Đào Hoa chọn cách im lặng.
Lời nói của Đoàn Vân Tâm tuy có lý nhưng đã có nhân chứng, cho dù không thể định tội nàng ta thì nàng ta vẫn bị tình nghi. Còn việc điều tra án mạng như thế nào là chuyện của nha môn, nàng không cần phải bận tâm.
"Khương nương tử!"
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển: "Nha môn đến rồi!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền! Đào Hoa khẽ thở phào, vội vàng cho người vào bẩm báo.
"Thừa tướng không có ở đây, chủ mẫu của quý phủ cũng không có ở đây sao?" Người đến là một bổ đầu, sau khi hành lễ liền hỏi. Cố Hoài Nhu liếc nhìn hắn ta, chỉ vào Khương Đào Hoa: "Ngươi có chuyện gì, cứ nói với vị nương tử này."
"Vâng." Bổ đầu cúi đầu đáp: "Ngỗ tác lúc nghiệm thi lại, phát hiện trong kẽ móng tay của Liễu thị có dính một ít vết máu. Dựa theo suy đoán, hung thủ sát hại Liễu thị phần lớn bị cào bị thương ở mặt hoặc tay. Nếu hung thủ là người trong phủ, xin nương tử cho kiểm tra dấu vết."
Mặt hoặc tay? Thanh Đài ngẩn người, đưa tay chỉ ra ngoài cửa: "Vừa rồi chúng ta vào đây, chẳng phải tên gia nô ở ngoài sân có vết thương trên mặt sao?"
"Ai cơ?" Đào Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.
Thanh Đài không nói hai lời, lập tức bay người ra ngoài, tóm lấy tên gia nô vẫn đang nhổ cỏ ở cổng viện, lôi đến trước mặt mọi người: "Vừa rồi nô tỳ vô tình liếc mắt nhìn hắn ta, thấy trên mặt hắn ta có vết thương... là vết thương như thế này sao?"
Đoàn Vân Tâm giật mình. Tiến lên xem xét tên gia nô, trên má phải quả nhiên có vết cào của móng tay.
"Sao lại thế này?!" Nàng ta giận dữ hỏi.
Tên gia nô sợ hãi run rẩy, nhỏ giọng nói: "Bị người ta đánh nhau cào trúng..."
Ánh mắt hắn ta hoảng hốt, rõ ràng là đang nói dối, bổ đầu nhiều năm kinh nghiệm bên cạnh lập tức sai người áp giải hắn ta xuống, cẩn thận xem xét: "Kẻ này e là phải đưa về nha môn thẩm vấn."
Đồng tử Đoàn Vân Tâm co lại, rốt cuộc cũng nhận ra có điều không ổn, thấp giọng lẩm bẩm: "Ai hãm hại ta?"
Người không phải nàng ta giết, nhưng nàng ta biết cái chết của Liễu Hương Quân không đơn giản. Ban đầu nàng ta cho rằng thuận nước đẩy thuyền, loại bỏ được Tần Hoài Ngọc cũng có lợi mà không có hại, ai ngờ ngọn lửa này lại thiêu đến trên người nàng ta?
Ánh mắt đảo qua, nàng ta nhìn về phía Khương Đào Hoa bên cạnh.
Trong cái viện này, nếu có ai có thể đẩy nàng vào cạm bẫy như vậy, thì người đó chỉ có thể là nàng ta!
"Đoàn nương tử, ta biết nương tử đang nghĩ gì." Đào Hoa thở dài: "Nhưng ta vẫn muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến ta, ta cũng chỉ đang tìm hung thủ mà thôi."
"Lời này của nương tử, có thể thuyết phục được ai?" Đoàn Vân Tâm cười nhạt, mím môi: "Ai mà không biết nương tử thông minh tài trí, tâm tư khéo léo. Kẻ nào đắc tội với nương tử, không ai có kết cục tốt đẹp. Ta vốn tưởng rằng an phận thủ thường, không trêu chọc nương tử thì sẽ không bị để ý, ai ngờ vẫn không thể thoát khỏi!"
Đào Hoa dở khóc dở cười, lắc đầu: "Bất kể nương tử tin hay không, ta thật sự không có ý hãm hại nương tử. Điều tra án là chuyện của nha môn, nếu bọn họ cho rằng hung thủ là nương tử, ta cũng không có cách nào. Nếu điều tra ra không phải nương tử, ta cũng chưa từng làm gì sai."
"Được, vậy để cho bọn họ đi điều tra." Đoàn Vân Tâm cụp mắt: "Kết quả cuối cùng là do gia quyết định, ta không tin những trò vặt này của nương tử có thể qua mặt được gia!"
Nói xong, nàng ta xoay người trở về phòng, sai Hạc Nhi đóng cửa phòng lại.
Một tiếng "rầm" vang lên, Cố Hoài Nhu vẻ mặt đầy cảm thán: "Hiếm khi thấy Đoàn nương tử kích động như vậy."
"Nước đã dâng đến chân rồi, nàng ta không kích động mới là lạ." Đào Hoa lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng, sau đó lễ phép tiễn người của nha môn ra ngoài, nhìn bọn họ áp giải tên gia nô kia đi.
"Haizz, chuyện này rắc rối rồi." Cố Hoài Nhu tiếc nuối đi theo nàng rời khỏi Thủ Vân Các, nhỏ giọng nói: "Giá mà chứng cứ xác thực hơn một chút thì tốt rồi, có thể cắn chết nàng ta, nàng ta sẽ không thể nào ngóc đầu lên được nữa. Đáng tiếc chỉ bằng chút chứng cứ này, nàng ta nhất định có thể thoát tội trước mặt gia."
Đào Hoa nhướng mày, hỏi Cố thị: "Sao nương tử biết?"
Cố Hoài Nhu đáp: "Chuyện này mà nương tử cũng không nghĩ ra sao? Đoàn thị ở trong phủ luôn an phận thủ thường, rất được gia yêu thích, nói nàng ta không tranh giành, là người hiểu chuyện. Bây giờ chuyện ồn ào đến chỗ nàng ta, chứng cứ lại không đủ, nàng ta chỉ cần nói là bị người ta hãm hại, chẳng lẽ gia còn định tội gì nàng ta sao?"
"Sẽ." Đào Hoa gật đầu: "Sẽ định cho nàng ta một tội rất nặng."
"Nương tử đang nói đùa sao." Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra chuyện này có uẩn khúc, chẳng lẽ gia lại không nhìn ra?"
Đào Hoa cười nhạt, thầm nghĩ lần này cho dù không có bất kỳ chứng cứ nào, cuối cùng Thẩm Tại Dã cũng có thể để Đoàn Vân Tâm ra gánh tội thay, chỉ là đám nữ nhân này không nhìn thấu mà thôi, thật sự cho rằng Thẩm Tại Dã có tình cảm với bọn họ, sẽ tin tưởng bọn họ sao?
Đoàn Vân Tâm quả thật cũng nghĩ như vậy, cho dù nàng ta có tính toán thế nào, cũng chỉ là tính toán giữa những nữ nhân với nhau, chưa bao giờ nghĩ đến việc động tâm tư lên người Thẩm Tại Dã, một là nàng ta không dám, hai là nàng ta cũng không thể. Trong lòng nàng ta, Thẩm Tại Dã là vị thừa tướng tài giỏi như thần tiên, tuy trước kia đối với những người trong hậu viện có chút tàn nhẫn nhưng đó là bọn họ đáng tội.
Còn nàng ta bây giờ hoàn toàn bị oan uổng, tướng gia dù có nói gì cũng không thể lập tức định tội nàng ta, nàng ta vẫn còn cơ hội để minh oan cho mình.
Suy nghĩ như vậy của nàng ta đã bị đập tan khi Thẩm Tại Dã trở về phủ.
Mọi người đều bị gọi đến Lâm Vũ Viện, Thẩm Tại Dã từ trong cung trở về, sắc mặt có vẻ rất khó coi, ngay cả những người đứng xa nhất cũng cảm nhận được sự tức giận trên người tướng gia, càng khỏi phải nói đến Khương Đào Hoa đứng bên cạnh y.
Kỳ thực Đào Hoa cũng không hề sợ hãi, thật sự là nàng rất gan dạ. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần cảm nhận được sát khí của Thẩm Tại Dã, chân nàng lại không nhịn được run rẩy.
"Gia?" Sau khi thuật lại tình hình, thấy y không lên tiếng, Đào Hoa lấy hết can đảm hỏi: "Ngài thấy nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, trong mắt là một mảng u ám lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Nha môn đã phái người đến nói cho ta biết, tên gia nô bị bắt đã khai nhận, nói là nghe theo lệnh của chủ tử, treo cổ Liễu thị, muốn tạo hiện trường giả tự sát, đổ tội cho Tần thị, để đuổi nàng ta ra khỏi phủ."
Ánh mắt dừng trên người Đoàn Vân Tâm, y cười nhạt một tiếng: "Đúng là chuyện mà Vân Tâm có thể làm ra."
Đuổi Tần thị đi, chặt đứt liên hệ giữa y và Tần Đình úy, chẳng phải là điều mà Du vương điện hạ rất muốn làm sao?
Đoàn Vân Tâm cau mày, cho dù đang quỳ, lưng nàng ta vẫn thẳng tắp: "Không phải thiếp thân làm, thiếp thân không muốn giết người."
"Nếu ta nhớ không lầm, Liễu thị ở trong viện này là thân thiết với nàng nhất." Thẩm Tại Dã nói: "Trước kia nàng ta còn hay qua lại với Hoài Nhu, sau đó không biết vì sao lại bỏ Hoài Nhu mà đi theo nàng."
Chuyện này trong viện không có mấy ai biết, ngay cả Đào Hoa cũng không nhìn ra. Nghe Thẩm Tại Dã nói vậy, nàng liền theo bản năng nhìn Cố Hoài Nhu một cái.
Cố Hoài Nhu ngẩn người một lát, chợt hiểu ra, nàng ta thốt lên: "Ta đã biết nàng ta leo lên cành cao, nhưng lại không biết rốt cuộc là cành cây của ai, trong phủ này Liễu thị thích nịnh bợ không ít người, duy chỉ với Đoàn nương tử lại không qua lại nhiều, ta còn tưởng là Đoàn nương tử quá mức khiêm tốn, cho nên nàng ta không có cách nào nịnh bợ, thì ra là..."
Đoàn Vân Tâm cau mày, tay siết chặt, qua hồi lâu mới nói: "Trong lòng nàng ta có rất nhiều uất ức, không thể nói với người khác, chỉ thích đến tìm thiếp thân tâm sự, cũng không thể coi là thân thiết."
"Trước ngày nàng ta xảy ra chuyện, chẳng phải còn đến tìm nàng nói chuyện sao?" Thẩm Tại Dã xoa xoa ấn đường: "Có lẽ nàng ta thật lòng muốn kết giao với nàng, nhưng nàng lại thật sự nhẫn tâm, vì loại bỏ dị kỷ, mà lựa chọn giết chết nàng ta."
"Thiếp thân không có!" Đoàn Vân Tâm nghiến răng: "Thiếp thân luôn ăn chay niệm Phật, sao có thể có lòng dạ giết người?"
"Đao phủ trong nha môn còn bái Phật ở nhà." Tần Hoài Ngọc bĩu môi: "Chính là bởi vì giết người quá nhiều, nên phải cầu Phật Tổ phù hộ để tránh bị oan hồn quấy nhiễu."
"Ngươi..." Đoàn Vân Tâm há miệng, nhưng lại cảm thấy có chút trăm miệng một lời, nàng ta vốn dĩ vô tội, những chứng cứ khác đều không đủ uy hiếp, nhưng tại sao tướng gia lại như không tin tưởng nàng ta?
Chẳng lẽ là những chuyện trước kia làm đã bị phát hiện? Không thể nào, nàng ta có thể khẳng định không có ai biết, cũng sẽ không có ai điều tra ra, cho dù tướng gia có nghi ngờ, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, tại sao lại đổ hết lên đầu nàng ta?
Trừ phi... Khương Đào Hoa đã nói gì đó với gia!
Nghĩ đến đây, Đoàn Vân Tâm ngẩng đầu nhìn Đào Hoa một cái, trong mắt tràn đầy oán hận: "Thiếp thân và Khương nương tử coi như là không oán không thù, cho dù nương tử không niệm tình ngày trước ở hội phẩm trà đã ra tay tương trợ, cũng phải nói đạo lý. Chuyện thiếp thân không làm, tại sao có thể đổ hết lên đầu thiếp thân?"
Đào Hoa vẻ mặt khó hiểu: "Lại liên quan gì đến ta?"
Đứng bên cạnh không nói gì cũng bị lôi vào sao? Từ đầu đến cuối ngoại trừ việc nàng dùng một đạo sĩ hòng dọa nàng ta một phen ra, còn làm gì khác đâu! Bây giờ người muốn định tội nàng ta là Thẩm Tại Dã, liên quan gì đến nàng?
"Nếu không phải nương tử, tại sao gia lại cho rằng người giết người thật sự là ta?" Đoàn Vân Tâm cau mày, "Gia không phải là người sẽ đổ oan cho người khác."
Đúng là không phải là người sẽ đổ oan cho người khác, chỉ là một tên súc sinh thích đổ oan cho người khác mà thôi. Đào Hoa bĩu môi, liếc nhìn Thẩm Tại Dã, ý là ngươi tự lo liệu đi, ta mệt rồi.
Thẩm Tại Dã đen mặt, không kiên nhẫn nói: "Kết quả nha môn thẩm tra được, liên quan gì đến người khác? Nếu nàng không phục thì đến nha môn nói chuyện, bổ đầu đang đợi bên ngoài, Liễu gia cũng muốn một lời giải thích, nàng hãy bảo Đoàn đại nhân và Liễu đại nhân đến kinh đô nha môn đối chất đi, chuyện này tướng phủ ta không quản nữa."
Đoàn Vân Tâm hít sâu một hơi, không thể lý giải nổi: "Gia, sao ngài lại như vậy? Rõ ràng là thiếp thân bị người ta hãm hại..."
"Nàng có chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch không?" Thẩm Tại Dã mím môi: "Bây giờ có hai nhân chứng đều nói nàng là hung thủ."
"Thiếp thân..." Nghĩ đến điều gì đó, mắt Đoàn Vân Tâm sáng lên: "Đêm Liễu thị xảy ra chuyện, thiếp thân vẫn luôn ở trong viện của mình, ngoại trừ sai người đưa hương đến Lăng Hàn Viện, những người khác đều không ra ngoài. Đây có thể coi là chứng cứ sao?"
"Nàng và người trong viện của nàng có ra ngoài hay không, chỉ có bản thân các người biết." Thẩm Tại Dã nói: "Không tính."
"Vậy phu nhân cũng có thể làm chứng cho thiếp thân." Đoàn Vân Tâm mím môi: "Thiếp thân không có nói dối, đêm đó đúng là có sai người đưa hương đến, sau đó giới nghiêm, hộ viện trong phủ chắc chắn cũng không đụng mặt người trong viện của thiếp thân!"
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo