Chương 35: Dược Vô Trần Lo Lắng
"Có sao?"
"Không phải liền là bình thường thịt thịt sao?"
"Tiểu chủ nhân, hai người bọn họ tự nhiên không thể cùng ngươi so sánh, ngươi thế nhưng là vô địch thiên hạ tiểu cao thủ, tự nhiên sẽ lợi hại hơn các nàng."
"Đó là!"
Tiểu nha đầu nghe Tiểu Hắc khích lệ, vẻ mặt đắc ý lên tiếng, rồi không tiếp tục để ý đến hai người đang tu luyện, lại miệng lớn miệng nhỏ bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bởi vì tiểu nha đầu thể chất đặc biệt, những đồ ăn kia khi nàng ăn vào trong nháy mắt liền bị phân giải, điều này dẫn đến lượng cơm của tiểu nha đầu rất lớn.
Một nồi lớn canh thịt cùng hơn nửa bên đồ nướng, phần lớn đều trôi vào bụng tiểu nha đầu, Tiểu Hắc chỉ được chia một phần nhỏ thịt nướng cùng một chút canh thừa.
Điều này khiến Tiểu Hắc đau lòng muốn chết, đây chính là thịt yêu thú mà nó lấy ra, hơn nữa đồ nướng còn là chính nó nướng.
Tiểu nha đầu chỉ chia cho nó một miếng thịt cùng một chút canh thừa, chẳng lẽ đây chính là điều mà tiểu chủ nhân nói là sẽ cho nó ăn ngon uống sướng sao?
Ăn uống no đủ, tiểu nha đầu thu lại hết những thứ còn lại, ngồi cạnh Triệu San San và Triệu Oánh Oánh, nhìn hai người đang tu luyện với vẻ mặt hiếu kỳ.
"Tiểu Hắc, ngươi biết các nàng còn muốn tu luyện bao lâu nữa không?"
Tiểu nha đầu từ trước đến nay chưa từng tu luyện, đối với chuyện tu luyện cũng không hiểu rõ, một thân thực lực của nàng hoàn toàn nhờ ăn mà có, căn bản không tu luyện nên tự nhiên không biết.
"Nhanh thôi, lại khoảng nửa chén trà nữa chắc là được."
Có chút nhàm chán, Mộ Khinh Linh lấy ra một chai nước Coca uống, tổng cộng có sáu chai, đưa một chai cho tiên sinh, nàng còn năm chai.
Bình thường nàng đều không nỡ uống, nếu không phải hiện tại quá chán, có lẽ tiểu nha đầu cũng không lấy ra.
Ngay lúc tiểu nha đầu uống xong cả chai nước Coca, hai người đang tu luyện đồng thời dừng lại, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, đồng thời mang theo từng tia sợ hãi.
Không biết hai người đã quên chuyện trước đây ở Lạp Ca thôn, hay là vì quá đói, một người liền ăn hai miếng thịt, lại còn uống một ngụm lớn canh.
Chỉ là hai miếng thịt cùng một ngụm canh kia, suýt chút nữa đã đưa hai tỷ muội đi gặp ông bà, nếu không phải đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng bảo vệ các nàng, có lẽ hai người đã bị no bạo mà chết.
Nhưng quá trình tuy mạo hiểm, thu hoạch của hai người cũng rất lớn, Triệu San San từ Chân Linh nhất trọng tăng lên tới tứ trọng, còn Triệu Oánh Oánh thì từ Linh Hải nhất trọng tăng lên tới Linh Hải ngũ trọng.
Sự tăng tiến này còn nhanh hơn cả bốn năm tu luyện trước đây của các nàng, dù sao từ khi rời khỏi Lạp Ca thôn đến nay, bốn năm thời gian các nàng cũng chỉ đề thăng được nhất trọng tu vi.
"Linh Nhi, đa tạ thịt và canh của muội."
Hai người vội vàng nói lời cảm ơn với tiểu nha đầu, trong đó Triệu San San còn không quên ném cho Tiểu Hắc một ánh mắt cảm kích, nàng biết chắc hẳn Tiểu Hắc đã ra tay giúp đỡ các nàng.
"Tiểu tỷ tỷ ôm một cái."
Thấy hai người cuối cùng cũng không tu luyện nữa, tiểu nha đầu vội vàng đòi Triệu San San ôm, Triệu San San tự nhiên không từ chối.
Chỉ là sau khi Triệu San San ôm tiểu nha đầu, không bao lâu thì tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi trong lòng Triệu San San.
"Tiểu Hắc tiền bối, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Nhìn tiểu nha đầu ngủ say, Triệu San San có chút không biết làm thế nào, sao lại ngủ ngay vậy!
"Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đi! Tiểu chủ nhân quen rồi, cứ tối là đi ngủ, ngày mai đi hoàng thành giúp ngươi giải quyết sự tình rồi tính sau."
Tiểu Hắc nói tiếng người với Triệu San San, cảnh tượng này khiến Triệu Oánh Oánh giật mình, nhưng rất nhanh đã chấp nhận chuyện Tiểu Hắc biết nói chuyện.
Dù sao Tiểu Hắc thực lực mạnh như vậy, biết nói chuyện cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa, khi nghe Tiểu Hắc nói, Triệu Oánh Oánh cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Vậy được rồi!"
Triệu San San chỉ có thể đồng ý, may mắn là cách nơi này không xa có một thành trì nhỏ, các nàng có thể đến đó trú chân, nếu không các nàng sẽ phải ngủ ngoài trời hoang dã.
Triệu San San ôm tiểu nha đầu đi đường, sau hơn một canh giờ, ba người một chó cuối cùng cũng đến được thành trì nhỏ.
Ở thành trì nhỏ, họ tìm một nhà trọ và thuê một gian phòng thượng hạng, Triệu San San bảo Triệu Oánh Oánh trông nom tiểu nha đầu, còn mình thì ra khỏi nhà trọ.
Vừa rồi nghe Tiểu Hắc nói tiểu nha đầu cứ tối là ngủ, nàng phải đi chuẩn bị một vài thứ mới được, dù sao sau này còn phải giúp tiểu nha đầu tìm mụ mụ, không thể lúc nào cũng ở trong thành trì, phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngủ ngoài trời hoang dã.
...
Hi Linh đế quốc, hoàng cung.
"Ngũ Nguyên trưởng lão, có thông tin gì từ Dược thị truyền về không?"
"Thiếu tông chủ, tạm thời vẫn chưa có thông tin nào, nhưng Thiếu tông chủ không cần lo lắng, hiện tại toàn bộ hoàng thành đều nằm trong sự khống chế của Dược Vương Cốc ta."
"Hai nữ nhân kia chỉ là Chân Linh cảnh và Linh Hải cảnh, Dược thị mà ta phái đi do Ngự Không cảnh dẫn đầu cùng một đội Chân Linh cửu trọng, bắt hai người kia chỉ là vấn đề thời gian."
"Nói không chừng bây giờ đang trên đường trở về."
Nghe lời Ngũ Nguyên trưởng lão, Dược Vô Trần trên mặt hiện lên một tia lo âu, lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì, chuyện của Triệu Vương Cơ trước đây hắn tuy không rõ lắm, nhưng cũng đoán được đại khái.
Triệu Vương Cơ sở dĩ thất bại là vì phái người đi giết hai nữ nhân kia, hơn nữa Dược Vô Trần cũng biết, hai nữ nhân kia đã quen biết với một cường giả nào đó.
Bây giờ Dược thị phái đi lại chậm chạp không có tin tức, hắn lo lắng mình sẽ đi theo vết xe đổ của Triệu Vương Cơ.
"Ngũ Nguyên trưởng lão, ngươi liên lạc một chút với Dược thị xem sao."
Nghĩ đến đây, Dược Vô Trần ra lệnh cho Ngũ Nguyên trưởng lão, nếu Dược thị đã bắt được người thì tốt, nếu bây giờ vẫn chưa bắt được thì Dược Vô Trần sẽ phải tính toán khác.
"Được rồi, Thiếu tông chủ."
Tuy có chút không hiểu vì sao Dược Vô Trần lại cẩn thận như vậy, nhưng Ngũ Nguyên vẫn lên tiếng rồi lấy ra ngọc bội truyền tin chuyên dụng để liên lạc với Dược thị.
Chỉ là Ngũ Nguyên đợi hồi lâu, vẫn không nhận được hồi âm của Dược thị, trên mặt Ngũ Nguyên cũng xuất hiện một vẻ khẩn trương.
Vừa rồi hắn đã cam đoan với Dược Vô Trần là không có vấn đề gì, bây giờ lại không liên lạc được với Dược thị, Ngũ Nguyên tự nhiên có chút lo lắng.
Dù Ngũ Nguyên là trưởng lão của Dược Vương Cốc, nhưng nếu xảy ra vấn đề trong chuyện này, hắn vẫn sẽ bị trừng phạt.
"Sao vậy?"
Phát hiện sắc mặt Ngũ Nguyên không tự nhiên, Dược Vô Trần nhíu mày hỏi, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
"Thiếu tông chủ, không liên lạc được với Dược thị."
"Ừm?"
Dược Vô Trần giật mình, vội vàng đứng lên nhìn chằm chằm Ngũ Nguyên, trong lòng mắng lão già Ngũ Nguyên một trận.
Đã sớm dặn dò lão già này là hai nữ nhân kia rất quan trọng, ai ngờ lão ta vẫn không coi trọng.
Dược thị đã phái đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy trở về, bây giờ lại còn không liên lạc được, vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
"Truyền lệnh xuống, toàn bộ hoàng thành giới nghiêm, không cho phép bất kỳ ai ra vào, đồng thời thông báo tông môn phái thêm cường giả tới, tốt nhất là để lão tổ dẫn đội."
"Thiếu tông chủ, có cần thiết phải khẩn trương như vậy không?"
Ngũ Nguyên có chút không hiểu, chẳng phải chỉ là hai nữ nhân thôi sao? Có cần phải khẩn trương vậy không?
"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
"Không dám!"
"Vậy còn không mau đi sắp xếp!"
Câu nói sau cùng của Dược Vô Trần là hét lên, hắn càng thêm bất mãn với Ngũ Nguyên, nếu không phải hiện tại đang cần người, Dược Vô Trần đã muốn giết lão già này rồi.
"Dạ, Thiếu tông chủ."