Danh Môn

Chương 424: Khó bề phân biệt

“ Thần cảm giác được người Đại Thực đã xé bỏ thoả thuận, rõ ràng chính là không thừa nhận Toái Diệp bị chúng ta đoạt lại cùng với không cam lòng thua trận ở An Tây. Người Đại Thực tại Chiêu Vũ Cửu quốc ( thuộc Uzbekistand) cùng với khu vực Thổ Hỏa La ( bắc Apganistand) vẫn có thế lực mạnh mẽ. Cho nên thần cho là họ phái trọng sứ đi Hồi Hột, chỉ sợ kỳ thật là mũi gươm của bọn họ sẽ liên hợp chỉ vào Đại Đường chúng ta.”

Trương Hoán chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ mà ngắm nhìn phương tây xa xôi. Nơi đó có ruộng đất rộng lớn cùng tài nguyên khoáng sán phong phú. Hắn nhớ lại lời hứa mấy năm trước trong đêm tuyết đi hạ Vũ Uy đã từng hứa với các tướng quân. Một lúc lâu, hắn thản nhiên cười nói: “ Có lẽ chúng ta lại nên chuẩn bị chiến tranh .”

Chú 1: trong lịch sử Đỗ Hoàn xác nhận vào thời Túc Tông đã từ đường biển quay về Đại Đường. Nhưng lúc đó Đại Đường đang lâm vào loạn An Lộc Sơn, nên không người quan tâm gặp hắn. Cuối cùng hắn buồn bực mà chết, quyển sách bởi vì nội dung vở kịch cần nên đem thời gian hắn về nước đẩy lùi lại. )

Buổi tối, một chiếc xe ngựa hối hả chạy nhanh vào phường Tuyên Dương. Trong xe ngựa Thôi Ngụ khó có thể che dấu sự kích động trong mắt mình. Tin tức lúc giữa trưa về việc Bùi Hữu bị bãi chức Hữu Tể Tướng khiến cho ông ta hưng phấn suốt một buổi chiều. Đến bây giờ hứng thú còn lại của ông ta vẫn chưa tiêu. Ông nóng lòng chạy tới bên trong phủ đại ca để cùng chia xẻ tin tức khiến cho người khác kích động này.

Xe ngựa dừng ở trước phủ Thôi Viên, lúc này Thôi Ngụ nhảy xuống xe ngựa rồi bước nhanh tới cửa hông. Không cần bẩm báo ông trực tiếp vào bên trong phủ. Nhưng khi đi tới gần thư phòng Thôi Viên thì Đại quản gia lại lặng lẽ ngăn cản ông ta.

“ Nhị lão gia cần phải coi chừng, tâm tình lão gia hôm nay cực kỳ không tốt.”

Thôi Ngụ ngẩn ra, đây là có chuyện gì? Trong triều có con cháu chuyên môn đưa tin tức cho đại ca, hẳn là lúc này đại ca đã nhận được tin tức Bùi Hữu bị bãi chức Hữu Tể Tướng mới đúng. Vậy thì như thế nào mà đại ca lại có tâm tình không tốt được, chẳng lẽ trong đó lại che giấu thứ gì đó không ổn?

Thôi Ngụ cũng tự mình biết mình, ông ta biết trình độ quyền mưu của mình kém xa đại ca và Trương Hoán. Vì vậy hai năm nay ông hoàn toàn theo đại ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ông ta chỉ tận tâm làm tốt theo chức trách công vụ của mình.

Mang theo một nỗi nghi ngờ, ông bước nhanh đi tới trước thư phòng Thôi Viên. Thị vệ thông báo một tiếng hộ ông ta, lập tức Thôi Ngụ nhanh chóng vào thư phòng. Bầu không khí trong thư phòng cực kỳ căng thẳng, Thôi Viên cùng Thôi Tương đều ở đó. Bọn họ không nói gì, đều đang chờ ông ta đến. Hiện tại Thôi Tương đã đem vị trí Gia chủ trả lại cho Thôi Viên, còn mình chỉ phụ trách một số việc vặt vãnh trong tộc.

“ Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Thôi Ngụ từ trong đôi mắt nghiêm túc của đại ca đã rõ ràng cảm nhận được nội tâm anh mình đang bất an. Loại bất an mà những năm gần đây chưa từng có. Thôi Ngụ bắt đầu âm thầm kinh hãi .

“ Đệ cứ ngồi xuống trước.” Thôi Viên khoát tay, một mực chờ Thôi Ngụ đầy bụng hồ nghi ngồi xuống rồi Thôi Viên mới nói ra một câu khiến cho Thôi Ngụ gần như muốn té xỉu. “ Thôi gia chúng ta có thể phải gặp họa diệt môn .”

Thôi Ngụ cảm thấy trước mắt quay cuồng, ông hy vọng đây là câu nói đùa. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc khác thường của đại ca lại nói cho ông biết, đây không phải nói giỡn, mà là sự thật.

“ Tại sao?” Thôi Ngụ thấy khô khốc trong cổ họng bèn nuốt một ngụm nước bọt.

“ Đệ nói cho nó đi!” Thôi Viên thở dài một hơi mà bảo Thôi Tương, quả thực ông ta có hơi mỏi mệt.

Thôi Tương gật đầu rồi chậm rãi nói: “ Nhị ca còn nhớ trước khi Trương Hoán đăng cơ thì trong phủ của ông ta đã gặp phải một lần ám sát thần bí. Cũng là sự kiện NinhNinh nhi suýt nữa bị hại kia chứ.”

Thôi Ngụ yên lặng gật đầu. Sự kiện kia phát sinh đồng thời với sự kiện tại Giang Đô. Cách kiến giải chính thì nói là Trương Hoán bị những người thiệt hại ở Giang Đô trả thù. Nhưng trong ngoài triều lén lút lý giải án tử này rất có thể là do Bùi gia gây nên để diệt trừ uy hiếp ngày sau với Lý Kỳ. Sau đó chuyện này liền không giải quyết được gì. Cũng không có tin tức gì.

Nhưng hiện tại đại ca lại nói ra chuyện này thì Thôi Ngụ lập tức ý thức được. Thôi gia bọn họ có thể bị cuốn vào chuyện này. Ông ta không hề ngắt lời mà lẳng lặng nghe Thôi Tương nói ra.

“ Đại ca vẫn luôn hoài nghi chuyện này có thể sẽ cuốn lấy Thôi gia chúng ta. Cho nên lệnh cho ta từ mọi con đường dùng trăm phương ngàn kế để nghe ngóng tin tức. Cho đến tối ngày hôm qua chúng ta mới từ bên trong Giám Sát Thất nhận được một chút manh mối. Chuyện này đột nhiên ngừng lại đúng là do Trương Hoán hạ mệnh lệnh. Hắn mệnh lệnh cho Giám Sát Thất tiêu hủy tất cả tư liệu về án này. Không cho phép bất cứ ai đề cập. Nói cách khác, ông ta đã có nhận định về hung thủ vụ án này.”

“ Ta còn có điểm không hiểu.” Thôi Ngụ chần chờ một lát lại hỏi: “ Trong triều vẫn luôn âm thầm lưu truyền chuyện này là do Bùi gia gây nên ...”

Ông ta nói còn chưa dứt lời thì Thôi Viên vẫn luôn im lặng liền cắt đứt nghi ngờ đó “ Nếu như thật sự là Bùi gia gây nên thì vì sao Ninh nhi còn sống? Nếu Ninh nhi cũng bị giết chết thì chẳng phải là càng trực tiếp, càng có thể kích động lửa giận của Trương Hoán sao.”

“ Nhưng đệ nghe nói Lâm Bình Bình lúc ấy đã ở trong phòng Trương Hoán, là nàng ta cứu Ninh nhi.” Thôi Ngụ đã dần dần hiểu ra điều gì, nhưng ông ta có lẽ không muốn nghĩ chuyện này kinh khủng quá đáng như vậy.

“ Ta làm sao mà không thường hy vọng là như vậy?”

Thôi Viên thở dài một hơi rồi nói: “ Chiều hôm nay Tuyết Trúc đã được phép vào cung đi thăm Ninh nhi. Nó mang đến tin tức là Ninh nhi lúc ấy đã cùng Thích Khách đấu qua. Ninh nhi là một nữ nhân tay trói gà không chặt, Thích Khách chỉ một kiếm liền có khả năng giết nó. Nhưng tại sao không giết nó, đệ có nghĩ tới nguyên nhân trong đó không? Ám sát con nhưng không giết mẹ nó, còn để lại người làm chứng, cái này nói rõ điều gì?”

Thôi Ngụ rốt cục đã rõ điều đại ca ám chỉ, trái tim ông nhanh chóng rơi xuống vực sâu. Trương Hoán hạ lệnh không cho phép điều tra chuyện này cũng ý nghĩa hắn đã nhận định chuyện này là kế giá họa của Thôi gia.

Thôi Ngụ đột nhiên lại hơi hoài nghi nhìn đại ca, chẳng lẽ đây thật sự là đại ca ngầm gây nên sao? Hy sinh con để giá họa Bùi gia, ông biết đại ca tận xương cốt là người lòng dạ độc ác, vì lợi ích gia tộc ông có thể nhẫn tâm giết chết cháu ngoại của mình.

“ Chuyện này không phải ta làm. Cho dù ta có tâm này thì cũng sẽ không phải hiện tại.” Thôi Viên hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt đệ đệ. Ông ta lắc đầu phủ nhận là chính mình gây nên rồi nói với vẻ mặt u buồn: “ Buổi sáng ta đã đi tìm nó, nó đối với ta nhiệt tình có thừa, không có chút xíu mất hứng nào, căn bản cũng không đề cập tới sự kiện kia. Ta cùng với nó giao tiếp nhiều năm như vậy nên thật sự là rất nó hiểu rõ. Nếu không phải nó đã nhận định là do Thôi gia chúng ta gây nên, thì nó sẽ không thể không an ủi ta, dù sao Thôi Ninh là con gái của ta.”

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người cũng không ai nói gì. Sự lo lắng đối với tương lai Thôi gia khiến cho trong lòng bọn họ đều nặng nề tới cực điểm. Một lúc lâu, Thôi Viên mới thở dài một tiếng “ Hay cho một chiêu một mũi tên trúng ba con chim. Xem ra sau lưng chúng ta đang ẩn náu một con sói độc ác hơn xảo quyệt hơn. Nó mưu tính sâu xa, khiến ta không thể không phục.”

Thôi Ngụ đứng vụt lên nói quả quyết: “ Bây giờ đệ liền vào cung nói rõ ràng cho ông ta là không phải do Thôi gia chúng ta gây nên.”

“ Không! Không cần phải gấp.” Thôi Viên vội vàng ngăn cản ông ta “ Hiện tại không nên nói, ít nhất phải chờ ta suy nghĩ mọi thứ rõ ràng.”

Thôi Ngụ chán nản lại ngồi xuống, trong phòng lại lần nữa lâm vào yên lặng. Thôi Viên đột nhiên liếc mắt nhìn ông ta cười hỏi: “ Chiều nay đệ tới tìm ta có chuyện gì?”

Niềm vui Bùi Hữu bị miễn chức Hữu Tể Tướng lúc này đã bặt vô âm tín trong lòng Thôi Ngụ, ông ta trầm tĩnh nói: “ Hôm nay giữa trưa hoàng thượng hạ chỉ, miễn chức Trung Thư Lệnh Hữu Tướng của Bùi Hữu, giáng làm Lại Bộ Thượng Thư. Đại ca hẳn là biết chuyện này rồi!”

“ Đây là trong dự liệu của ta, ta không có chút xíu kỳ quái.”

Thôi Viên cười lạnh một tiếng lại nói: “ Đệ cho là cũng chỉ có Bùi Hữu sẽ bị miễn Hữu Tể Tướng sao? Nếu như đệ nhìn xa một chút, ta đề nghị đệ chủ động từ chức Tả Tể Tướng.”

Lần này, không chỉ có Thôi Ngụ rất kinh ngạc, ngay cả Thôi Tương cũng hơi bị kích thích. Hai người hai miệng cùng kêu lên: “ Đây là tại sao?”

“ Cái đó và đấu tranh quyền lực không quan hệ. Đây chỉ là một loại chế độ.” Thôi Viên chậm rãi nhìn lên trên tường, ánh mắt của ông mang theo một loại tán thưởng trước đó chưa từng có “ Nó tuyệt đối là một đế vương có hùng tài đại lược. Ở trong tay nó, chúng ta sẽ thấy một Đại Đường vô cùng cường thịnh.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất