“ Suỵt!” An Trung Thuận nghe Nhan Cửu Độ nói lớn như vậy , liền luống cuống, không cả kịp xua tay, mà khẩn khoản nói với Nhan Cửu Độ: “ Nhan Trung Thừa ngàn vạn lần không nên lộ ra chuyện này. Ta cho Trung Thừa biết là để Trung Thừa biết được tâm lý hoàng thượng lúc này để ngài khi nói chuyện thì không làm cho hoàng thượng bị kích động quá”
“ Ta biết rồi” Nhan Cửu Độ cũng buồn bã, đau đớn gật đầu nói với An Trung Thuận: “ Ta cũng coi như là anh em của hoàng thượng. Ta sẽ nói chuyện có chừng mực”
“ Nhan Trung Thừa xin hãy chò ta một lát, để ta vào bẩm báo với hoàng thượng” . An Trung Thuận liền xoay người đi vào trọng ngự thư phòng.
Giờ phút này, Trương Hoán đang hết sức chăm chú thẩm duyệt báo cáo tổng kết của cuộc thi khảo hạch quan chức vừa rồi. Trong lần thi này có tổng cộng năm ngàn không trăm tám mươi quan viên tham gia sát hạch, và kết quả là đã có chín trăm bảy mươi mốt người bị loại, đồng thời cũng phát hiện mười tám người gian lận. Trước mặt Trương Hoán lúc này đang có một chồng danh sách thật dày, đó đều là danh sách các quan viên bị đánh trượt. Trong tay của Trương Hoán còn có báo cáo đánh giá về các cuộc thi của Lại Bộ trong những năm qua. Hắn đang so sánh đối chiếu với từng người từng người bị trượt lần này. Để xem xét, thống kê các quan viên bị đánh trượt và bãi miễn chức vụ trong hai năm liên tục vừa qua. Sở dĩ hắn phải làm tỉ mỉ, vất vả như thế là không muốn cắt giảm quan viên một cách bừa bãi, tùy tiện.
“ Bệ hạ! Nhan Trung Thừa có đại sự xin cầu kiến người” An Trung Thuận cất tiếng bẩm báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Hoán.
Trương Hoán cau mày, lập tức đặt bút xuống nói: “ Tuyên ông ta vào đi”
Nhan Cửu Độ bước thật nhanh vào trong ngự thư phòng. Sau khi hành lễ, ông ta đi thẳng vào vấn đề: “ Bẩm hoàng thượng, thần phát hiện có dấu hiệu của việc gian lận, phá rồi kỉ cương của của cuộc thi sát hạch quan chức vừa rồi một cách nghiêm trọng”
Đêm đã càng lúc càng khuya, thời gian lúc này đã bước vào canh hai rồi, sương mù tràn ngập khắp nơi, trên đường cái vắng ngắt thỉnh thoảng mới có có một bóng người vội vã trở về nhà. Kể từ khi thành Trường An ra lệnh không đóng cổng các phường sau nửa đêm thì trên các con đường cái cũng bắt đầu có người đi lại trên đường cái vào đêm khuya thế này. Nhưng trong đêm nay, trên đường cái lại có chút gì đó khác thường, trong màn sương mù kia ẩn chứa điều gì đó rất khẩn trương, phải chăng là đã phát sinh ra đại sự gì đó hay chăng?
Tại khu vực Quang Đức phường, ở gần chợ phía tây của thành Trường An bỗng nhiên xuất hiện một nhóm khá đông những người mặc hắc y. Chính xác thì có khoảng hơn một trăm người. Bọn họ người nào người nấy vạm vỡ khỏe mạnh, động tác gọn gàng, từ cổng quang Đức phường tiến thẳng vương phủ của An Dương Quận Vương - Lý Giai. Khi còn cách vương phủ chưa tới trăm bước thì lập tức những hắc y nhân này liền phân tán, bao vây và chặn tất cả các cửa ra vào của vương phủ. Còn lại một vị quan viên và khoảng hơn hai mươi người khác nhanh chóng bước lên bậc thêm của vương phủ. Rồi bọn họ đập mạnh cảnh cổng để gọi người bên trong. “ Thùng ! Thùng !” Tiếng đập cửa vừa vội vã vừa đầy giận dữ đã phá tan sự tĩnh lặng của đêmm khuya nơi đây.
“ Là ai đấy. Đã muộn thế này sao lại còn đến chứ” Bên trong cửa truyền ra giọng nói đầy ức chế và gay gắt.
“ Mở cửa mau lên, chúng ta là người của Phòng Giám Sát. Phụng lệnh đến đây để điều tra”
“ Cánh cửa hông được đã mở, và một khuôn mặt cũng từ đó mà ló ra. Khuôn mặt ấy lộ ra một sự sợ hãi, lắp ba láp bắp nói: “ Các vị là người của Phòng Giám Sát sao?”
Viên quan cầm đầu đoàn hắc y, lập tức giơ lên một tấm ngân bài cho hắn nhìn, rồi ông ta nói: “ Chúng ta phụng lệnh của Ngự Sử Đài, tới đây đề nghị An Dương Quận Vương cùng phối hợp điều tra” Nói xong viên quan đó vung tay lên, lập tức mười mấy hắc y nhân đã vọt vào trong phủ.
Người gác cổng sợ hãi, sắc mặt tái đi như màu đất. Rồi hắn cũng chạy nhanh vào bên trong báo tin.
Những người của Phòng Giám Sát cũng tuyệt đối không lỗ mãng lùng xục trong vương phủ ngay, mà họ đứng ngay tại sân lớn mà chờ đợi. Chốc lát sau, những tiếng bước chân dồn dập từ nhà trong truyền tới chỗ họ đang đứng. Trong bóng tối một lão nhân tuổi đã già trong vòng vây của những gia nhân đang tiến lại. Lão nhân đó chính là An Dương Quận Vương Lý Giai, ông ta là một quận vương rảnh rỗi, chẳng bao giờ bận tâm đến một chút quốc sự nào cả. Ai cũng biết ở Trường An này Phòng Giám Sát có uy danh hiển hách tới mức nào vậy mà bọn họ lại đêm hôm khuya khoắt tới đập cửa ình ình của vương phủ thế này tất có đại sự chẳng lành. Lý Giai nghĩ như vậy, mà đã bị dọa đến nỗi sắc mặt tái đi như màu đất vậy. Ông ta vội vàng chắp tay hỏi: “ Không biết mấy vị đêm khuya tới đây thế này có chuyện gì không”
“ Lý Phóng Chi là nhi tử của vương gia phải không” Vị quan viên của Phòng Giám Sát lạnh lùng hỏi Lý Giai.
“ Đúng, nó chính là đứa con thứ năm của ta” . Lý Giai trong lòng bắt đầu khẩn trương hơn. Lý Phóng Chi tuy là con thứ năm nhưng lại là người con trai duy nhất của Lý Giai. Hồi nhỏ hắn chẳng chăm chỉ học hành gì, cả ngày chỉ có đàn đúm tụ tập với đám con em các nhà quyền quý. Đúng là chẳng có tí tương lai nào cả. Năm ngoái đây, Lý Giai đã cố gắng xin cho hắn được tập ấm một chức quan nhỏ hàm thất phẩm, hy vọng rằng hắn sẽ thay tâm đổi tính. Nhưng lúc này đâu Phòng Giám Sát lại đang đến gọi nhà Lý Giai vì đứa con này. Ông ta không biết hắn đã gây ra cái đại họa ngập trời gì đây nữa. Lý Giai nhớ lại chuyện cả tông tộc của Bách hộ bị tàn sát nửa năm trước đây, khiến chân ông ta tựa như mềm nhũn ra rồi.
“ Nó đang ở trong phủ” Lý Giai bỗng nhiên quay đầu, quát to sai bảo đám người nhà: ‘ Còn không mau đi gọi lão ngũ tới đây mau”
“ Lão gia, ngũ công tử tối nay uống say quá rồi, sợ rằng không đánh thức dậy được”
Một tên gia nhân không hiểu biết tình thế nghiêm trọng thế nào nên “ hồn nhiên” đáp vậy. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, Lý Giai đã nghiến răng nghiến lợi quát mắng hắn: “ Đi ngay cho ta, dù phải chặt chân nó cũng phải mang nói ra đây cho ta”
Mấy tên gia nhân liền chạy nhanh vào nhà trong. Lý Giai nơm nớp lo sợ hỏi: “ Xin hỏi khuyển tử nhà ta đã gây ra đại họa gì vậy”
Viên quan đại diện Phòng Giám Sát thấy Lý Giai cũng có thành ý phối hợp, nên hắn cũng không quá gay gắt mà lên tiếng trấn an: “ Cụ thể chuyện này thế nào thì ta cũng không nắm rõ, mà cấp trên cũng không lệnh cho chúng ta phải bắt giữ cả người nhà. Cho nên xin vương gia cứ yên tâm, chỉ cần vương gia không phạm án thì chuyện này cũng sẽ không can hệ gì tới vương gia đâu”
Sau khi nghe những lời này, trong lòng Lý Giai cũng đỡ lo lắng sợ hãi phần nào. Ông ta thật sự không biết nhi tử của mình đã phạm phải tội gì. Rất nhanh sau đó, mấy tên gia nhân đã dìu đỡ Lý Phóng Chi ra ngoài. Hắn vẫn còn chưa tỉnh rượu, vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, mê man. Lý Giai thấy nhi tử của mình đã được đem ra, liền hung hăng xông tới cho hắn một cái bạt tai, rồi mắng hắn xối xả: “ Tên súc sinh này. Ngươi lại gây cho ta cái phiền toái gì thế này, khiến ngay cả Phòng Giám Sát cũng phải đến đập cửa giữa đêm khuya thế này hả”
Bị tát một cái trời giáng đã khiến cho Lý Phóng Chi tỉnh lại được phần nào. Hắn mắt nhắm mắt mở nhìn thấy trong đại viện đang đứng đông nghịt người là người. Lý Phóng Chi giật thót mình, hắn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhất định là cái vụ hắn gian lận trong cuộc khảo hạch quan chức vừa rồi đã bị lộ rồi. Nghĩ tới đây hắn sợ hãi đến cứng đơ cả chân, cuống quýt nói: “ Chuyện đó và tôi không có quan hệ gì cả. Tôi chỉ đùng hai trăm lượng hoàng kim …”
Nhưng những người của Phòng Giám Sát không để cho hắn có cơ hội biện bạch. Viên quan dẫn đầu vung tay lên ra hiệu, lập tức năm sáu hắc y nhân tiến lên phía trước bắt trói Lý Phóng Chi. Sau đó viên quan dẫn đầu nhóm người của Phòng Giám Sát chắp tay nói với Lý Giai: “ Cấp trên có lệnh, đề phòng việc tin tức bị lộ ra ngoài, vì vậy xin vương gia hãy quản lý và cảnh báo gia nhân trong phủ. Bất cứ ai cũng không được ra ngoài”
Lý Giai luống cuống, không cả kịp gật đầu nữa: “ Xin các vị yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo”
“ Tốt lắm, chúng ta đã quấy rầy vương gia rồi” Viên quan dẫn đầu nhóm người của Phòng Giám Sát lập tức vung tay ra lệnh: “ Chúng ta về thôi”
Trăm tên hắc y nhân của Phòng Giám Sát mang theo Lý Phóng Chi nhanh chóng rút khỏi vương phủ. Chỉ trong nháy mắt nơi đây lại trở nên yên tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Còn Lý Giai vẫn đứng ngơ ngác giữa đại viện. Dường như chuyện này đang diễn ra trong giấc mơ của ông ta vậy
Dù trời vẫn còn tối mờ , chưa sáng hẳn nhưng Công Bộ Thượng Thư Lý Hàm cũng giống như mọi khi, lên xe ngựa để chuẩn bị đi đến Đại Minh Cung dự buổi chầu sớm. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay ông ta được chuyển sang làm thư kí của hội đồng nội các của triều đình. Ông ta đã mong ngóng chờ đợi chuyện này từ lâu rồi, bởi vì việc được chuyển sang làm thư kí hội đồng nội các này có rất nhiều ý nghĩa đối với việc làm hữu tướng quốc của ông ta. Lý Hàm thấy thích thú đối với cảm giác có đại quyền khuynh đảo thiên hạ trong tay. Lý Hàm năm nay ngoài năm mươi tuổi, cũng là người trong tông thất của họ Lý. Nhưng cả đời ông ta chỉ sống trong sự bình lặng, yên ổn, không có bất cứ thành tích hay đóng góp gì nổi bật cho Đại Đường hoàng triều. Từ trước tới nay, ông ta đều là từng bước từng bước mà thăng quan lên chức. Nhưng có lẽ số của ông ta là số may mắn, cho nên sau khi Lý Miễn bị xử tội chết và lúc đó Trương Hoán cũng mới lên ngôi nên muốn cần bằng địa vị trong tông thất cho nên đã chọn Lý Hàm làm đại biểu cho tông thất họ Lý trong cán cân quyền lực. Ông ta được thăng lên làm Công Bộ Thượng Thư, tiện đà đó là tiến vào hàng ngũ của bảy vị tướng quốc, điều đó khiến cho ông ta có cảm tưởng như vừa mới một bước lên trời vậy. Nhưng ông ta cũng biết rằng nền móng của mình còn chưa đủ. Mà những kẻ ghen ghét mình cũng rất nhiều, cho nên ông ta tận tụy làm việc, không để lộ sự sắc sảo, tài năng của mình