- Hoàng thành mấy ngày nay rất náo nhiệt nhỉ, luận võ còn chưa bắt đầu liền đã minh tranh ám đấu.
Đám người nghị luận ầm ĩ, nhưng dính đến cửu đại gia tộc, thanh âm đều ép tới rất thấp.
Kiều Vi Nhi liên tục hô ba lần.
- Đây là tiểu hồ ly của ai?
Khương Nghị đứng tại cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người phía trước, lại chậm chạp không có trả lời.
Kiều gia?
Trùng hợp như vậy sao?
Kiếp trước, từng gặp được nàng ở trước cửa.
Kiếp này lại đang trước cửa gặp được nữ hài nhi Kiều gia.
Là trùng hợp, hay là số mệnh?
- Ta dẫn nó về Kiều gia trước, nếu như chủ nhân tìm kiếm tiểu hồ ly, còn xin chuyển cáo đến Kiều gia nhận lãnh. Trực tiếp báo tên Kiều Vi Nhi ta là được rồi.
Kiều Vi Nhi nở nụ cười ngọt ngào, ôm tiểu hồ ly đi đến cửa thành.
Bọn thị vệ bất đắc dĩ, lắc đầu đuổi theo.
Tiểu hồ ly thò đầu một cái, ánh mắt ra hiệu Khương Nghị tranh thủ thời gian tới.
- Tam tiểu thư, ngài trở về!
Chỗ cửa thành, lão nhân Kiều gia chờ ở nơi đó sau khi thấy được nàng liền bước nhanh ra đón.
- Hắc bá, đã lâu không gặp. Hì hì, ta vừa nhặt được con tiểu hồ ly, đáng yêu không.
Kiều Vi Nhi vuốt ve tiểu hồ ly, vui mừng hôn nó một chút.
Tiểu hồ ly thoải mái nheo mắt lại, cảm giác tuyệt vời.
Lão nhân không có tâm tư để ý tới cái này, bất mãn nhìn bọn thị vệ mấy lần, không phải đã nói điệu thấp làm việc sao?
Hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, thúc giục Kiều Vi Nhi:
- Trong nhà đều đang đợi ngài, chúng ta nhanh về nhà.
- Các tỷ tỷ đều trở về sao?
Kiều Vi Nhi đụng cái mũi nhỏ ướt át của tiểu hồ ly, lại chạm nhẹ đường vân màu vàng trên trán nó, càng xem càng thích.
- Đều trở về.
Lão nhân đang muốn mang theo Kiều Vi Nhi về thành, bỗng nhiên chú ý tới Khương Nghị cách đó không xa:
- Vị Đan sư kia, ngươi cũng là đến báo danh?
- Báo danh?
Khương Nghị nhìn trái phải một cái, giống như chỉ có mình là Luyện Đan sư.
- Ngươi là Thánh linh văn?
Lão nhân mẫn cảm phát giác được khí tức linh văn thiếu niên.
Đám người trước cửa đồng loạt nhìn sang, trong ánh mắt không tự chủ được mà toát ra mấy phần kính sợ.
Thánh linh văn Luyện Đan sư?
Loại nhân vật này làm sao lại tự đi một mình?
- Nếu đã gặp vậy liền cùng đi thôi.
Lão nhân chào hỏi Khương Nghị.
- Ngài hiểu lầm rồi, ta chỉ đi qua nơi này, không phải đến báo tên gì cả.
- Kiều gia chúng ta gần đây đang mời chào Luyện Đan sư, sau đó sẽ có thâm tạ. Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, có thể theo ta đi qua hay không?