Đánh Dấu Vô Địch: Bắt Đầu Đổ Vỏ

Chương 09: Nhỏ áo bông gọi Linh Nhi. Cái này sữa bột làm sao cho uống đây.

Chương 09: Nhỏ áo bông gọi Linh Nhi. Cái này sữa bột làm sao cho uống đây.
Cho nữ nhi đặt tên.
Chuyện này, Sở Thiên Ca cảm thấy cần thận trọng.
Hắn nhìn xem trên giường đá ngủ say sưa tiểu gia hỏa.
Phấn điêu ngọc trác, như một con búp bê.
Mặc dù bây giờ còn nhìn không ra quá nhiều, nhưng cốt cách bên trong tuyệt đối là đỉnh cấp.
Dù sao, mẹ của nàng chính là một hạng người khuynh quốc khuynh thành.
Chính hắn, ừm, cũng coi như có chút bản lĩnh.
Tiểu gia hỏa này, tương lai khẳng định cũng là một họa thủy mỹ nhân khuynh thành.
Tên gọi, phải xứng với nhan sắc và thân thế của nàng.
Phải có chút ý nghĩa sâu xa.
Sở Thiên Ca sờ lên cằm, bắt đầu vận dụng trí não.
Sở Sở Động Lòng Người? Sở Điềm Đạm Đáng Yêu?
Không được, không được, quá tầm thường.
Sở Bá Thiên? Sở Ngạo Thiên?
Ách... Đó là một đứa con gái.
Hắn nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra cái tên nào ưng ý.
Kiếp trước hắn vốn là một kẻ đặt tên dở tệ.
Tên game của hắn luôn là "Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh".
Hay là, gọi Sở Bình Thường?
Mong nàng về sau bình an, bình thường là tốt rồi.
Nhưng mẹ nàng rõ ràng không phải người bình thường, còn gây ra không ít phiền phức.
Với cái thể chất này, nàng đoán chừng cũng không tầm thường được.
"Có rồi."
Sở Thiên Ca bỗng nhiên nhãn tình sáng lên.
Tiểu gia hỏa này là tại cái sơn cốc tràn ngập linh khí này đi vào bên cạnh hắn.
Mẫu thân của nàng dường như cũng là một vị tu sĩ linh lực cao thâm.
Không bằng liền gọi là...
"Sở Linh Nhi."
Hắn nhẹ giọng đọc lên cái tên này.
Linh khí bức người, hoạt bát đáng yêu.
Ừm, không sai, thật là dễ nghe.
"Từ giờ, ngươi liền gọi là Sở Linh Nhi."
Sở Thiên Ca đối với bé gái đang ngủ say tuyên bố, giọng nói mang theo một tia chính hắn cũng không nhận ra sự ôn nhu.
Phảng phất như đang hoàn thành một loại nghi thức quan trọng nào đó.
Nhưng mà, nghi thức vừa hoàn thành.
"Oa ——"
Trên giường đá Sở Linh Nhi, đôi môi nhỏ mím lại, không báo trước bắt đầu khóc lớn.
Tiếng khóc to, xuyên thấu mười phần.
Chấn động đến Sở Thiên Ca lỗ tai ông ông tác hưởng.
"Ách, sao lại thế này?"
Sở Thiên Ca trong nháy mắt luống cuống tay chân.
Hắn là một đại lão có thể khiến trời đất biến sắc, giờ phút này lại bị tiếng khóc trẻ con làm cho rối loạn.
Là đói bụng?
Hay là đi tiểu?
Hoặc là chỗ nào không thoải mái?
Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hắn thử nghiệm dùng thần niệm đi cảm nhận.
Tiểu gia hỏa thân thể rất khỏe mạnh, không có bất kỳ chỗ nào khó chịu.
Vậy thì hơn phân nửa là... đói bụng?
Nhưng nàng vừa mới sinh không lâu a?
Ăn cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ không thể trực tiếp gặm chân thỏ nướng sao.
Sữa?
Hắn đi đâu mà tìm sữa cho nàng.
Sở Thiên Ca gấp đến độ trong động phủ xoay như chong chóng.
Tiếng khóc của Sở Linh Nhi không hề có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng vang dội.
Khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương.
"Đừng khóc, đừng khóc a, ba ba... Ách, ta nghĩ ra cách rồi."
Sở Thiên Ca vụng về muốn ôm nàng lên.
Lại sợ làm đau nàng.
"Có rồi."
Hắn chợt nhớ tới cái đầm nước bí ẩn kia.
Cái đầm nước ẩn chứa linh khí vô cùng nồng đậm, với lại tính chất rất ôn hòa.
Có lẽ... có thể dùng nước đầm thử một chút?
Tâm hắn khẽ động, ngoài động phủ, trong cái đầm nước kia, một phần nhỏ nước xanh biếc bị lực lượng vô hình dẫn dắt mà đến, lơ lửng trước mặt hắn.
Dòng nước thanh tịnh tinh khiết, tản ra nhàn nhạt huỳnh quang và thanh hương.
"Cái này, hẳn là có thể uống đi?"
Sở Thiên Ca không quá chắc chắn.
Hắn cẩn thận từng li từng tí khống chế dòng nước, muốn đưa đến bên miệng Sở Linh Nhi.
Nhưng tiểu gia hỏa khóc đến đang thương tâm, cái đầu nhỏ lắc như trống lắc, căn bản không phối hợp.
Dòng nước hoặc là vẩy vào mặt nàng, hoặc là chảy xuống cổ nàng.
Tiểu gia hỏa bị dòng nước lạnh buốt một kích, khóc càng thêm dữ dội.
"Ai nha, cái này..."
Sở Thiên Ca đầu đầy mồ hôi.
Hắn đường đường là cảnh giới lực lượng đỉnh cao, khống chế thủy như hơi thở vậy.
Giờ phút này lại ngay cả việc cho ăn nước cũng không giải quyết được.
Hắn hít sâu một hơi, ép buộc mình bình tĩnh lại.
Không thể dùng sức mạnh.
Phải ôn nhu.
Hắn thử nghiệm dùng thần niệm trấn an cảm xúc của tiểu gia hỏa.
Đồng thời, phân ra một tia linh lực cực kỳ yếu ớt, bao bọc lấy dòng nước kia, đem nhiệt độ tăng lên đến gần nhiệt độ cơ thể.
Sau đó, lần nữa cẩn thận từng li từng tí, đem dòng "Nước Linh Tuyền" ấm áp đưa đến bên miệng Sở Linh Nhi.
Lần này, tiểu gia hỏa dường như cảm nhận được điều gì đó.
Tiếng khóc dần dần nhỏ xuống.
Đôi môi nhỏ thăm dò mút vào.
Sau đó...
Ục ục ục ục.
Nàng bắt đầu từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Phảng phất như nếm được món tuyệt thế mỹ vị nào đó.
Sở Thiên Ca thấy thế, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra là đói bụng."
Hắn cẩn thận khống chế tốc độ dòng nước, sợ làm nàng bị sặc.
Nhìn thấy nữ nhi thỏa mãn uống "Sữa Linh Tuyền", trong lòng hắn cũng dâng lên một tia cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Cho con gái ăn no.
Sở Thiên Ca cảm giác mình đã hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ.
Nhưng vấn đề mới lại đến.
Hắn ngửi thấy một cỗ... mùi vị khác thường.
Cúi đầu xem xét.
Tã lót bao quanh Sở Linh Nhi, phía dưới ướt một mảng lớn, còn mang theo chút vết bẩn màu vàng.
Đi tiểu.
Với lại, còn có vẻ như đi ngoài.
Mặt Sở Thiên Ca trong nháy mắt xụ xuống.
Thay tã?
Cái đồ chơi này làm sao thay?
Kiếp trước hắn đừng nói thay tã, ngay cả nước tiểu không thấm đều chưa từng gặp qua.
Hắn cẩn thận từng chút tháo tã ra.
Một cỗ mùi càng dày đặc xộc vào mặt.
Sở Thiên Ca ngừng thở.
Nhìn xem những mảnh vải dính bẩn nhầy nhụa, cùng với cái mông nhỏ trần trụi, mũm mĩm của nữ nhi.
Hắn một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Cái này... không có chỗ nào để bắt đầu cả.
Cũng không thể trực tiếp dùng tịnh hóa thuật sao?
Vạn nhất làm nàng bị thương thì làm sao bây giờ.
Hắn thử cầm lấy một khối vải tương đối sạch sẽ (cũng may là hắn đã chuẩn bị sẵn, hắn hiện tại vô cùng may mắn vì mình đã chuẩn bị một đống đồ dùng sinh hoạt tưởng chừng vô dụng) muốn lau qua.
Kết quả càng lau càng bẩn.
Cảnh tượng vô cùng khó xử.
Sở Linh Nhi dường như cũng cảm thấy không thoải mái, cái mông nhỏ cựa quậy, lại bắt đầu lẩm bẩm.
Sở Thiên Ca mặt mày xám xịt.
Hắn cảm giác mình sắp phát điên.
Nuôi em bé, quả nhiên còn khó hơn tu luyện nhiều.
"Đúng, tắm rửa!"
Hắn bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Tắm rửa, chẳng phải là sạch sẽ rồi sao.
Vừa lúc đó, bên ngoài cái đầm nước kia, chẳng phải là có sẵn một cái bồn tắm lớn sao.
Vẫn là tắm nước linh tuyền tự nhiên.
Thật là xa hoa.
Nói làm liền làm.
Hắn dùng pháp lực ngưng tụ ra một quả cầu nước, cẩn thận bao bọc Sở Linh Nhi, khống chế nhiệt độ.
Sau đó ôm nàng, đi đến bên đầm nước.
Nước đầm xanh biếc, dưới ánh mặt trời sóng nước lấp lánh.
Tản ra linh khí thấm đẫm tâm can.
Sở Thiên Ca hít sâu một hơi, đem quả cầu nước tính cả Sở Linh Nhi bên trong, chậm rãi thả vào làn nước trong đầm.
Hắn khống chế dòng nước, ôn nhu rửa sạch vết bẩn trên người nữ nhi.
Dòng nước ấm áp, dường như khiến Sở Linh Nhi cảm thấy rất dễ chịu.
Nàng ngừng lẩm bẩm, hào phóng vẫy vùng trong nước.
Tung tóe từng đợt bọt nước nhỏ li ti.
Thậm chí còn mở mắt.
Đó là một đôi mắt đen láy, to tròn như quả nho đen.
Trong veo nhìn thấy đáy, tràn đầy sự tò mò với thế giới này.
Nàng nhìn thấy Sở Thiên Ca, đôi môi nhỏ hé mở, lộ ra một nụ cười không có răng.
"Ê a."
Trong lòng Sở Thiên Ca, trong nháy mắt bị nụ cười này làm tan chảy.
Tất cả sự luống cuống, tất cả sự chật vật không chịu nổi, đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Xứng đáng.
Hắn cẩn thận từng li từng tí tẩy rửa thân thể cho nữ nhi.
Động tác vẫn còn vụng về, nhưng tràn đầy kiên nhẫn và ôn nhu.
Tắm rửa xong, hắn dùng một kiện y phục bằng vải mềm mại, sạch sẽ gói kỹ nữ nhi.
Ôm nàng, ngồi trên bãi cỏ cạnh đầm phơi nắng.
Sở Linh Nhi dường như rất thích cảm giác này.
Cái đầu nhỏ tựa vào ngực Sở Thiên Ca, đôi mắt to tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.
Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng "y y nha nha" nho nhỏ.
Sở Thiên Ca nhìn nữ nhi trong ngực, trong lòng tràn đầy sự yên tĩnh và mãn nguyện chưa từng có.
Mặc dù con đường phía trước không rõ, phiền phức trùng điệp.
Nhưng vì tiểu gia hỏa này, dường như mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa.
"Linh Nhi, về sau, ba ba sẽ bảo vệ con."
Hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
Sở Linh Nhi ngơ ngác nhìn hắn, lại cười với hắn.
Ánh nắng chiếu rọi lên hai cha con, ấm áp và tường hòa.
Ngày đầu tiên làm cha, mặc dù tình huống chồng chất, nhưng cũng coi như... thuận lợi vượt qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất