"Vậy nên huynh mới dám ngang ngược, không kiêng dè như vậy sao?" Lan Quý phi lấy ra một chiếc lọ bằng ngọc bích, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhìn chằm chằm y hỏi: "Sao huynh có thể chắc chắn ta sẽ giúp huynh?"
"Rất đơn giản." Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Người nhà của muội đều đang nằm trong tay ta."
Sắc mặt Lan Quý phi cứng đờ, ánh mắt bỗng chốc tràn đầy oán hận: "Thẩm Tại Dã, nếu bây giờ trong tay ta có dao, ta nhất định sẽ không do dự mà đâm thẳng vào tim huynh, xem máu của huynh rốt cuộc có màu gì!"
Sao có thể có người tàn nhẫn như vậy? Giẫm đạp lên tất cả tình cảm của người khác, lạnh lùng đến mức chỉ còn lại lợi ích và toan tính. Rốt cuộc người như vậy sống trên đời vì điều gì?
Thẩm Tại Dã khẽ cười, gật đầu: "Vào cung không được mang theo hung khí, nếu không, ta cũng muốn đưa cho nương nương một con dao."
"Huynh!" Lan Quý phi tức giận đến run người, giơ tay tát y một cái!
Tiếng bạt tai vang dội khắp cung điện. Thẩm Tại Dã nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi lấy khăn tay ra, lau mặt một cách tao nhã.
"Hoàng thượng sắp hồi cung rồi, nương nương hãy bớt giận." Giọng nói trầm thấp không hề có chút cảm xúc, Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Mong nương nương hãy nhớ kỹ, làm người phải luôn hướng về phía trước, cứ mãi nhớ về những sai lầm trong quá khứ không phải là chuyện tốt."
Nghe xem, thật là ung dung tự tại!
Lan Quý phi bật cười, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô hồn, nhìn y chằm chằm: "Người bỏ ra tình cảm không phải huynh, người bị tổn thương cũng không phải huynh. Trước kia ta từng yêu thương huynh nhiều bao nhiêu, bây giờ ta hận huynh bấy nhiêu! Những chuyện huynh cho là có thể quên, ta sẽ không bao giờ quên, lỗi lầm do chính ta gây ra, ta sẽ ghi nhớ cả đời, và sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh!"
Khóe môi Thẩm Tại Dã hơi nóng rát, có lẽ là bị móng tay của nàng ta cào vào. Y khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nàng ta, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Tội gì chứ?"
Nếu thật sự hận y thấu xương, vậy thì hãy quên hết tất cả, xem y như người xa lạ là được rồi, hà cớ gì phải mang theo mối hận còn sâu đậm hơn cả tình yêu, dây dưa với y không dứt? Như vậy đối với nàng ta, chẳng có lợi ích gì.
Chuông đồng hồ nước trong cung vang lên một tiếng, Lan Quý phi khựng lại, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt, trên mặt lại treo lên nụ cười quyến rũ, dịu dàng nói: "Ngày dài tháng rộng, Thẩm thừa tướng."
Dứt lời, nàng ta xách váy đi ra ngoài, sai cung nữ pha trà mới.
Những chuyện y muốn nàng ta làm, nàng ta sẽ làm. Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng ta sẽ đòi lại tất cả!
Thẩm Tại Dã cúi đầu, tâm trạng có vẻ không tốt lắm. Y chậm rãi đi ra ngoài, nhìn cung nữ dâng trà mới, lại nhìn Lan Quý phi lặng lẽ bỏ thứ gì đó vào tách trà.
"Nói chuyện xong rồi sao?" Minh Đức đế trở về, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ngồi xuống, tiện tay bưng tách trà lên uống một ngụm.
Lan Quý phi mỉm cười nhìn hoàng thượng, dịu dàng nói: "Tuy được bệ hạ yêu thương nhưng thần thiếp và thừa tướng cũng chẳng có chuyện gì để nói. Nếu bệ hạ còn chuyện muốn nói với thừa tướng, vậy thần thiếp xin phép lui xuống trước."
"Được." Minh Đức đế gật đầu, nhìn Lan Quý phi đứng dậy hành lễ rồi đi vào nội điện, sau đó mới quay sang nhìn Thẩm Tại Dã: "Bên ngoài hình như đang mưa, chi bằng chúng ta cứ ở đây nói chuyện, dù sao cũng không có ai khác."
"Vâng."
Cho dù là một vị hoàng đế sáng suốt cả đời, một khi đã động lòng với ai đó, thật sự là không còn chút phòng bị nào. Thẩm Tại Dã ngồi xuống, nhìn hoàng thượng chậm rãi uống cạn tách trà, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm không trăng bên ngoài.
Tranh Xuân Các.
Đào Hoa tắm rửa thoải mái, vừa mới trùm chăn định ngủ thì nghe thấy tiếng động trong phòng.
Không thể nào? Khóe miệng Đào Hoa giật giật, mở mắt ra liền thấy Thanh Đài lao về phía cửa sổ. Tuy nhiên, chỉ trong vài chiêu, thậm chí còn chưa kịp gây ra tiếng động lớn, Thanh Đài đã bị Từ Yến Quy trói chặt, ném sang một bên.
"Đã nói ngươi không phải đối thủ của ta, sao còn cố chấp?" Từ Yến Quy cười khẩy, ngồi xuống mép giường Đào Hoa, vuốt cằm, nhìn nàng: "Tiểu mỹ nhân, có nhớ ta không?"
"Nhớ." Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu.
Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Từ Yến Quy, không hiểu sao, nhìn nụ cười ngây thơ vô hại của nàng, hắn lại cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, cảnh giác nhìn nàng: "Nương tử đừng manh động, ta đến đây là có việc!"
Đào Hoa khẽ cười: "Người nửa đêm xông vào Tranh Xuân Các là tiên sinh, sao lại bảo ta đừng manh động?"
Còn phải nói sao? Hắn chỉ mới động vài lần tà tâm mà lần nào cũng chuốc lấy kết cục bi thảm, thảm nhất là cái tên “Từ Yến Quy” còn bị nàng ép đến mức biến thành tên của người chết, hiện tại hắn chỉ có thể sống ẩn mình trong bóng tối.
Từ Yến Quy mím môi, ngoan ngoãn lấy đồ ra: "Đây là thứ tướng gia bảo ta đưa cho nương tử, ta đã điều tra rõ ràng, Liễu thị y bị sát hại, hung thủ chưa rõ, nhưng không chỉ Tần Đình úy bỏ tiền ra muốn can thiệp, mà trong bóng tối còn có kẻ khác hối lộ ngỗ tác, muốn biến cái chết của Liễu thị y thành tự sát. Tuy nhiên, ta vẫn chưa tra ra được thân phận của kẻ này."
Đào Hoa ngẩn người, nhận lấy đồ vật, giơ lên dưới ánh nến xem xét cẩn thận.
Không thể nào, những chuyện bí mật này, lại thêm quan hệ phức tạp như vậy, thế mà hắn lại có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng?
"Rốt cuộc tiên sinh là ai?"
Cuối cùng nàng cũng hỏi rồi! Từ Yến Quy cười, đứng dậy phủi phủi vạt áo, chắp tay sau lưng, nói: "Tại hạ là môn chủ Yến Quy môn, Từ Yến Quy, người có khinh công đứng đầu thiên hạ, không biết nương tử đã từng nghe qua chưa?"
"Ồ!" Đào Hoa tỏ vẻ như chợt hiểu ra, sau đó lại hoang mang nói: "Chưa từng nghe qua."
Từ Yến Quy: "..."
Sao có thể chưa từng nghe qua chứ? Yến Quy môn vang danh thiên hạ, hắn là môn chủ võ công cái thế, uy chấn tứ phương mà!
Từ Yến Quy cắn răng nhìn nàng, tức giận nói: "Cái này mà cũng không biết, nương tử có phải là người Đại Ngụy không vậy?"
"Không phải." Đào Hoa lắc đầu, khinh thường nhìn hắn: "Ngài ngốc sao? Ta là người nước Triệu!"
Từ Yến Quy: "..."
Đúng rồi, nàng ta là công chúa nước Triệu đến hòa thân, chẳng trách nàng không biết. Thái độ Từ Yến Quy dịu xuống, ngồi trở lại mép giường, thấp giọng nói: "Yến Quy môn là môn phái chuyên về ám sát và thu thập tin tức, có tướng gia tạo điều kiện, muốn điều tra những chuyện này, đối với chúng ta mà nói dễ như trở bàn tay. Nương tử cứ theo lời dặn dò của tướng gia, tận dụng những tin tức này là được."
Nói như vậy, nàng cũng không còn thắc mắc tại sao người này lại xuất hiện nữa, thì ra hắn thật sự là người âm thầm giúp đỡ Thẩm Tại Dã.
Đào Hoa mím môi: "Ta biết rồi, đa tạ ngài. Nhưng mà ngài có thể cởi trói cho nha hoàn của ta trước được không? Ngoài ra, sau này không có việc gì thì đừng đến phòng ta nữa, dù sao đây cũng là hậu viện, nên tránh hiềm nghi."
Tránh hiềm nghi? Từ Yến Quy bật cười, đây là câu nói buồn cười nhất mà hắn từng nghe: "Ta sống ở hậu viện này còn lâu hơn cả thời gian nương tử gả vào đây, vậy mà nương tử lại bảo ta tránh hiềm nghi?"
Đào Hoa ngẩn người, nhướng mày: "Ý ngài là sao?"
Hậu viện đều là nữ quyến, hắn là nam nhân ngoại tộc, sao có thể sống ở đây lâu dài được?
"Ý ta là gì, ta không thể nói cho nương tử biết." Từ Yến Quy cười nói: "Nhưng nương tử có thể yên tâm, chỉ cần ta không muốn, sẽ không ai phát hiện ra ta từng xuất hiện ở đây, ta chỉ làm những chuyện mà ta nên làm."
Có vẻ như có bí mật gì đó! Đào Hoa híp mắt, đột nhiên tiến lại gần hắn.
"... Nương tử muốn làm gì?" Từ Yến Quy giật mình, theo bản năng lùi về sau, đưa tay che miệng: "Cho dù nương tử có dùng yêu thuật gì, những chuyện không nên nói, ta tuyệt đối sẽ không nói!"
"Tiên sinh đừng căng thẳng." Khương Đào Hoa cười dịu dàng: "Ta không phải yêu quái, chỉ là một nữ nhân yếu đuối, tay trói gà không chặt mà thôi."
Từ Yến Quy lắc đầu nghiêm túc: "Nương tử quá khen yêu quái rồi, yêu quái không đáng sợ bằng nương tử. Đồ vật đã đưa đến rồi, ta đi trước đây, cáo từ."
Dứt lời, hắn ta biến mất như một cơn gió.
Đào Hoa khẽ cười, xuống giường cởi trói cho Thanh Đài, thấp giọng hỏi: "Võ công của người đó thế nào?"
Thanh Đài ủ rũ, quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ không bằng một phần mười của hắn ta."
Căn bản không có sức phản kháng, trách không được lần nào cũng không thể phòng bị. May mà người này không phải thích khách, cũng không phải kẻ trộm cướp, nếu không, nàng thật sự có chết cũng không hết tội.
Lợi hại như vậy sao? Đào Hoa kinh ngạc, nhìn những thứ trong tay, không nhịn được mà lần nữa cảm thán, Thẩm Tại Dã có thể nhanh chóng leo lên chức vị thừa tướng, quả thật không phải là không có lý do.
Bằng chứng Tần Đình úy hối lộ là do Thẩm Tại Dã muốn dùng, nàng chỉ cần biết kẻ nào muốn che giấu sự thật. Người này, rất có thể có liên quan đến hung thủ.
Trong phủ xảy ra án mạng, để mọi người an tâm, ngày hôm sau, Đào Hoa mời đạo sĩ đến Thu Cảnh Hiên làm phép.
Các vị nương tử, thị y đều có mặt, sắc mặt Tần Hoài Ngọc đặc biệt khó coi, vừa nhìn là biết nàng ta đã thức trắng đêm. Đoàn Vân Tâm ân cần đỡ nàng ta, nhỏ giọng an ủi: "Nương tử đừng quá lo lắng, trên đời này chưa chắc đã có ma."
Lời này nàng ta nói hơi lớn tiếng, vị đạo sĩ đang làm phép lập tức không vui, quay đầu nhìn nàng ta: "Nương tử nói vậy là sao? Nếu không có ma, vậy bần đạo đang bắt thứ gì?"
Tần Hoài Ngọc giật mình, vội vàng hỏi: "Ngươi bắt được ma rồi sao?"
"Chỉ bắt được hai hồn ba vía." Đạo sĩ cau mày: "Còn một hồn bốn vía oán khí quá nặng, trốn kỹ không chịu đi."
Tần Hoài Ngọc run rẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống, may mà được Cố Hoài Nhu đỡ lấy.
"Thật là thần kỳ." Cố Hoài Nhu cau mày: "Sao ta chưa từng nghe nói đến chuyện này?"
"Đó là do kiến thức của nương tử nông cạn, bần đạo từ nhỏ đã học thuật bắt ma, sao có thể nói bừa được." Đạo sĩ phất tay áo, quay sang nhìn Đoàn Vân Tâm: "Nhưng mà cũng lạ, trên người vị nương tử này hình như cũng có thứ gì đó bám vào, chẳng lẽ có thù oán gì với người đã khuất?"
Đoàn Vân Tâm sững người, sau đó cau mày: "Không hề có thù oán, lúc còn sống, ta và nàng ấy khá thân thiết, thường xuyên tâm sự với nhau."
Ánh mắt nàng ta ngay thẳng, biểu cảm vô cùng tự nhiên. Đào Hoa đứng bên cạnh quan sát, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã đoán sai? Nhưng nếu Đoàn Vân Tâm vô tội, sao lúc trước nàng ta lại căng thẳng như vậy?
"Ra là thế." Đạo sĩ gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy thì đến chỗ ở của nương tử xem thử đi, biết đâu hồn phách còn lại đang trốn ở đó."
Nghe mà sởn gai ốc, Tần Hoài Ngọc vội vàng ôm chặt lấy Cố Hoài Nhu, mặt mày tái mét: "Mọi người cứ đi đi, ta không đi đâu."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo