“ Đây cũng là chủ ý của hoàng thượng yêu cầu ta phải nhanh chóng hoàn thiện hệ thống phòng ngự ở Toái Diệp này”
Tào Hán Thần nghe thấy thế, liền khoát tay áo nói “ Chúng ta không thể bảo vệ Toái Diệp một cách bị động và tiêu cực được, phải tính toán đến phạm vi phòng ngự, ngăn cản sự xâm lấn của bọn người Cát La Lộc kia ra ngoài trăm dặm. Vì thế cho nên ta quyết định thu hẹp lại quy mô khai thác của các mỏ bạc, đồng thời tập trung tất cả sức lực để hoàn thành tốt việc xây dựng bốn tòa thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trước mùa đông này.”
Nói xong, Tào Hán Thần liền an bài, sắp xếp và giao nhiệm vụ cho từng người một. Sau khi những người có mặt nhận xong nhiệm vụ thì hội nghị cũng kết thúc. Đương lúc Quách Mục muốn rời đi, thì Tào Hán Thần gọi hắn lại “ Quách tham quân, ngươi ở lại một chút đã”
Quách Mục bèn dừng lại, đợi ọi người đi hết cả, Tào Hán Thần mới lấy ra một công văn, ra chiều áy náy nói “ Vốn cũng định không để ngươi phải đi lại nữa, nhưng Lục sự tham quân Vương Sứ Quân lại lâm trọng bệnh, mà chỉ có ngươi là người thích hợp nhất để đi thay hắn”
Quách Mục nghe vậy trọng lòng liền chấn động, hắn đã hiểu được ý tứ mà Tào Đô Đốc đã bóng gió trong lời nói. Ý của Tào Hán Thần chính là muốn để hắn tiếp nhận chức vụ Lục Sự Tham quân, trở thành người phụ trách quân chính ở Toái Diệp trong Đô Đốc châu phủ. Thật ra thì chức quan trong Đô Đốc châu và Thứ Sử châu vốn có sự bất đồng, Lục Sự tham quân trong Đô Đốc châu chính là tương đương với Trưởng sử trong Thứ Sử châu. Có quyền hạn chủ quản toàn bộ chính vụ. Nói tóm lại Quách Mục sẽ là Hộ Tào Tham Quân Sự, nghiễm nhiên có địa vị rất lớns. Hiện tại thì Vương Sứ Quân tuổi tác đã cao, hơn nữa lại thường xuyên bệnh tật, bản thân ông ta trước đó cũng đã từng đệ đơn xin được nghỉ hưu nữa. Mặc dù Quách Mục đến Toái Diệp trong thời gian chưa lâu, nhưng hắn lại là người khôn khéo và có năng lực, hơn nữa lại xuất thân Tiến sĩ, nên Tào Hán Thần rất coi trọng và cũng có ý nâng đỡ cho hắn.
Tào Hán Thần biết rằng Quách Mục đã đoán biết được dụng ý của mình, liền khẽ mỉm cười nói “ Hộ Bộ Thị Lang của triều đình là Lưu đại nhân sắp tới Sơ Lặc để thị sát việc xây dựng phường đúc tiền mới. Đại soái lệnh cho chúng ta phải đến Sơ Lặc để báo cáo công tác. Vốn dĩ việc này đã cắt cử Lục Sự Tham quân Vương Sứ Quân đi, nhưng ông ta đã trình đơn xin từ chức rồi, hơn nữa lại mang bệnh nặng không thể nào lặn lội đường xa được, cho nên ta chỉ biết ủy thác cho ngươi đi đến đó một chuyến vậy”
Mặc dù chẳng mấy ngày nữa Quách Mục sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng chuyện này có liên quan rất lớn đến tiền đồ của hắn, nên hắn không thể cự tuyệt được. mà cũng may là chỉ phải đi Sơ Lặc mà thôi, nếu nhanh thì chỉ khoảng nửa tháng là về. quách mục suy nghĩ một chút rồi liền hỏi “ Đô Đốc, vậy khi nào thì lên đường?”
Tào Hán Thần suy nghĩ một chút liền nói “ Lưu đại nhân có thế là cuối tháng sẽ đến Sơ Lặc, vì vậy trước hết ngươi có thể nhanh chóng giải quyết một số chuyện riêng, năm ngày sau thì lên đường. Mà cũng còn thêm hai việc khác nữa ta muốn ngươi tiện đường giải quyết”
“ Xin đại tướng quân cứ phân phó”
“ Mặc dù Sơ Lặc xây dựng phường đúc tiền nhưng lại không có bạc thô dự trữ, vì vậy địa soái lệnh cho chúng ta phải vận chuyển một ít bạc thô tới đó. Cho nên lần này tiện đường ngươi hãy vận chuyển hai mươi vạn cần thô bạc tới đó”
Chuyện này thì chẳng qua là thuận đường, không có gì đáng ngại cả, nhưng Tào Hán Thần đang băn khoăn chuyện thứ hai, ông ta trầm tư hồi lâu rồi từ từ nói “ Ở đây, chúng ta có hai gã thiếu niên, ngươi cần phải đưa bọn họ an toàn đến Sơ Lặc”
“ Là khách quý sao, Đô Đốc”
“ Phải, hai vị thiếu niên này là hai vị khách quý”
Ngày hai mươi hai tháng chín, Quách Mục từ biệt người vợ mới cưới, cùng với một nghìn năm trăm tên kỵ binh, đem theo hai mươi vạn cân thô bạc, nhắm hướng Sơ Lặc mà thẳng tiến. hai mươi vạn cân bạc thô này được bố trí vào ba trăm cỗ xe ngựa. Xe ngựa chuyển bạc này cũng là những xe ngựa đặc chế, bốn bánh xe và cả trục bánh xe cũng đều được làm bằng sắt, tất chắc chắn mà linh xảo. Khung gỗ làm thân xe cũng được bọc những tấm sắt là dầy. Mỗi chiếc xe này do bốn thớt ngựa kéo. Đi trên Kim Long đại đạo bằng phẳng này mỗi ngày có thể đi được tám mươi dặm, đến Sơ Lặc thì cần khoảng trên dưới mười ngày.
Thật xảo hợp là đồng hành cũng với Quách Mục lần này là đội kị binh một ngàn người do Hàn Việt dẫn đầu. Bất quá là đội kỵ binh này không chỉ có nhiệm vụ áp tải bạc mà còn có nhiệm vụ hộ tống hai vị thiếu nhiên quan trọng này trở về Sơ Lặc
Hai vị khách quý thiếu niên này một người là cháu nội của Thôi Viên tức Thôi Diệu, năm nay mười lăm tuổi. Còn người kia là nghĩa tử của đương kim hoàng thượng tên gọi Thi Dương, năm này hắn mười bốn tuổi. Thôi Diệu hiện là sinh viên của Quốc Tử Giám. Lần này hắn đến Toái Diệp là để lấy tư liệu hoàn thành sách luận: Mỏ bạc ở Toái Diệp và những ảnh hưởng với chế độ thuế khóa ở Đại Đường. Còn Thi Dương thì vừa là bạn đồng hành vừa là người hộ vệ cho Thôi Diệu
Nếu như chỉ có đơn giản nhìn vào vẻ bề ngoài thì không thể nào có thể đoán được tuổi tác của hai gã thiếu niên này. Thôi Diệu là người kế thừa truyền thống to lớn của Thôi gia, ngay từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là một tên cụ non, được tổ phụ Thôi Viên chỉ bảo hết sức tỉ mỉ, cẩn thận. Ba năm trước đây, khi triều đình mở khoa thi hắn có tham gia và xếp thứ 244, suýt chút nữa là thi đậu tiến sĩ. Nhưng ngay sau đó hắn liền được quốc Tử Giám xét đặc cách trúng tuyển, chính thức trở thành sinh viên của Quốc Tử Giám, dù hắn mới có mười lăm tuổi nhưng trông rất chững chạc, tâm trí vượt xa những người hai lăm tuổi đã trưởng thành.
Thi Dương là nghĩa tử mà hoàng đế Lý Hoán đã thu nhận ở Trần Lưu, tuổi mới gần mười bốn, nhưng nếu so sánh với phụ thân thì chỉ thấp hơn có nửa cái đầu. Hơn nữa vóc người của y cường tráng, cung ngựa thành thạo. Mặc dù là nghĩa tử của hoàng thượng có thân phận cao quý nhưng hắn lại là một kỵ binh chính thức trong Thiên kỵ doanh. Ba năm qua hắn lập được nhiều công nên được thăng lên làm Ngũ Trưởng. Có thể nói hắn là Ngũ Trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội Đại Đường, hơn nữa hắn cũng không hề có bất kỳ tước vị nào cả. Muội mmuội của hắn là Thi Bách Linh được phong là Bách Linh quận chúa, còn hắn thì chỉ là một tên lính bình thường. bây giờ hắn đang mặc khôi giáp, sau lưng đeo cung nỏ, đao cài bên hông. Trong ánh mắt của hắn hiện lên sự kiên nghị thành thục mà những thiếu niên mười bốn tuổi không thể có được.
Trong số hai người bọn họ thì Thôi Diệu tính cách rất hào sảng. Hắn cùng Bạch Cư Dị, và Liễu Tông Nguyên có mối quan tất tốt rất sâu đậm thân thiết. Hắn và Quách Mục nhanh chóng bắt chuyện và làm quen với nhau, dọc đường đi hắn hỏi rất nhiều, đủ các loại vấn đề như là phong tục của người Đột Quyết ra sao, mỏ bạc Toái Diệp như thế nào, còn hỏi về việc xây dựng Kim Long đại đạo, thương nhân các nước giống và khác nhau như thế nào … Hơn hnữa hắn hỏi han không xót một vấn đề nào. Trước những câu trả lời của người khác đối với các vấn đề mà hắn nêu ra, hay đối với các binh sĩ và thậm chí là đối với các kiệu phu, hắn đều tỏ thái độ cầu thị, học hỏi, khiêm cung.
Tương phản với tính cách thích học hỏi, ham mê mở mang kiến thức của Thôi Diệu là Thi Dương. Có lẽ trong khoảng thời gian nửa năm bôn ba vạn dặm, trên những nẻo đường hành trình đã đối mặt với nhiều những sa mạc mịt mờ vô biên vô tận, hay là những thảo nguyên hoang tàn cô tịch và vắng vẻ đã khiến cho nội tâm của hắn ngày càng trở nên trầm mặc. Trong kí ức của Quách Mục về những ngày đã qua, có lẽ cũng chưa từng nghe thấy hắn nói qua một câu nào. Hắn cũng không tự giới thiệu về bản thân hắn, vì vậy ngoài Thôi Diệu và Quách Mục ra không còn ai trong đoàn người biết được thân phận thật sự của hắn. Mặc dù vậy lại tỏ ra quý mến hắn, có lẽ là bởi vì trên người của hắn luôn toát ra khí chất của một quân nhân ưu tú. Nhất là nhìn cái cách mà hắn đeo cung nỏ ở sau lưng cũng đủ cho bính lính đoán ra được hắn đến từ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Đường.
Hai vị khách quý là hai thiếu niên lại có tính cách hoàn toàn khác nhau khiến cho lộ trình của bọn người Quách Mục có thêm nhiều chuyện để bàn tán.