Danh Môn

Chương 544: Toái Diệp phong vân (12)b

Lúc này, Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột đích thân dẫn theo mười vạn quân, tiến thẳng tới Bắc Đình của Đại Đường. Nửa tháng sau, quân đội Hồi Hột đã tiến tới bờ bắc của sông Đa La Tư ở A Nhĩ Kim Sơn. Đại quân Hồi Hột dừng lại đóng quân ở đó. Và đúng như Lý Bí dự đoán, đại quân của Hồi Hột vẫn án binh bất động mà không hề phát binh. Trung Trinh đang đợi câu trả lời của Đại Đường trước những yêu sách của ông ta.

Trong khi mà Bắc Đình của Đại Đường đang từ từ xuất hiện những nguy cơ ngày càng xấu, thì một đội kỵ binh của Đường quân đang cưỡi ngựa chạy như bay trên thảo nguyên rộng mênh mông ở phía bắc của Di Bá Hải. Đội kỵ binh Đường quân này xuất phát từ A Sử Bất Lai thành, họ đã đi xuyên qua những cánh rừng rậm rạp chằng chịt, men theo các con suối nhỏ, cùng đồng hành với hươu nai, cùng nhảy múa với dã lang. Sau mười ngày gian nan hành trình rốt cuộc họ đã sắp tới được thủ phủ của người Hiệt Kiết Tư rồi.

“ Tướng quân, đi thêm ba mươi dặm nữa là chúng ta sẽ tới được chỗ vương tộc Hiệt Kiết Tư đang tụ tập và sinh sống rồi” Một gã đội trưởng của đội kỵ binh từng mấy lần đi chuyển giao vũ khí cho người Hiệt Kiết Tư tỏ ra thông thuộc lộ trình và trở thành người dẫn đường cho cả đội. Hắn chỉ tay vào một ngọn núi lớn sừng sững ở xa xa rồi nói: “ Ta nhớ rằng khi đi qua ngọn núi này là đến nơi rồi”

Người suất lĩnh đội kỵ binh Đường quân đi tìm thủ lĩnh của người Hiệt Kiết Tư lần này chính là Đô Úy Thi Dương. Mười ngày trước đây hắn nhận được tin tức từ Toái Diệp do chim câu chuyển tới. Theo đó hoàng thượng lệnh cho Đường quân ở A Sử Bất Lai thành cử người đi tiền trạm tới Hiệt Kiết Tư, để truyền lệnh của thiên tử Đại Đường, người Hiệt Kiệt Tư lập tức tấn công Hồi Hột.

Lệnh của hoàng thượng ban ra rất nghiêm khắc, Thi Dương cũng ý thức được tình huống rất khẩn cấp. Nên hắn liền lệnh cho Lại Kim Lân trấn thủ A Sử Bất Lai thành còn bản thân mình thì tự dẫn một đội kỵ binh tức tốc rong ruổi ngày đêm về phương bắc xa xôi.

Người Hiệt Kiết Tư vào thời Hán triều được gọi là người Côn Kiên ( theo “ Sử kí” của Tư Mã Thiên thì là người Cách Côn). Sau khi Hán tướng Lý Lăng đầu hàng Hung Nô liền bị Hung Nô giam lỏng ở nơi này. Và những người Hiệt Kiết Tư cũng tự nhận mình là hậu nhân của Lý Lăng tướng quân. Người Hiệt Kiết Tư phần lớn là những người có tóc hung đỏ, da dẻ trắng trẻo. Bọn họ thích thoa một lớp kem lên da mặt của mình. Vào thời sơ Đường, thủ lĩnh Thất Bát Khuất A Sạn của Tiết Duyên Đà Hãn quốc đã cho sáp nhập nơi này vào Đại Đường. Đại Đường chấp thuận và biến nơi thành thành Côn Kiên Đô Đốc phủ, phong cho Thất Bát Khuất A Sạn làm đô đốc quản lý nơi này. Sau khi bị đánh bại Côn Kiên bị biến thành thuộc địa của Hồi Hột và bị Hồi Hột nô dịch suốt gần trăm năm qua. Nhưng bản thân những con người Hiệt Kiết Tư (Côn Kiên) cũng luôn kiên cường, bất khuất đấu tranh, liên tiếp các cuộc khởi nghĩa diễn ra từ xưa cho đến nay mà không hề có dấu hiệu giảm đi.

Còn về vùng đất sinh sống, thì những người Hiệt Kiết Tư ban đầu khống chế và sinh sống ở vùng thượng du của sông Kiếm hà( ngày nay chính là thượng du của con sông Enisei của nước Liên Bang Nga). Nhưng mười mấy năm trước đây, Hồi Hột đã phái năm mươi vạn đại quân tới để đàn áp tàn khốc một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn của những người Hiệt Kiết Tư. Khả Hãn của Hồi Hột khi đó là Đăng Lợi vô cùng tức giận nên đã đem đuổi hết những người Hiệt Kiết Tư ra khỏi mảnh đất mà họ đang sinh sống. Thế là những người bọn họ bị buộc phải rởi khỏi mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình. Bọn họ di chuyển theo hướng tây tới phía bắc của Di Bá Hải. Tại nơi này bọn ho chăn nuôi và đánh cá để sinh sống. Tuy nhiên sản lượng thu hoạch hàng năm đều phải nộp trên 50% cho Hồi Hột. Tình cảnh ngày càng cùng cực đối với những người Hiệt Kiết Tư khi năm ngoái bão tuyết ở phương bắc lại dữ dội và khắc nghiệt khác thường, đe dọa rất lớn đến cuộc sống của cả người Hồi Hột lẫn Hiệt Kiết Tư. Trong hoàn cảnh ấy, bọn người Hồi Hột lại gia tăng bóc lột bức bách người Hiệt Kiết Tư, chính vì vậy những người này phải hướng Đại Đường cầu viện. Hoàng đế Lý Hoán chấp nhận lời thỉnh cầu giúp đỡ cứu giúp sự sinh tồn của họ. Trải qua gần nữa năm viện trợ, nhiều chuyến hàng hóa, vật liệu từ Toái Diệp đã tới được phía tây Di Bá Hải, rồi bí mật chuyển giao cho những người Hiệt Kiết Tư.

Kỵ binh Đường quân lướt qua một con sông nhỏ, rồi đi tới một cánh rừng rậm rạp. Đường quân sau nhiều ngày rong ruổi hành trình đã có nhiều người mỏi mệt. Vì vậy Thi Dương hạ lệnh cho toàn quân tạm nghỉ còn cho hai tên thám báo quân đi dò đường. Đường quân nghe lệnh rối rít xuống ngựa, cùng nghỉ ngơi bên con sông nhỏ kia.

Nhưng khi bọn họ vừa mới xuống ngựa thì bỗng hiên nghe thấy tiếng quát của hai tên thám báo quân truyền lại: “ Người nào”

“ Vèo” Một mũi tên từ trong rừng rậm kia lao vút ra. Mũi tên lao xé gió lao đi vun vút như tia chớp lao thẳng tới trước mặt của Thi Dương. Nhưng vị Đô Úy trẻ tuổi này không hề nhúc nhích, mắt nhìn thẳng vào mũi tên đang lao tới. Mũi tên cứ rin rít không khí, rồi lạng sát sạt qua bên tai của Thi Dương rồi cắm thẳng vào một cây đại thụ ở ngay bên mặt của hắn.

Đường quân thấy thế cả kinh, rối rít nhảy dựng lên thủ thế. Chính từ trong lúc này từ trong rừng rậm xông ra một nhóm rất đông các võ sĩ. Bọn họ tóc đỏ hung, mặt vằn vện như quỷ, trên người mặc giáp phục. Số võ sĩ này tạo thành một vòng vây hình cánh cung, lắp tên giương cung bao vây lấy Đường quân.

“ Không cần phải phản kháng” Thi Dương chỉ cần quan sát một chút đã nhận ra trang bị của họ. Vũ khí, áo giáp của bọn họ đều giống như của Đường quân. Hắn biết ngay những người dũng sĩ này là những người Hiệt Kiết Tư.

Hắn giơ tay lên cao ra hiệu cho hai bên bĩnh tĩnh rồi đi thẳng tới trước mặt của đám người kia, dùng tiếng Đột Quyết nói to: “ Chúng tôi là Đường quân, từ Toái Diệp đến đây để gặp Khả Hãn của các vị”

Lúc này, từ trong đám dũng sĩ Hiệt Kiết Tư, một gã nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh tráng kiện tiến ra. Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới khắp lượt để đánh giá Thi Dương rồi nhìn lại cái mũi tên vừa mới bắn kia, lập tức trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn liền quay đầu lại la lớn hai tiếng với các huynh đệ của mình. Toàn bộ dũng sĩ Hiệt Kiết Tư đều rối rít hạ cung tên xuống.

“ Khố Nhĩ Ban Đức là ngươi phải không” Người đội trưởng dẫn đường ban nãy của Đường quân dường như nhận ra tên thủ lĩnh trẻ tuổi kia. Hắn liền kích động quát to lên nhận người quen. Tên thủ lĩnh trẻ tuổi Hiệt Kiết Tư ngẩn người ra một chút, hắn cố nhớ lại và ngay sau đó hắn cũng nhận ra người đội trưởng của Đường quân này. Khuôn mặt căng thẳng khi nãy của hắn lúc này rạng rỡ và tươi tỉnh hẳn lên, cười tươi rói: “ Là Lý đội trưởng” Cả hai cùng cười ha hả, đứng ôm nhau thật chặt như mấy đứa trẻ con vậy.

“ Lý đội trưởng, hai người biết nhau sao” Thi Dương ở bên cạnh không lộ chút thái độ gì cả, hắn hỏi Lý đội trưởng.

Câu hỏi của Thi Dương đã đề tỉnh vị đội trưởng này, Lý đội trưởng liền tranh thủ giới thiệu tên dũng sĩ Hiệt Kiết Tư này với Thi Dương: “ bẩm Đô Úy, hắn tên gọi là Khố Nhĩ Ban Đức, là đệ nhất dũng sĩ của Hiệt Kiết Tư, tài bắn cung của hắn cũng rất thiện xạ. Hai lần trước tôi có áp tải vũ khí cho Hiệt Kiết Tư đều được hắn tới nghênh tiếp”

“ Ngươi tên là Khố Nhĩ Ban Đức à” Thi Dương cười nhạt nói tiếp: “ Tài bắn cung cũng không tệ lắm” Nói rồi, Thi Dương cũng không hề quay đầu lại, chỉ thấy cương nỏ trên tay hắn đã lắp xong tiễn và mũi tên như phát sáng khi xé không gian lao đi. Và lập tức mũi tên của Khố Nhĩ Ban Đức vừa rồi, đang cắm trên một thân cây cách đó hơn hai mươi bước bỗng nhiên rơi xuống, và một mũi tên khác đã thay thế vị trí của nó.

“ Hảo tiễn pháp” Khố Nhĩ Ban Đức trố mắt nhìn mũi tên vừa cắm vào thân cây đầy kinh ngạc, kêu lên thán phục. Thật ra thì với việc bắn mũi tên để găm vào, hay xẻ đôi mũi tên của đối phương, hắn hoàn toàn có thể làm được thâm chí là còn làm tốt hơn. Nhưng trước việc Thi Dương không cần quay đầu lại mà chỉ cần xác nhận đích đến bằng cảm giác cũng đủ khiến cho hắn thán phục lắm rồi. Chuyện này thì hắn không làm nổi.

Lý đội trưởng vội vàng giới thiệu Thi Dương với hắn: “ Đây là Đô Úy của chúng ta Thi Dương, Thi tướng quân. Đô Úy chính là đệ nhất thần tiễn trong số Đường quân ở Toái Diệp đấy”

Khố Nhĩ Ban Đức nhìn chăm chú vào Thi Dương lần nữa, hắn trịnh trọng chắp tay hành lễ với vị Đô Úy này: “ Tại hạ vừa rồi chẳng qua là dò xét một chút, thật là đắc tội, xin tướng quân bỏ qua cho tội mạo phạm”

“ Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngươi không cần để trong lòng làm gì cho mệt” Thi Dương khoát tay miễn lễ cho Khố Nhĩ Ban Đức, nói: “ Ta có chuyện quan quan trọng cần gặp Diệp Hộ của các vị, xin hãy khẩn trương đưa ta đi gặp ông ấy”

“ Được. Chúng tôi cũng đang trên đường trở về nhà đây. Xin mới Thi tướng quân đi theo chúng tôi”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất