Đánh Dấu Vô Địch Tu Vi, Ta Mang Thê Nhi Xông Tiên Giới

Chương 47: Xui xẻo Địa Thương Long

Chương 47: Xui xẻo Địa Thương Long
Đối với lời nói của Mộ Khinh Linh, không những Dược Linh nghe mà khóe miệng giật giật liên tục, mà ngay cả hai con Địa Thương Long cũng méo xệch cả miệng, suýt chút nữa thành miệng méo Long Vương.
Con bé loài người này lại dám coi bọn chúng là thịt để ăn, hơn nữa còn nói bọn chúng bị lão già này bắt tới, nhìn bộ dạng tay chân run rẩy của hắn thì làm gì có bản lĩnh đó!
Bất quá, nể tình nàng vẫn còn là một con bé, hơn nữa, sắp trở thành khẩu phần lương thực tiến hóa huyết mạch của bọn chúng, hai con Địa Thương Long hào phóng một chút, không chấp nhặt với con bé này.
"Tiểu tiền bối, bọn chúng định bắt cóc ngươi, Triệu công chúa cũng bị bọn chúng dọa ngất đấy."
Sau khi Mộ Khinh Linh lên tiếng, Dược Linh mới nhớ ra, thực lực của Mộ Khinh Linh còn mạnh hơn mình rất nhiều, vậy chắc chắn là thánh nhân trở lên.
Quan trọng nhất là bên cạnh Mộ Khinh Linh, còn có một con yêu thú cấp mười trở lên là đại hắc cẩu đi theo, hắn vừa rồi vì quá khẩn trương nên mới quên mất.
Tuy hai con Địa Thương Long này cũng là yêu thú cấp mười, nhưng bên họ cũng có hai vị tương tự, dù đánh nhau cũng chưa chắc họ bị thiệt.
Chủ yếu vẫn là thân phận của Mộ Khinh Linh, vì bên cạnh nàng có một con yêu thú cấp mười trở lên đi theo, Dược Linh tin chắc bên người nàng còn có những thủ đoạn bảo vệ khác.
Bởi thân phận của Mộ Khinh Linh thực sự quá thần bí, Dược Linh sống mấy ngàn năm rồi, thật sự chưa từng nghe nói ai ở độ tuổi bốn, năm đã đạt tới thánh nhân.
Đừng nói là ở Hi Linh đế quốc của họ, ngay cả toàn bộ Chân Linh giới cũng không có, thậm chí Dược Linh còn cho rằng Mộ Khinh Linh có phải là người ở thượng giới trộm xuống hay không.
"Hừ!"
"Thì ra là định bắt Linh Nhi hả rồng hư, chẳng những dọa ngất tiểu tỷ tỷ, hơn nữa còn quấy rầy Linh Nhi ngủ, ta sẽ bắt ngươi về rút gân lột da rồi đem xuống vạc dầu."
Mộ Khinh Linh nghe Dược Linh nói xong lập tức nổi giận, muốn bắt hai con Địa Thương Long lại rồi đem xuống vạc dầu, có thể thấy con bé thật sự tức giận.
Vừa dứt lời, nàng lấy ra một cái thìa, chính là cái thìa lớn thường dùng để múc canh, nhân lúc Dược Linh và Địa Thương Long chưa kịp hoàn hồn, nàng nhảy lên, vung thìa đập vào đầu một con Địa Thương Long.
Ầm!
Một tiếng vang lớn truyền đến, con Địa Thương Long bị Mộ Khinh Linh đánh trúng đầu, trợn mắt nhìn một cái rồi lập tức ngã xỉu xuống đất.
Hơn nữa, chỗ đầu rồng bị thìa đánh trúng, một cục u nhanh chóng nổi lên như bánh bao.
Ầm!
Lại một tiếng vang lớn nữa, con Địa Thương Long còn lại vẫn đang ngơ ngác cũng đi theo vết xe đổ của con trước, cũng bị Mộ Khinh Linh một thìa đập ngất đi.
"Hì hì!"
"Giải quyết xong việc."
Mộ Khinh Linh cất thìa đi, phẩy tay với hai con Địa Thương Long đang ngất xỉu, rồi thu hai con Địa Thương Long vào.
"Lão gia gia, ta về đi ngủ nha!"
Mộ Khinh Linh cứ như thể chưa có gì xảy ra, nói với Dược Linh một câu rồi trở về thuyền cứu nạn, mãi đến khi bóng dáng Mộ Khinh Linh khuất hẳn, Dược Linh mới hoàn hồn lại.
"Là tiểu tiền bối quá mạnh, hay là Địa Thương Long quá yếu đây!"
Dược Linh không biết phải nói gì, tuy hắn đoán Mộ Khinh Linh có thể là tu vi thánh nhân, nhưng giờ Dược Linh không nghĩ vậy nữa.
Tùy tiện một thìa có thể đánh bất tỉnh một con Địa Thương Long, nếu Mộ Khinh Linh thật sự ở cảnh giới Thánh Nhân thì căn bản không làm được, muốn đạt được hiệu quả như vậy trừ phi là đại thánh.
Hơn nữa, cái thìa vừa rồi cũng không hề đơn giản, đây là hai con yêu thú cấp mười, mà yêu thú lại nổi tiếng với nhục thân cường đại.
Nếu là thìa bình thường thì không thể có hiệu quả như vậy, dù là trong tay đại thánh cũng không được, hơn nữa lúc Mộ Khinh Linh ra tay, Dược Linh cũng không cảm nhận được nàng vận dụng tu vi.
Chỉ là gõ hai thìa rất bình thường, nhưng chính hai nhát gõ bình thường đó, lại khiến hai con yêu thú cấp mười nằm xuống.
"Xem ra lựa chọn của ta là đúng đắn."
Nhìn Mộ Khinh Linh vào thuyền cứu nạn, Dược Linh tự lẩm bẩm một câu, rồi thả Triệu San San xuống, truyền một đạo linh khí vào cơ thể Triệu San San.
"Ân..."
Rất nhanh Triệu San San tỉnh lại, chỉ là hình như thần trí vẫn còn mơ hồ.
"Triệu công chúa, cô không sao chứ!"
"A..."
"Tiền bối, hai con Địa Thương Long đâu rồi!"
Sau khi Dược Linh nói xong, Triệu San San lập tức ngồi dậy, không thấy hai con Địa Thương Long vừa rồi đâu, Triệu San San có chút lo lắng hỏi.
"Không còn nữa, sau này cũng sẽ không còn Địa Thương Long xuất hiện nữa."
"Không còn?"
Nhất thời Triệu San San không hiểu ý Dược Linh nói gì, nhưng sau khi Dược Linh giải thích, Triệu San San mới hiểu ra.
Tuy nhiên, Triệu San San cũng chỉ kinh ngạc một chút, vì nàng đã sớm biết Mộ Khinh Linh không đơn giản, có tình huống như vậy cũng là bình thường.
Sau đó hai người lần lượt trở về phòng mình, chỉ là giờ cả hai đều không còn tâm trạng tu luyện nữa.
...
Khi ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất, gió nhẹ nhàng lay động cành cây, một ngày mới lại đến.
Dưới sự điều khiển của Dược Linh, thuyền thuận lợi vượt qua Truy Long Hải Vực, nhưng từ hôm nay trở đi, nơi này không còn được gọi là Truy Long Hải Vực nữa, vì trong biển sẽ không còn Địa Thương Long xuất hiện.
Sau gần nửa ngày đường, thuyền cứu nạn cuối cùng cũng xuất hiện trước sơn môn của Thiên Cơ Môn, Dược Linh thu thuyền cứu nạn, mang theo Mộ Khinh Linh và Triệu San San đến trước Thiên Cơ Môn.
"Nơi này là Thiên Cơ Môn, người đến là ai xin xưng tên!"
Thấy Dược Linh ba người một chó xuất hiện, đệ tử thủ vệ Thiên Cơ Môn lập tức tiến lên hỏi.
"Dược Vương Cốc Dược Linh, ta có hẹn với lão tổ Thiên Cơ lão nhân của các ngươi, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng."
"Thì ra là tiền bối Dược Vương Cốc, lão tổ đã dặn dò, nếu tiền bối Dược Linh đến, có thể lập tức dẫn người vào."
"Mời tiền bối Dược Linh đi theo ta."
Đệ tử thủ vệ nghe Dược Linh nói xong vội vàng thi lễ, đây là cường giả ngang hàng với lão tổ nhà mình, hơn nữa còn là tiền bối Dược Vương Cốc.
Thêm vào đó, lão tổ Thiên Cơ Môn đã sớm phân phó, nếu Dược Linh đến thì có thể trực tiếp dẫn người đi qua.
"Tốt."
Dược Linh nhẹ nhàng đáp lời đệ tử này, dẫn Mộ Khinh Linh và Triệu San San đi theo đệ tử này, đi một hồi rồi đến một gian phòng gỗ trước mặt.
"Tiền bối, lão tổ đã ở bên trong, tiền bối tự vào là được."
"Ừ."
Dược Linh có chút nghi hoặc vì sao Thiên Cơ lão nhân lại ở một nơi như vậy, nhưng nghĩ đến đệ tử Thiên Cơ Môn không thể lừa mình.
Sau khi đệ tử kia rời đi, Dược Linh tiến về phía căn nhà, vừa đến trước cửa thì cửa phòng tự động mở ra, một tiểu đồng từ bên trong bước ra.
"Tiền bối, gia sư bảo ta ra đón người, xin tiền bối theo ta vào."
Tiểu đồng tử thi lễ với Dược Linh, rồi quay người bước vào bên trong, Dược Linh không nói gì thêm, cũng đi theo vào.
Khi bước qua cửa phòng, trước mắt không phải là căn phòng, mà là một tiểu thế giới chim hót hoa nở, Dược Linh không khỏi sững sờ.
Không ngờ Thiên Cơ Môn lại có một nơi như vậy, nơi này lại là tiểu thế giới do cường giả khai phá, xem ra lời đồn Thiên Cơ Môn là một chi nhánh của thánh địa là thật...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất