Sáu mươi bốn người. Lý Miễn khẽ thở dài một hơi. Đáng lẽ là phải có chín mươi bảy người đến, xem ra đã có người đổi ý. Nhưng mà có thể tới sáu mươi bốn đã là rất không tồi rồi.
Một canh giờ trôi nhanh. Lý Miễn chỉnh lý lại triều phục một lần cuối cùng. Nhưng hắn không hề đi ra cửa mà là đi tới nội trạch bên trong. Từ thư phòng của hắn có một cái cửa nhỏ đi vào một gian mật thất. Trong mật thất không có cửa sổ, luồng sáng u ám. Lý Miễn châm một cây cây nến đi vào mật thất. Hắn cẩn thận đóng cửa lại. Trong ánh nến mờ tối thì thấy gian phòng đúng là một bộ quan tài. Mà ở trên bàn thờ phía trước quan tài có lập một chiếc bài vị. Nếu như bất cứ người nào đến đều sẽ thất kinh bởi trên bài vị này lại viết tên chính bản thân Lý Miễn. Nói cách khác bộ quan tài này, bài vị này đều là Lý Miễn chuẩn bị cho mình.
Lý Miễn đặt cây nến xuống, khom người thi lễ với bài vị rồi lẩm bẩm: “ Lý Miễn công, ta phải lên đường. Lần đi này có lẽ chúng ta sẽ gặp mặt nhanh chóng, ngươi hãy cầu nguyện phù hộ ta thành công đi!”
Đứng yên một hồi lâu, Lý Miễn “ phù! “ thổi tắt cây nến rồi dứt khoát đi ra cửa phủ, lên xe ngựa chạy về hướng Hoàng Thành.
Hoàng Thành tổng cộng có bảy cổng chính. Mặt chính nam có Chu Tước Môn, Hàm Quang môn, An Thượng môn. Phía tây là Thuận Nghĩa môn, An Phúc môn, mà mặt đông chính là Cảnh Phong môn cùng Duyên Hỉ môn. Trong đó ba cửa thành mặt chính nam đều có trọng binh canh gác. Còn Thuận Nghĩa môn cùng Cảnh Phong môn đều đóng chặt không mở mà cũng không binh lính đóng quân. Dựa theo bố trí trước đó của Lý Miễn, hắn sẽ khống chế Cảnh Phong môn để tạo điều kiện cho quân sĩ ra vào, đương nhiên thời gian không có khả năng quá dài.
Xe ngựa Lý Miễn từ An Thượng môn đi vào Hoàng Thành thẳng tới Thái miếu. Cửa lớn Thái miếu đóng chặt, chỉ có vài con cháu Tôn thất trẻ tuổi đứng ở cửa. Thấy Lý Miễn đến thì con của Lý Thân là Lý Thuận liền bước lên phía trước đón tiếp “ Miễn thúc, sáu mươi sáu vị Tôn thất đã đến, đều ở bên trong Thái miếu.”
Lý Miễn gật đầu, lập tức lại hỏi: “ Cha cháu đâu? Có phải đi Cảnh Phong môn?”
“ Vâng! Cha cháu đem theo hơn tám trăm người của các Vương gia cùng thị vệ theo xe đến Cảnh Phong môn.”
“ Thái Hậu đã đến ?”
“ Vẫn chưa.”
Lý Miễn ngẩng đầu nhìn sắc trời liền nói với Lý Thuận: “ Cháu đi Thừa Thiên Môn nhìn một cái, không nên để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lý Thuận đồng ý một tiếng, dẫn theo một người kỵ mã nhằm hướng Thừa Thiên Môn phi đi.
Cửa hông Thừa Thiên Môn lúc này đã mở, một đám hoạn quan chen chúc đi ra. Binh lính trông thành thậm chí ngay cả đơn duyệt cũng không nhìn mà vung tay lên thả tất cả đi ra khỏi cung. Lưu Giáo Úy đứng ở một bên vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào con đường dẫn đến nội cung “ Đã đến!” Một tên binh lính chỉ về phía xa mà báo.
Quả nhiên, một đội xe ngựa chậm rãi đi tới, hơn mười tên hoạn quan bên cạnh xe ngựa có vẻ căng thẳng. Căng thẳng đến mức gần như ngay cả ngựa cũng không cưỡi. Chả mấy chốc đội xe đến trước Thừa Thiên Môn. Phùng Ân Đạo từ xa đã nhìn thấy Lưu Giáo Úy, ông ta thật không ngờ Giáo Úy lại đứng bên cạnh cửa cung. Trong đôi mắt già nua đùng đục hiện lên một sự kinh hoảng.
“ Phùng công công, chẳng lẽ còn muốn đích thân đi sửa xe sao?” Lưu Giáo Úy thản nhiên cười cười mà hỏi.
Phùng Ân Đạo vội vàng chắp tay thi lễ cười nói: “ Đúng vậy! Có vài chiếc Kim Căn Xa là loại Thái Hậu thường ngồi. Người khác không biết thói quen của Thái Hậu cho nên lệnh cho ta đến hiện trường trông nom cho kỹ.”
Lão thấy binh lính đã xuất hiện muốn kiểm tra thì trong lòng càng thêm căng thẳng.” Sao vậy! Lưu Giáo Úy còn muốn kiểm tra xe ngựa sao?”
“ Chỉ là tùy tiện nhìn qua một cái.” Lưu Giáo Úy cười đi tới trước cỗ Kim Căn Xa bên cạnh Phùng Ân Đạo, nhanh chóng đưa mắt nhìn vào bên trong. Màn xe mặc dù không có khép kín, nhưng mặt trong xe ngựa lại đính màn che thật dầy. Bên cạnh vẫn còn một tên tiểu hoạn quan ngồi. Lưu Giáo Úy liền xem vài cỗ xe ngựa nhưng đều thấy trống rỗng, duy độc chiếc bên cạnh Phùng Ân Đạo có mành che chắn.
Trong lòng hắn nhận ra liền vung tay lên hạ lệnh: “ Cho đi!”
Mười bốn chiếc xe ngựa nối thành hàng dài ra khỏi Thái Cực Cung nhằm hướng Chu Tước Môn phi đi. Xe ngựa vừa mới đi khỏi thì Lý Định Phương liền xuất hiện, hắn nhìn chăm chú đám xe ngựa đi xa. Trong mắt toát ra sát khí bèn quay người lại không chút do dự hạ lệnh: “ Mệnh lệnh cho tất cả huynh đệ đến tập hợp ở Thừa Thiên Môn, chuẩn bị chiến đấu!”
Bầu không khí Thái Cực Cung cùng Đại Minh Cung lập tức căng thẳng hẳn lên, ba nghìn tên quân nhân trang bị hạng nặng làm thành những đội đằng đằng sát khí hấp tấp chạy về phía Thừa Thiên Môn. Không ít triều thần đều kinh ngạc từ bên trong cửa sổ nhìn ra phía ngoài mà không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ở bên ngoài bức tường cung cấm cao ngất thì bầu không khí vẫn yên tĩnh bình thản. Xe ngựa của Thôi Tiểu Phù dừng lại trước Thái miếu. Vài tên hoạn quan giúp bà ta từ trong xe ngựa đi ra. Thôi Tiểu Phù sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự cương nghị và quyết đoán chốn đường cùng hiếm thấy trong nữ nhân. Lại thêm vào xương gò má nhô cao vọt, một hình tượng đầy đủ về nữ nhân sắt đá có dục vọng lớn lao đối với quyền lực đã biểu hiện ra ngoài. Bà ta đã tiến hành trang điểm tỉ mỉ, đầu đội mũ miện thêu, thân mặc bộ áo sa bào đỏ thẫm, chân đi giày da đen, đây chính là trang phục của hoàng đế. Để che dấu bớt đi, trên vai Thôi Tiểu Phù lại khoác một áo phượng cừu mà đi vào Thái miếu.
Trên sân Thái miếu trống trải rộng rãi có một đám thành viên tôn thất tuổi tác đã cao đang đứng. Trong bối cảnh chủ điện cao lớn hùng vĩ và cái sân rộng rãi vô ngần thì trông bọn họ cực kỳ nhỏ bé.
Lý Miễn dẫn đầu đón chào, khom người thi lễ với Thái Hậu “ Thân thể Thái Hậu có mạnh khỏe không?”
Thôi Tiểu Phù nhìn đại thần trung thành và tận tâm này, bà ta khẽ thở dài một hơi “ Đừng nói gì nữa, bắt đầu đi!”
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, người điều khiển chương trình hôm nay là Quảng Vũ Vương Lý Thừa Hoành run run rẩy rẩy đi ra. Lão đi tới trước một cái đỉnh lớn rồi mở ra một quyển chiếu thư do Thôi Tiểu Phù tự tay viết, đã được các Tôn thất Vương gia ký tên về việc thay đổi hoàng đế Đại Đường. Âm thanh già nua vang lên: “ Từ thời Vũ Đức khai quốc, Lý thị cha truyền con nối đến nay đã một trăm sáu mươi chín năm. Đế nghiệp giang sơn nhiều phen gặp phải binh tai, hoàng thất đã dần dần suy thoái. Nay có dã lang bên cạnh nhòm trộm quốc khí, yêu khí tràn ngập Tử Vi ...”
Ở bên cạnh lão, cách đó không xa, bốn tên hoạn quan tay bưng khay vàng, trên khay có quốc thư, ngọc tỷ, ngự kiếm, bút son. Còn ở phía sau bốn hoạn quan lại có hai tên hoạn quan đang đỡ Lý Cầu đã thay một bộ long bào, trên đầu của hắn mang mũ Tam Lương, quanh mũ có một vòng châu ngọc rủ xuống che mặt của hắn, nhưng từ giữa khe hở châu ngọc lại mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt vô cùng kích động.
“ Do Thái Hậu đích thân lựa chọn, tôn thất cùng đề cử, cháu ruột Huyền Tông hoàng đế tên là Cầu, hiền lương hậu đức, dáng vẻ vô song có khả năng kế thừa Đại Thống ...”
Đọc đến đây, Lý Thừa Hoành đã không còn khí lực. Lão đột nhiên sặc một cái, lập tức bắt đầu khom lưng ho khan kịch liệt gần như lung lay sắp đổ, thấy vậy chúng tôn thất đều cau mày. Lý Miễn lập tức tiến lên một bước, tiếp theo lớn tiếng tuyên bố: “ Cung thỉnh Thái Hậu trao quốc khí cho Tân Đế!”
Lý Cầu đã sớm chờ không nhịn được, nghe thấy Lý Miễn tuyên bố thì hắn lập tức khuỳnh chân chữ bát tận lực bày ra một dáng vẻ uy nghiêm đi đến trước đại đỉnh mơ ước của mình.
Cảnh Phong môn, Lý Thân chỉ huy hơn tám trăm thị vệ rốt cục đã mở được cửa thành gần như sắp rỉ quèn. Bên ngoài Cảnh Phong môn ở giữa phường Vĩnh Hưng và phường Sùng Nhân có một con đường lớn chạy thông suốt tới Hưng Khánh Cung. Trong thời kỳ Thiên Bảo, Lý Long Cơ mang theo Dương quý phi ở trường kỳ tại Hưng Khánh Cung, các đại thần bẩm báo mọi chuyện cho hoàng đế phải đi ra từ Cảnh Phong môn tới trước Hưng Khánh Cung. Nhưng lúc này Hưng Khánh Cung đã đóng cửa không dùng, đại thần Hoàng Thành đi tới Đại Minh Cung coi như đều đi Đông Cung và Thái Cực Cung theo một con đường vòng từ Huyền Đức Môn tiến vào Đại Minh Cung. Gần như không ai đến Cảnh Phong môn làm cho cổng lớn nơi này khóa chặt mà cũng không có đóng quân canh gác. Lý Miễn đã phát hiện ra lỗ hổng phòng thủ này mới lập nên kế hoạch của hắn.
Cùng với tiếng két kẹt chói tai vang lên, cánh cổng rỉ sét loang lổ mở ra, một ngàn binh lính đã sớm chờ ở bên ngoài chạy vọt vào. Chỉ huy chính là Đại tướng thủ hạ của Đoạn Tú Thực có tên Vương Tử Nghi. Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, tay cầm một cây phương thiên họa kích, chắp tay với Lý Thân: “ Đại Soái nhà ta mệnh cho ta nghe theo điều khiển, xin Vương gia cứ việc phát lệnh!”
Đúng lúc này, con của Lý Thân phi ngựa chạy tới lớn tiếng báo: “ Cha, chuyện bên Thái miếu đã hoàn tất, Lý Thượng thư cùng Thái Hậu đã đi tới đây, lệnh cho quân đội đi trước hộ vệ.”