Đào Hoa Chiết Giang Sơn

Chương 112: Không được nhẫn tâm với ta như vậy nữa

"Là áy náy sao?" Khương Đào Hoa cười khẽ, lẩm bẩm: "Ngài ấy quả nhiên đối với ai cũng chẳng có tình cảm thuần túy nhất."

Hoặc là lợi dụng, hoặc là áy náy, những người trong hậu viện này thật ra căn bản không cần phải ghen ghét lẫn nhau, Thẩm Tại Dã thật sự là đối với ai cũng như nhau.

"Này, ta muốn an ủi nương tử, sao nương tử lại càng thêm đau lòng vậy?" Nhìn biểu cảm của nàng, Từ Yến Quy giật mình, có chút luống cuống nói: "Đừng khóc! Nương tử nói xem, nương tử thông minh như vậy, sao lại có thể động lòng với Thẩm Tại Dã chứ?"

Cái gì? Khóe miệng Khương Đào Hoa giật giật, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Ngài dùng mắt nào nhìn thấy ta khóc?"

Lại còn dùng mắt nào nhìn thấy nàng động lòng với Thẩm Tại Dã? Nàng đâu phải ngốc, rắn độc há miệng chờ, nàng còn thật sự muốn nhảy vào sao?

Từ Yến Quy sững sờ, ghé sát lại, cẩn thận nhìn vào mắt nàng, ánh mắt phức tạp nói: "Tâm trạng của con người đều thể hiện qua đôi mắt, rõ ràng là như vậy, nương tử vui hay buồn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nơi này chỉ có hai ta, nương tử còn cần gì phải che giấu?"

"Mắt của con người cũng có thể lừa người." Khương Đào Hoa khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn hắn: "Không tin thì ngài nhìn kỹ xem..."

"Đừng đừng đừng!" Từ Yến Quy sợ hãi bay phắt lên xà nhà, ôm lấy xà nhà vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng: "Ta rõ ràng đã nói cho nương tử biết không ít chuyện mà nương tử không biết, coi như là ân tình, dù nương tử không cảm tạ ta, cũng không thể lại dùng thuật nhiếp hồn đối phó ta!"

Thuật nhiếp hồn? Khương Đào Hoa nhướng mày cười, tay chống lên nhuyễn tháp, hai chân lười biếng bắt chéo, thấp giọng nói: "Bọn họ đều gọi đây là mị thuật, không phải thuật nhiếp hồn."

"Bọn họ nói cũng có lý." Từ Yến Quy gật đầu: "Thuật nhiếp hồn rơi vào tay mỹ nhân, vậy quả thật chính là mị thuật. Nhưng chúng ta có thể thương lượng một chút không? Kết bằng hữu với ta. Đối với nương tử chỉ có lợi không có hại, nương tử có thể đừng nghĩ cách đối phó ta nữa được không?"

"Kết bằng hữu?" Khương Đào Hoa ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Người nước Triệu bọn ta kết bằng hữu luôn có quy củ, nếu ngài tuân thủ, vậy hôm nay ta có thể kết bằng hữu với ngài."

"Thật sao?" Từ Yến Quy bay người đáp xuống nhuyễn tháp, mừng rỡ nói: "Nương tử nói đi, quy củ gì?"

"Để thể hiện thành ý, song phương phải đưa vật giá trị nhất trên người hiện tại cho đối phương, để kết giao tình bằng hữu không phân biệt lợi ích." Khương Đào Hoa vén tay áo lên, nghiêm trang tháo chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc nhỏ nhất trên đầu xuống: "Đây là thứ quý giá nhất trên người ta, còn ngài?"

Từ Yến Quy sờ sờ trên người, chỉ mò được ngân phiếu mà Khương Đào Hoa vừa đưa.

"Làm nghề như bọn ta, trên người sẽ không có trang sức gì." Hắn suy nghĩ một chút, thành thật đưa ngân phiếu cho Khương Đào Hoa: "Vậy ta lấy cái này."

Đúng là muốn kết bạn bằng hữu! Khương Đào Hoa cười toe toét, đưa chiếc trâm cài không đáng tiền cho hắn, cầm lấy một trăm lượng bạc của mình về: "Được, vậy từ hôm nay, chúng ta chính là bằng hữu. Phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Được!" Từ Yến Quy cảm động gật đầu, nhưng vừa nghĩ hắn liền nhớ ra: "Ta vừa mới giúp nương tử bắt ma, chẳng lẽ không có gì làm tạ lễ sao?"

"Giữa bằng hữu với nhau, sao có thể nói đến chữ tạ?" Khương Đào Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau khi đã làm lễ nghi của nước Triệu, thì không thể nhắc đến chuyện lợi ích, đây là quy củ."

"Ồ, cũng đúng." Từ Yến Quy gật đầu: "Đã là bằng hữu, vậy thì không cần phải so đo như thế. Không còn sớm nữa, ta đi trước đây, buổi tối còn có việc phải làm."

"Được!" Khương Đào Hoa đứng dậy, nhìn hắn từ cửa sổ bay ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán, trên đời này mà có nhiều kẻ ngốc như thế thì tốt biết mấy!

Mãi đến khi rời khỏi Tranh Xuân Các, Từ Yến Quy cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, thậm chí tâm trạng còn rất tốt.

Hắn xưa nay chỉ lên giường với nữ nhân, nào có thời gian rảnh rỗi kết bằng hữu với nữ nhân? Nhưng Khương Đào Hoa thì khác. Kết bạn với nàng, vậy mà lại khiến hắn từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ, có lẽ là bởi vì nàng quá lợi hại, bằng lòng kết bằng hữu với mình, sau này ở tướng phủ hắn sẽ không cần phải nơm nớp lo sợ nữa. Tóm lại, hắn cảm thấy một trăm lượng bạc kia bỏ ra rất đáng giá.

Thẩm Tại Dã ở bên ngoài Lâm Lang Các chờ Từ Yến Quy, rốt cuộc cũng đợi được lúc hắn đến, lại phát hiện hắn có chút khác thường, cười hơi ngốc nghếch.

"Trên đường nhặt được bạc sao?" Thẩm Tại Dã nhíu mày.

"Không có, không có gì, vào trong thôi." Từ Yến Quy che giấu thân hình đi theo sau y, nhìn thoáng qua tấm biển hiệu của tiểu viện: "Con gái Tần gia sao, chậc, thật ra gần đây ta không có khẩu vị lắm."

Thẩm Tại Dã liếc xéo hắn một cái, thấp giọng nói: "Ngươi còn phân biệt có khẩu vị hay không ư?"

Công phu của Từ Yến Quy cao thâm khó lường, nhưng lại là dùng phương thức luyện công bằng cách hấp thu tinh khí nữ nhân, cho nên cả viện đầy nữ nhân này đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ để luyện công.

"Ngài… ngài xem ta là cái gì?" Từ Yến Quy trừng mắt liếc y một cái: "Ta cũng phải xem tâm trạng chứ."

Chán chẳng buồn để ý tới hắn, Thẩm Tại Dã đưa tay đẩy hắn vào trong bóng tối, rồi bước qua cánh cửa lớn của Lâm Lang Các. Tần gia cần phải lôi kéo, Đoàn gia cũng không thể bỏ qua, chuyện bề nổi y đều có thể giải quyết, còn chuyện chơi đùa với nữ nhân cứ giao cho Từ Yến Quy đi.

Đoàn gia và Liễu gia tranh cãi kịch liệt, thậm chí còn ầm ĩ đến tận triều đường. Liễu gia kiên quyết muốn Đoàn Vân Tâm đền mạng, Đoàn gia lại nói chứng cứ không đủ, không thể nào đền mạng.

Hoàng đế vốn đã bệnh nặng, nghe vậy càng thêm phiền não, vỗ tay vịn nói ngay trên triều đường: "Những chuyện này hãy đi tìm thái tử mà cãi, thái tử giám quốc, trẫm muốn an tâm dưỡng bệnh!"

Thái tử?!

Hai chữ này vừa thốt ra, cả triều kinh ngạc, chỉ có Thẩm Tại Dã ung dung vén vạt áo, dẫn theo người phe mình phía sau, quỳ xuống phía sau bên phải ghế rồng: "Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Mọi người sững sờ nhao nhao ngẩng mắt nhìn sang, liền thấy Cảnh vương mặc một thân long bào bốn móng màu vàng, đầu đội kim quan, mỉm cười bước ra.

"Nhận thánh ân của hoàng thượng, phong bổn cung làm thái tử, bổn cung sau này nhất định sẽ san sẻ cùng phụ hoàng, lo lắng cho bá tánh thiên hạ, phân biệt trắng đen trên đời, mong các vị đại nhân dốc lòng phò tá."

Nói xong, hắn hành lễ với các vị văn võ bá quan.

Hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào, thánh chỉ cũng không ban bố trước, vậy mà ngay trên triều đường này, trực tiếp tuyên bố Cảnh vương Mục Vô Ngần làm thái tử?! Không ít người kinh ngạc, thậm chí là không hiểu, nhưng hiện tại thừa tướng cũng đã quỳ xuống, bọn họ cũng không thể không quỳ xuống hành lễ theo: "Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Cảnh vương mỉm cười, sau khi đứng dậy cho mọi người bình thân, hắn đứng trước hoàng đế, khom người nói: "Nỗi phiền muộn của phụ hoàng, nhi thần xin được gánh vác. Chuyện tranh chấp giữa Liễu gia và Đoàn gia, nhi thần nhất định sẽ cho phụ hoàng một kết quả vừa lòng."

"Ừm." Minh Đức đế cúi đầu, trong lòng tuy có chút không vui nhưng long thể bất an, ông cũng thật sự không muốn phải lao tâm nữa. Đã lập thái tử rồi, vậy thì giao cho thái tử làm đi.

Trên mặt Cảnh vương đầy vẻ vui mừng, các đại thần lại có tâm tư khác nhau, không ít người toát mồ hôi lạnh.

Du vương còn đang bị giam lỏng trong phủ, không ngờ Cảnh vương lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khiến hoàng đế lập làm thái tử! Như thế, cho dù Du vương có được thả ra, vậy cũng đã vô dụng, Đông cung đã có chủ, thái tử giám quốc, Du vương còn có thể có kết cục tốt đẹp gì?

Những người đứng trên triều đường, tuy rằng rất nhiều người bề ngoài nhìn như không theo phe phái nào nhưng thực tế cũng có người qua lại với Du vương phủ và Cảnh vương phủ. Những người qua lại với Cảnh vương lúc này đương nhiên đang âm thầm vui mừng, thế nhưng những người qua lại với Du vương lại không khỏi sinh lòng phản bội.

Cho nên sau khi bãi triều, Thẩm Tại Dã bị các vị đại thần vây quanh không một kẽ hở, mang danh rằng hỏi tại sao lại là Cảnh vương làm thái tử, nhưng thật ra là muốn từ chỗ y tìm cách xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với thái tử, tránh sau này bị lật lại chuyện cũ.

"Thừa tướng." Mục Vô Ngần từ xa đã nhìn thấy tình hình bên này, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, gọi y một tiếng rồi đi tới.

Chúng đại thần nhao nhao hướng về phía hắn hành lễ, lui sang một bên rồi tản ra, Mục Vô Ngần ngẩng cằm nhìn, trong giọng nói đầy sự đắc ý: "Bổn cung rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay."

"Chúc mừng điện hạ." Thẩm Tại Dã chắp tay nói: "Nguyện vọng đã thành, nhưng chớ nên lơ là, Du vương phủ dù sao cũng còn có một vị vương gia."

"Bổn cung hiểu rõ, nhưng vất vả lâu như vậy, mấy ngày nay cũng nên thư giãn một chút." Mục Vô Ngần cười nói: "Chuyện của Vô Cấu, bổn cung sau này sẽ nghĩ cách xử lý, hiện tại ngược lại là muốn hỏi thừa tướng một câu, tướng phủ có rảnh không?"

Thẩm Tại Dã hơi sững sờ, nhìn hắn: "Thái tử muốn làm gì?"

"Bổn cung muốn dẫn theo thái tử phi và trắc phi đến tướng phủ của ngài cùng hưởng yến tiệc." Mục Vô Ngần nói: "Sau này ngài và ta gặp mặt cũng chưa chắc đã thuận tiện, nhưng nữ nhân kết giao bằng hữu gì đó ngược lại rất tốt. Vừa hay tướng phủ của ngài mới có thêm không ít người, bổn cung đều chưa chính thức gặp qua, nhân dịp yến tiệc lần này, cũng nên chào hỏi cho tử tế.”

Lòng Thẩm Tại Dã đột nhiên chùng xuống, y cúi đầu: "Chuyện này... gần đây phủ đệ của vi thần xảy ra án mạng, e là trong phủ..."

"Ây, vừa hay." Mục Vô Ngần nói: "Bổn cung đã lên ngôi vị thái tử, có long khí hộ thể, đến phủ của ngài nói không chừng còn có thể trấn áp tà khí, ha ha ha!"

Thẩm Tại Dã không cười nổi, chậm rãi đi vài bước, mới thấp giọng đáp: "Nếu như hai phủ cần qua lại, vậy vi thần sẽ đi sắp xếp, ngày kia thái tử hãy dẫn thái tử phi cùng những người khác đến cũng không muộn."

"Tốt, ngài làm việc, bổn cung luôn luôn yên tâm." Mục Vô Ngần chắp tay nói: "Vậy thì chỉ cần chờ tin tốt của thừa tướng."

"Thái tử đi thong thả."

Toàn thân Thẩm Tại Dã có chút lạnh lẽo, y đứng tại chỗ hồi lâu, nhìn bóng dáng Mục Vô Ngần biến mất ngoài tường cung mới hoàn hồn tiếp tục đi về phía trước.

Y muốn nâng đỡ Mục Vô Ngần, người trong phủ sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt hắn, huống chi Khương Đào Hoa là công chúa nước Triệu sang hòa thân, sau này nói không chừng còn có tác dụng lớn, cho nên Mục Vô Ngần nhất định sẽ đặc biệt chú ý.

Vất vả lắm mới thuyết phục được hoàng đế lập hắn lên ngôi thái tử, nếu lúc này để hắn phát hiện ra bí mật của Khương Đào Hoa, vậy thì mưu đồ bấy lâu nay của y sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, hơn nữa còn chuốc lấy hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Thật ra y nên sớm biết kết quả này, chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi.

Khương Đào Hoa làm sao có thể ở bên y lâu dài chứ? Đến lúc cần phải từ bỏ, nàng cũng chỉ có thể trở thành vật hy sinh trên con đường y gây dựng đại nghiệp.

"Gia."

Khi lòng đang lạnh lẽo, trong đầu lại như vang lên giọng nói của tiểu nha đầu kia, cười hì hì nhào vào lòng y, ôm lấy eo y làm nũng: "Sau này gia không được nhẫn tâm với thiếp thân như vậy nữa!"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất