Mấy ngày nay tâm sự của Bùi Oánh khá nặng nề. Đầu tiên là việc lập con trai làm Thái Tử thì chồng đã nói rõ cho nàng. Thái Tử ổn định liên quan đến xã tắc Đại Đường ổn định nên không thể làm ẩu. Nguyên nhân chính là như thế nên cũng không thể lập bừa người kế thừa, không thể cứ lấy con trưởng trước tiên, mà cứ theo ai hiền đức nổi trội hơn. Ngoài ra Thái Tử Đại Đường cũng đơn giản không có lệ lập con trưởng. Kỳ nhi có thể được ưu tiên xem xét, nhưng trước khi con trưởng thành thì hắn sẽ không suy nghĩ việc lập Thái Tử.
Thái độ của chồng làm cho Bùi Oánh lo lắng sâu sắc, mẹ nhờ con mà được quý trọng là sự thật không phải tranh cãi. Cho dù lúc nàng cùng Trương Hoán là vợ chồng còn trẻ thì cũng không thể cam đoan hắn không bị nữ nhân khác mê hoặc. Bùi Oánh không khỏi nghĩ tới Thôi Tuyết Trúc, vẻ đẹp của nàng ta có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Khi nàng ta cười lên thì càng có một loại sắc đẹp đoạt hồn phách người ta. Bùi Oánh là nữ nhân nên nàng biết rất rõ ràng lực sát thương của báu vật như thế đối với nam nhân. Nhất là tuổi thanh xuân của mình đã trôi qua, đã không thể so sánh với sự tươi trẻ yêu kiều của nàng ta. Nàng vẫn luôn ngầm phán nữ nhân này không có duyên cùng Trương Hoán, nhưng ngược lại chuyện liền rơi vào chỗ xấu nhất. Tối hôm qua Thôi Ninh nói cho nàng, Thôi gia chuẩn bị dùng việc từ bỏ ruộng đất để làm điều kiện cho Thôi Tuyết Trúc vào cung. Lòng dạ của Tư Mã Chiêu l thì người đi đường đều biết rồi!
Nhưng những chuyện trọng đại như vậy mà chồng không hề nói cho nàng, không biết là hắn không để ý chuyện này ở trong lòng, hay là có điều cố kỵ khác hoặc cảm giác còn không phải lúc. Bùi Oánh bất đắc dĩ thở dài. Nàng rất hy vọng chồng mình không nên lấy Thôi Tuyết Trúc này, nhưng nàng lại không có sức để phản đối. Chồng mình thân là vua của một nước mà hậu cung lại chỉ có năm người, nếu nói ra đều khiến người ta chê cười. Không chỉ có là cười vị hoàng đế này vô năng, còn có thể chỉ trích nàng là Hoàng Hậu mà không hiểu quốc lễ. Trong lúc này Bùi Oánh tâm loạn như ma.
Hiện tại chuyện của mình phải chú ý chưa đủ, nàng còn phải lo lắng chuyện Bùi gia nội loạn. Nàng không khỏi căm ghét sâu sắc sự tư lợi của Già thúc và Nhị ca, chẳng lẽ một Bùi gia sứt mẻ mới có thể làm bọn họ toại nguyện. Bài học của Trương gia, Thôi gia còn chưa đủ khắc sâu sao? Nàng nghe nói sau khi Bùi Minh Viễn trở về thì Đại ca cùng Nhị ca thậm chí không cho phép Ngũ ca vào phủ, không cho phép bái tế linh vị của cha. Điều này hơi quá đáng, vốn là sinh cùng một gốc, làm sao phải nóng nảy quá mức như vậy?
Phượng xa đi một hồi, đã sắp đến đường Chu Tước nhưng tốc độ lại chậm lại xuống rồi cuối cùng từ từ dừng lại.
“ Nương nương!” Một người hoạn quan chạy nhanh tới bẩm báo “ Phía trước là xe ngựa của Diêm Thiết Giám Dương sứ quân cùng xe ngựa một vị quan viên khác va chạm vào nhau làm chặn đường.”
“ Nương nương, hay là để thủ hạ đi dẹp bọn họ.” Thị vệ trưởng hộ tống Bùi Oánh hạ giọng xin chỉ thị.
Bùi Oánh lập tức lắc đầu bảo: “ Không nên làm to chuyện này, bọn họ cũng không phải cố tình bịt đường. Chúng ta liền đổi sang một con đường khác!”
Lúc này đúng khi cao điểm tan triều, dọc đường đều là xe ngựa của quan viên lớn nhỏ. Không đợi xe ngựa Bùi Oánh rời đi thì chung quanh lập tức liền có xe ngựa bắt đầu quay theo. Muốn quay đầu đều không có khả năng nên cứ như vậy xuất hiện một cảnh xấu hổ. Đường đường là xe của Hoàng Hậu Đại Đường lại bị tắc ở giữa đường.
Xe ngựa của Bùi Oánh rất đặc thù, là phượng xa chuyên dụng cho Hoàng Hậu. Một loại xe kéo dùng sức người để kéo. Nhưng trong cung số người không đủ nên liền sửa thành dùng ngựa kéo. Mặc dù như thế, trang sức cùng kiểu dáng đặc thù vẫn khiến cho rất nhiều quan viên chú ý. Nhưng rất nhiều người đều không tin Hoàng hậu nương nương sẽ ở trong xe. Ngay khi Bùi Oánh kéo màn xe nhìn đường phía trước thì một vị quan viên bên cạnh phát hiện ra nàng trước tiên. Hắn lại kinh ngạc kêu to.
Lập tức ai cũng nhìn thấy cả đường đều nhốn nháo. Vô số xe ngựa ra sức chen chúc sang hai bên để tạo ra một con đường đi lên. Rất nhiều quan viên thậm chí nhảy xuống xe ngựa để duy trì trật tự, ngăn lại người đi đường. Lập tức một dòng người đã mở ra con đường rộng rãi xuất hiện ở trước xa giá Bùi Oánh. Ngay cả xe ngựa chặn đường cũng bị kiên quyết kéo sang một bên.
Ở đây mấy trăm vị quan viên bận rộn làm cho Bùi Oánh cực kỳ băn khoăn. Nàng kéo màn xe vẫy tay quan viên hai bên tỏ lòng biết ơn. Trong đám người chợt bùng ra một trận tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“ Hoàng Hậu thiên tuế! Thiên tuế!” Bùi Oánh vẫn mỉm cười, nàng lại khoát tay với Diêm Thiết Giám Lệnh Dương Viêm đang khom người tạ lỗi tỏ vẻ cũng không để tâm đến sự cố tắc đường. Suốt trên đường rời đi, Bùi Oánh lại liên tục vẫy chào trăm quan để tỏ lòng cảm tạ.
Hoàng hậu nương nương giản dị gần gũi làm cho tiếng hoan hô càng thêm vang dội. “ Hoàng Hậu thiên tuế!”
Đám đông bắt đầu khởi động. Tất cả quan viên đều vọt tới đường đi đưa mắt nhìn theo Hoàng Hậu Đại Đường thân mật dễ gần đi xa mà trong lòng tràn ngập cảm động. Đám người thật lâu cũng không có tản đi.
Chuyện ngẫu nhiên trên đường làm cho tâm tình Bùi Oánh tốt hẳn lên. Đột nhiên nàng ý thức được chuyện phế lập Thái Tử cũng không phải chỉ một mình chồng định đoạt. Cho dù trong lòng chồng có sự tính toán riêng, nếu như trăm quan cùng phản đối thì hắn cũng không thể tránh được. Huống hồ Kỳ nhi học giỏi cố gắng, tâm địa hiền lành ôn hòa, cũng không phải một kẻ lang thang ăn chơi trác táng.
Nghĩ vậy, tâm tư của nàng cũng hơi vững dạ. Phượng xa tăng tốc, chả mấy chốc đoàn người đã chạy nhanh vào phường Tuyên Nghĩa.
Đến chiều Bùi phủ mới biết được Hoàng Hậu sẽ về phủ thăm viếng, trên dưới toàn phủ bắt đầu khẩn cấp động viên. Sau khi Bùi Tuấn qua đời, bởi vì Gia chủ chưa xác định nên hai huynh đệ Bùi Minh Khải cùng Bùi Minh Diệu không ai chịu chuyển đi, mỗi người đều tự chiếm một nửa phủ đệ. Tạm thời ai cũng mở một cửa riêng, những cửa nối thông hai bên thì xây tường bịt kín tỏ vẻ sẽ không qua lại. Cứ như vậy cánh cửa chính không có người đi suốt ngày đều đóng chặt. Bậc thang đã thành chỗ ngủ trưa của ăn mày, mấy tháng qua từ khe đá đã mọc đầy cỏ dại.
Phượng xa của Bùi Oánh chờ thật lâu ở bên ngoài cửa chính. Mấy tên khất cái đang ngủ ở trên bậc thang đã bị thị vệ đuổi đi. Vài tên thị vệ đang quét qua bậc thang một lượt. Mặc dù như thế ở trước cửa lớn vẫn phơi bày ra một cảnh tượng lạnh lẽo. Cánh cổng rỉ sét loang lổ, trên cửa bị dính rất nhiều đồ bẩn thỉu, trên bậc thang cỏ dại mọc cao chừng một thước, thậm chí còn đã kịp nở ra những bông hoa trắng nhỏ. Nhìn tình cảnh này, Bùi Oánh lại nghĩ tới cảnh tượng lúc cha còn sống, trước cửa ngựa xe như nước, vô số quan viên cầm thiếp muốn tìm gặp Tướng Quốc. Lúc này mới chưa qua bao lâu mà trước cửa phủ lại hoang tàn như vậy. Trong khoảnh khắc tim Bùi Oánh khó chịu như bị cắt.
Đúng lúc này. Bùi Minh Khải cùng Bùi Minh Diệu gần như đồng thời chạy tới từ hai bên. Hai người trước sau thi lễ “ Thần tham kiến Hoàng Hậu thiên tuế!”
Bùi Oánh không có cho bọn hắn nhận lễ quân thần, mặt nàng lạnh lẽo chỉ vào trước cửa đổ nát mà trách cứ hai vị huynh trưởng: “ Các ngươi nhìn, cổng chính Bùi phủ chúng ta lại bị lạnh lẽo thành như vậy mà các ngươi vẫn mặc kệ nó, còn ở trong phủ làm những điều dơ dáy, các ngươi tự tung tự tác như thế không sợ làm thất vọng mong mỏi của cha đối với các ngươi sao?”
Bùi Minh Khải cùng Bùi Minh Diệu đều xấu hổ cúi gằm. Bỗng nhiên, Bùi Minh Diệu giơ tay chỉ Bùi Minh Khải nói trước: “ Là người này chiếm phủ đệ trước, ta là vạn bất đắc dĩ.”
“ Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi ra tay xây tường ngăn trước. Bây giờ lại thanh kẻ ác tố cáo trước.” Bùi Minh Khải kéo chân què nhảy dựng lên gào to, thậm chí làm kinh động chim tước trên cây mà bay đi.
“ Các ngươi đều câm mồm!” Bùi Oánh mặt đã tối sầm tới cực điểm, hai vị huynh trưởng vạch tội lẫn nhau khiến nàng cảm thấy vô cùng cảm thấy hổ thẹn. Nàng cố nén lửa giận trong lòng mà ra lệnh: “ Hạn cho các ngươi trong một canh giờ gọi hết tộc nhân Bùi gia tới đây cho ta. Hôm nay ta sẽ giải quyết nội chiến Bùi gia.” Cũng không chờ hai huynh đệ phái người đi tìm, xe ngựa Bùi Hữu đã đến. Trong xe ngựa còn có Bùi Minh Viễn đang ngồi, bọn họ đều là nhận được thông tri lúc chiều nên liền vội chạy tới.
Bùi Hữu thấy tình cảnh này, tất nhiên trong lòng hiểu rõ ràng liền bước lên phía trước khuyên nhủ: “ Xin Hoàng hậu nương nương bớt giận, mọi nhà cũng đều trải qua việc khó nói. Trước hết chúng ta cứ từ cửa hông đi vào phủ, có chuyện gì thì vào bên trong hãy nói. Người Bùi gia còn lại ta đều đã phái người đi thông tri, sẽ nhanh chóng đến thôi.”