Đào Hoa Chiết Giang Sơn

Chương 101: Kẻ mù không sợ vực sâu

Thẩm Tại Dã nhếch môi cười, nụ cười mang theo vẻ tà mị: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, y nhả chữ rõ ràng, khiến toàn thân Đào Hoa nổi gai ốc, lăn lộn định chui tọt vào trong chăn.

Tuy nhiên, mắt cá chân lại bị người ta nắm lấy. Cơ thể khựng lại, cả người bất ngờ bị Thẩm Tại Dã đè xuống.

Nặng… nặng quá…

Đào Hoa hít thở, nhắm chặt mắt, bất chấp nói: “Gia, ngài muốn tính sổ thế nào cũng được, nhưng không thể vừa lên đã đè chết thiếp thân được, ít nhất cũng phải cho thiếp thân một cơ hội giải thích chứ!”

Tên khốn kiếp này, tối qua không phải nên ở chỗ Tần Hoài Ngọc động phòng hoa chúc sao, tại sao lại chạy đến Tranh Xuân Các? Lúc nàng uống say quả thật hay nói lung tung, y sẽ không nghe thấy hết chứ?!

Thẩm Tại Dã mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Nàng giải thích đi, ta đang nghe đây.”

“…” Đào Hoa chớp chớp mắt, lật người, nịnh nọt nhìn y: “Trước khi giải thích, gia có thể nói cho thiếp thân biết là thiếp thân đã nói gì khiến ngài tức giận được không?”

Nàng tỉnh rượu rồi thì cái gì cũng không nhớ!

Ánh mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã nói: “Nàng nói người nàng ghét nhất chính là ta, nếu không phải do tình thế bắt buộc, nhất định sẽ không muốn hầu hạ ta.”

Khóe miệng Đào Hoa giật giật, nhìn y với vẻ mặt ghét bỏ: “Gia, tuy thiếp thân không nhớ rõ mình đã nói gì nhưng lời hoang đường như vậy chắc chắn không phải thiếp thân nói ra, say rượu cũng không thể nào nói vậy được, sao ngài phải nói dối chứ?”

“Ồ?” Thẩm Tại Dã nhướng mày, cười đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta?”

“Đó là điều đương nhiên.” Đào Hoa nghiêm túc gật đầu: “Thừa tướng là người đứng đầu tam công cửu khanh. Dưới một người trên vạn người, thiếp thân phải ngốc đến mức nào mới không muốn ở lại bên cạnh ngài?”

“…”

Lời nói là thật, nhưng nghe sao lại khó chịu như vậy? Thẩm Tại Dã đưa tay véo má nàng một cái, bực bội nói: “Tiểu nhân tham sống sợ chết nhà ngươi!”

Đào Hoa vừa nghe, lập tức đưa tay ôm chặt lấy y!

“Làm gì vậy?”

“Thiếp thân đang ‘sợ chết’ đây.” Nàng cười hì hì: “Thế lực của gia lớn như vậy, thiếp thân phải bám chặt một chút.”

Thẩm Tại Dã vừa giận vừa buồn cười, đưa tay đẩy nàng ra, trừng mắt nói: “Nói chuyện nghiêm túc, nàng vậy mà lại đem những thứ ta cho nàng đi bán hết, đưa cho nước Triệu để nuôi quân đội ư?”

Tim Đào Hoa đập thình thịch, hận muốn xé nát miệng mình, sao cái gì cũng nói ra vậy chứ! Say rượu thì ngoan ngoãn ngủ không được sao!

“Chuyện này nàng có gì muốn giải thích không?” Thẩm Tại Dã nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu để người khác biết được, tội danh này có thể xem như phản quốc.”

“Gia nói gì vậy chứ.” Đào Hoa chớp chớp mắt, vặn vẹo thân thể làm nũng: “Thiếp thân là người nước Triệu, hành vi này nhiều nhất chỉ là lấy quà của nhà chồng gửi về nhà mẹ đẻ thôi, sao gọi là bán nước được? Đồ ngài ban cho thiếp thân, đó chính là của thiếp thân rồi. Không phải ngài đã nói là mặc kệ thiếp thân tự xử lý sao?”

Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Theo như nàng nói, nếu ta cho nàng một con dao, nàng cầm đi giết người, vậy ta cũng mặc kệ sao?”

Đào Hoa vội vàng lắc đầu, đảo mắt, cười nói: “Cầm dao giết người là chuyện xấu, thiếp thân làm là chuyện tốt, có lợi cho cả Đại Ngụy và nước Triệu mà!”

“Chuyện tốt?” Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn nàng: “Nàng tiếp tục bịa đi, lời này mà có thể biện minh được, ta sẽ không tính toán với nàng nữa.”

"Vậy thì tốt quá!" Đào Hoa lập tức ngồi bật dậy, đỡ Thẩm Tại Dã ngồi ngay ngắn trên giường, sau đó nghiêm mặt nói: "Gia thân là thừa tướng, chẳng lẽ không nhận ra sao? Gần mười năm nay, quốc lực nước Triệu suy yếu, Đại Ngụy ở vùng biên giới Ngụy - Triệu cũng bắt đầu lơi lỏng phòng bị, tưởng rằng cái nước sắp tàn kia chẳng còn gì đáng sợ. Cứ như vậy, nhỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó, quân Triệu bất ngờ tấn công, biên giới Đại Ngụy há chẳng phải nguy ngập sao?"

Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Nàng cũng biết chuyện này ư?”

Đây có thể coi là chuyện triều chính rồi. Y cũng từng đề nghị hoàng thượng không thể lơ là biên giới. Thế nhưng hoàng thượng lại không nghe lời can gián của y, điều động phần lớn binh lính ở biên giới Ngụy - Triệu đến biên giới Ngô - Ngụy, khiến cho phòng bị biên giới Ngụy - Triệu mỏng manh như cánh ve, gió thổi cũng bay. Tuy nhiên, dựa theo tình hình quốc gia của nước Triệu, trong vòng mười năm e là không có năng lực nào phát động tấn công Đại Ngụy.

"Thiếp thân cũng chỉ nghe người ta nói thôi." Đào Hoa thản nhiên đáp, "Nhưng có câu "Sống trong bình yên, nghĩ đến lúc nguy nan", thiếp thân thấy quân đội nước Triệu mà quá yếu thì chưa chắc đã là chuyện tốt cho Đại Ngụy. Lỡ đâu có kẻ mượn đường nước Triệu mà đánh úp, thì Đại Ngụy ta biết chống đỡ thế nào? Số bạc thiếp gửi về Triệu, chiêu binh mãi mã, cũng là muốn giúp quân đội nước họ mạnh lên đôi chút, vừa là lời cảnh tỉnh cho Đại Ngụy, vừa để hoàng thượng chú ý hơn đến sự trọng yếu của việc phòng thủ biên giới Ngụy - Triệu."

Khóe miệng Thẩm Tại Dã giật giật, y nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái: "Giải thích như vậy, chẳng phải quá gượng ép hay sao?"

Chút bạc lẻ của nàng, không lẽ có thể giúp cả quân đội nước Triệu hùng mạnh lên?

"Không hề gượng ép, một chút cũng không!" Đào Hoa vuốt vuốt tay áo, mặt không đỏ tim không đập, bịa chuyện một cách trơn tru: "Việc gì cũng phải làm từng bước một, hiện tại khả năng của thiếp thân có hạn, cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Nếu gia cảm thấy suy nghĩ của thiếp thân có lý, chi bằng... cùng chung tay góp sức?"

“Ta là thừa tướng của Đại Ngụy.” Thẩm Tại Dã nhìn nàng: “Giúp nước Triệu nuôi quân đội, nàng cảm thấy ta có mấy cái đầu?”

Đào Hoa cười gượng hai tiếng, rụt cổ nói khẽ: “Vậy gia tha cho thiếp thân lần này đi, dù sao cũng sẽ không có ai phát hiện ra.”

“Chỉ lần này thôi, sau này không được tái phạm.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, vừa mặc y phục vừa nói: “Sau này còn để ta biết nàng làm chuyện như thế nữa, tiền tiêu vặt của Tranh Xuân Các cũng đừng hòng lấy nữa.”

“Gia yên tâm!” Đào Hoa vội nói: “Lần sau tuyệt đối sẽ không để ngài biết được!”

Ừm… Hửm? Thẩm Tại Dã quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh: “Còn dám có lần sau?”

Đào Hoa vả miệng mình, liên tục lắc đầu: “Không có lần sau!”

"Tiểu nha đầu không sợ chết này!" Thẩm Tại Dã thầm thở dài, thu dọn thỏa đáng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền quay lại mép giường, hạ giọng: "Tần Giải Ngữ đã không còn, Tần Hoài Ngọc ở trong cái viện này nhất định phải sống thật tốt. Chuyện nàng đã hứa với ta, nhất định phải ghi nhớ kỹ càng."

Chuyện đã hứa với y? Đào Hoa khựng lại, cố gắng nhớ lại, hình như là đã đồng ý với y sẽ giúp đỡ chăm sóc vị nương tử mới đến.

Hiện giờ Cảnh vương giám quốc, vị trí Thái bộc và Lang trung lệnh đều đã được thay thế bằng người của Thẩm Tại Dã, cục diện tuy có vẻ tốt đẹp nhưng cũng chính là lúc cần ổn định lòng người, thu phục thế lực. Tần Đình úy nắm giữ quyền hành tư pháp, đã cất công đưa thêm một cô con gái tới để bày tỏ thiện chí, Thẩm Tại Dã đương nhiên không thể để con gái ông ta chịu thiệt thòi được.

“Gia yên tâm.” Đào Hoa gật đầu: “Thiếp thân hiểu rồi.”

Không biết tại sao, được nàng gật đầu, Thẩm Tại Dã cảm thấy còn an tâm hơn so với việc được Mai Chiếu Tuyết gật đầu, có một cảm giác rất vững vàng, nhất định sẽ không xảy ra sai sót.

Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, y rời đi, lặng lẽ không một tiếng động trở về Lâm Vũ Viện.

"Gia đi lúc nào thế?" Trong Lâm Lang Các, Tần Hoài Ngọc choàng tỉnh, nắm chặt chăn, vẻ mặt ngơ ngác hỏi nha hoàn.

Nha hoàn Linh Lung nhỏ giọng đáp: "Hình như là đi lúc canh ba ạ, bọn nô tỳ cũng không để ý."

Không để ý? Tần Hoài Ngọc nhíu mày, ôm chăn, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

Trời dần sáng, Đoàn Vân Tâm cũng đã thức dậy. Đang trang điểm thì thấy Hạc Nhi trở về.

"Chủ tử, nô tỳ nghe được chuyện động trời rồi." Hạc Nhi đóng cửa lại, quỳ xuống trước mặt nàng ta, bẩm báo: "Hình như gia đã từng đến tiền trang Quán Thông đó, là vào ngày hôm trước khi Tần gia xảy ra chuyện."

Đoàn Vân Tâm khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: "Gia đến đó làm gì? Ngươi chắc chắn bọn họ không nhìn nhầm chứ?"

"Nô tỳ chắc chắn. Những người làm trong tiền trang đều không quen biết tướng gia, nhưng bọn họ thường hay để ý trang sức trên người khách. Có một người làm nói vị khách quan đó đeo bên hông một miếng ngọc bội bằng bạch ngọc mỡ dê được chạm khắc hoa lan, giá trị liên thành."

Bạch ngọc mỡ dê đã hiếm có, lại còn được chạm khắc hoa lan... Đoàn Vân Tâm mím môi: "Ngươi có hỏi về dung mạo của vị khách đó không?"

"Nô tỳ đã hỏi thăm rồi." Hạc Nhi đáp, "Họ nói là người đó phong thái tuấn tú, toát lên vẻ cao quý. Những điều này kết hợp lại, nô tỳ cho rằng chắc chắn là tướng gia, không sai."

Sao Thẩm Tại Dã lại đến tiền trang? Đoàn Vân Tâm đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng.

Tần gia lần này là trúng kế của Khương Đào Hoa, theo lý mà nói thì không liên quan gì đến gia cả. Nhưng nếu là ngày thường, tướng gia sao có thể đích thân đến nơi đó?

"Ngươi đứng dậy đi, mau chóng truyền tin tức này về Đoàn phủ." Đoàn Vân Tâm mím môi, "Chúng ta không biết gia đã làm gì, nhưng có lẽ bọn họ sẽ đoán ra được điều gì đó."

"Vâng." Hạc Nhi nhận lệnh rời đi.

Suy nghĩ một lúc, Đoàn Vân Tâm mở cửa, chuẩn bị đến Lăng Hàn Viện thỉnh an. Trên đường đang mải nghĩ ngợi thì bất ngờ gặp Tần Hoài Ngọc và Khương Đào Hoa.

"Nương tử đừng buồn nữa." Đào Hoa mỉm cười, "Gia sau này sẽ thường xuyên đến viện của nương tử thôi."

"Nhưng đó là đêm động phòng hoa chúc, không giống nhau!" Tần Hoài Ngọc chu môi, vẻ mặt không vui, "Ta không nhớ gì thì cũng đã đành, nhưng trên giường ngay cả lạc hồng cũng không có!"

Chuyện như vậy mà cũng có thể nói ra được sao? Đào Hoa kinh ngạc, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, vội đưa tay che miệng nàng ta lại! Đang định dạy dỗ thì nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói dịu dàng:

"Khương nương tử, Tần nương tử, không ngờ hai người lại đi cùng nhau." Trong mắt Đoàn Vân Tâm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn hết sức hòa nhã, "Đi thỉnh an sao? Chi bằng chúng ta cùng đi."

Giãy khỏi tay Khương Đào Hoa, Tần Hoài Ngọc bất mãn trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó mỉm cười với Đoàn Vân Tâm: "Đoàn nương tử, chào buổi sáng."

Đào Hoa cũng khẽ gật đầu, thầm nghĩ tiểu tổ tông này đúng là kẻ mù không sợ vực sâu, ngay cả với Đoàn Vân Tâm cũng có thể thân thiết như vậy.

Ba người cùng đi, bầu không khí trở nên có chút kỳ quái. Đào Hoa và Đoàn Vân Tâm không nói gì, chỉ có Tần Hoài Ngọc ở giữa thao thao bất tuyệt: "Trước kia đã nghe nói tướng gia tuổi trẻ tài cao, anh tuấn bất phàm. Nay được gả đến đây mới biết quả nhiên danh bất hư truyền, người cũng rất dịu dàng."

Đoàn Vân Tâm mỉm cười: "Gia là người mà trăm quan trong triều đều muốn kết thân, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành đều nghĩ đủ mọi cách để vào được hậu viện tướng phủ. Nương tử vừa đến đã có được thân phận nương tử, sau này phải cố gắng hầu hạ gia cho tốt."

"Đó là điều đương nhiên." Tần Hoài Ngọc hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nhưng không hiểu sao ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái. Tướng gia tuy rằng bề ngoài dịu dàng, nhưng mà ban đêm..."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất