Thẩm Tại Dã bực bội nói: “Ta đang hỏi nàng đấy."
Cố Hoài Nhu tò mò nhìn y, nhỏ giọng nói: “Khương nương tử là người rất tốt, thiếp thân nhớ nàng ấy cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng lúc nàng ấy quản lý việc trong phủ xảy ra không ít chuyện, nhưng những người không gây chuyện đều sống rất thoải mái, không ai bị bớt xén bổng lộc, cũng không ai dám bắt nạt. Thiếp thân nghe nói không ít hạ nhân đều khen…”
“Đủ rồi!” Thẩm Tại Dã nhíu mày, liếc nàng ta một cái: “Nàng nói tốt cho nàng ta như vậy làm gì?”
“Thiếp thân không phải đang nói tốt, mà là sự thật.” Cố Hoài Nhu nhìn y với ánh mắt khó hiểu: “Hơn nữa Khương nương tử cũng không phạm lỗi gì, cần gì phải nói tốt cho nàng ấy?”
Thẩm Tại Dã cụp mắt xuống, lúc này mới nhớ ra trong mắt những người ở hậu viện, Khương Đào Hoa chỉ là lên núi dưỡng bệnh, chưa từng quay về.
“… Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Y đứng dậy, mặt không cảm xúc bước ra ngoài: “Sau này đừng nhắc đến nàng ấy trước mặt ta nữa.”
Cố Hoài Nhu ngẩn người, nắm chặt khăn tay hành lễ, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Khương nương tử lại thất sủng?
Thẩm Tại Dã trở về Lâm Vũ Viện, bình tĩnh lại tiếp tục xem công văn. Y còn rất nhiều việc phải làm, không thể để Khương Đào Hoa chiếm quá nhiều tâm trí, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể lợi dụng thì lợi dụng, không lợi dụng được thì tính sau.
“Chủ tử.” Trạm Lư đẩy cửa bước vào: “Nhà bếp vừa làm xong điểm tâm, ngài dùng một chút đi, sau đó uống thuốc.”
Thẩm Tại Dã ngẩng đầu nhìn thoáng qua khay điểm tâm, nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“…” Trạm Lư cúi đầu nhìn kỹ bánh hoa đào trong khay, cứng nhắc nói: “Bánh hoa bình thường.”
Lúc hắn mang đến cũng không để ý! Nhà bếp luôn làm điểm tâm theo khẩu vị của tướng gia, ngày thường ngài ấy thích ăn gì, bọn họ liền làm món đó, ai ngờ bọn họ lại làm món này!
Thẩm Tại Dã hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nhìn Trạm Lư: “Ta chỉ nói một lần, ngươi lập tức đi làm. Vứt hết tất cả những thứ liên quan đến Khương thị trong phủ ra ngoài, nếu còn ai nhắc đến nàng ta trước mặt ta, hoặc mang đến bất cứ thứ gì liên quan đến nàng ta, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
“Vâng!” Mồ hôi lạnh túa ra, Trạm Lư vội vàng đáp lời, lập tức sai người khóa Tranh Xuân Các, cấm tất cả thực đơn liên quan đến Khương thị, bận rộn cả buổi.
Trong lòng Thẩm Tại Dã trống rỗng, lúc ra ngoài, y cảm thấy tướng phủ càng thêm vắng vẻ.
Cũng tốt, y cảm thấy Khương Đào Hoa là khối u ác tính, nên loại bỏ, tránh việc lan rộng, gây ra tai họa lớn hơn. Trạm Lư làm rất tốt, nên được thưởng!
Nhưng đến tối, lúc y chuẩn bị đi ngủ, ý nghĩ này hoàn toàn biến mất.
“Gối đâu?” Nhìn chiếc gối thêu hoa mới tinh trên giường, Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn Trạm Lư: “Đâu rồi?”
Hai chân Trạm Lư run rẩy, run giọng nói: “Chẳng phải ngài bảo vứt hết những thứ liên quan đến vị kia sao? Chiếc gối đó đương nhiên…”
Đương nhiên là có liên quan! Còn là do Khương nương tử tự tay thêu, hại y mất ngủ nhiều đêm, bây giờ lại quên rồi sao?
Thẩm Tại Dã kéo người đến trước mặt, thấp giọng nói: “Ta bảo ngươi vứt những thứ khác, không bảo ngươi vứt chiếc gối kia, mau đi tìm về cho ta!”
Trạm Lư ngẩn người, thầm nghĩ mình thật oan uổng, chủ tử rõ ràng nói là tất cả mọi thứ, căn bản không loại trừ chiếc gối kia ra!
Nhưng mệnh lệnh của chủ tử dù vô lý đến đâu cũng phải nghe theo, hắn chỉ đành chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tại Dã, vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
“Đại nhân, ngài bảo vứt, chúng tôi nào dám giữ lại!” Người bên dưới vẻ mặt vô tội nói: “Đã đưa cho tên ăn mày đi ngang qua phủ rồi, bây giờ tìm đâu ra?”
Đưa cho ăn mày rồi?! Trạm Lư định mắng bọn họ, nhưng lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Thẩm Tại Dã mặc áo choàng đen, thản nhiên nói sau lưng hắn: “Đi theo ta tìm, nếu không tìm thấy, đêm nay ngươi cũng đừng ngủ nữa.”
“… Vâng.”
Con người thật kỳ lạ, rõ ràng là quyết định của chính mình nhưng lại luôn hối hận. Người bình thường hối hận cũng thôi, tự mình gánh chịu là được. Nhưng Thẩm Tại Dã lại khác, một khi y hối hận, người bên cạnh nhất định sẽ bị liên lụy.
Trời đã tối, trên đường không còn ai, Thẩm Tại Dã cưỡi ngựa, đi khắp các con phố ngõ hẻm. Trạm Lư đi theo sau, thật sự rất muốn nói y không cần phải tự mình đi tìm, nhưng nghĩ đến chủ tử gần đây mất ngủ, hắn đành mặc kệ.
Đi chưa được hai con phố liền thấy một tên ăn mày nhỏ đang cẩn thận ôm chiếc gối thuốc, định đặt bên đường ngủ. Thẩm Tại Dã nhanh tay lẹ mắt, bay người đến giật lấy chiếc gối.
“Ngươi làm gì vậy!” Tên ăn mày hoảng sợ, túm lấy vạt áo y: “Đó là gối của ta, trả lại cho ta!”
Trạm Lư vội vàng tiến lên kéo hắn ra, nhưng tên ăn mày này rất cứng đầu, ôm chặt chân Thẩm Tại Dã không buông, thậm chí còn há miệng cắn: “Trả lại cho ta!”
“Đây là đồ của ta.” Thẩm Tại Dã nhíu mày.
“Ngươi… ngươi không cần nữa, đã cho ta rồi, chính là đồ của ta!” Tên ăn mày không chịu: “Ngay cả đồ của ăn mày ngươi cũng cướp!”
Đầu hơi đau, Thẩm Tại Dã lấy ra một thỏi bạc vụn đưa cho hắn: “Cầm lấy, được chưa? Trả gối cho ta.”
“Ta không cần!” Tên ăn mày bướng bỉnh nói: “Ta thích chiếc gối kia, ngươi đã vứt rồi, còn cướp làm gì?”
Trạm Lư sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, nhìn ánh mắt của chủ tử, sợ y rút kiếm ra chém chết tên ăn mày này, vội vàng bế tên ăn mày đi.
Ai ngờ, sau khi im lặng một lúc, Thẩm Tại Dã lại nói: “Ta cũng rất thích chiếc gối này, là người khác vứt, không phải ta vứt.”
Tên ăn mày ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt khó xử hỏi: “Ngươi rất thích?”
“Ừm.”
“Vậy…” Hắn mím môi, cuối cùng cũng buông tay: “Vậy trả lại cho ngươi.”
Nhìn tên nhóc bẩn thỉu dưới chân, Thẩm Tại Dã dịu dàng nói: “Trạm Lư, đưa nó về tướng phủ đi.”
“Chủ tử?” Trạm Lư kinh ngạc: “Đưa tên ăn mày này về?”
“Gần đây Bàng tướng quân không phải đang thiếu đồ đệ sao? Đưa đến cho ông ấy.”
Trạm Lư trợn tròn mắt, nhìn chủ tử ôm gối lên ngựa, vội vàng bế tên ăn mày lên, ném lên ngựa rồi mang về.
Đi tìm gối lại nhặt thêm một người, chuyện này chắc chỉ có chủ tử mới làm ra được. Binh lính dưới trướng Bàng tướng quân đều là tinh anh, đưa một tên ăn mày đến đó, không biết ông ấy có tức giận hay không.
Gối đã tìm về, Thẩm Tại Dã thay y phục nằm xuống, ngủ một giấc ngon lành. Đã rất lâu rồi y không ngủ ngon như vậy, đến mức Trạm Lư không nỡ gọi y dậy, đợi đến khi y tự mình tỉnh lại thì trời đã sáng, là ngày thứ ba rồi.
“Ta đã ngủ bao lâu?” Thẩm Tại Dã cử động gân cốt, hỏi.
Trạm Lư nhỏ giọng đáp: “Một ngày hai đêm.”
"Ừm, chẳng trách ta lại thấy khỏe khoắn, tỉnh táo thế này." Thẩm Tại Dã không hề trách móc Trạm Lư, ngược lại còn rất vui vẻ. Y nhận lấy một chồng tấu chương, lật xem vài tờ rồi nhướng mày: "Hoàng thượng phái Hằng Vương đi thị sát hành cung mới xây ở ngoại ô sao?"
“Vâng.” Trạm Lư nói: “Lúc ngài nghỉ ngơi, hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, thái tử cũng mới biết hôm qua, có chút tức giận.”
Sao có thể không tức giận? Du vương vừa mới chết, ai ngờ lại xuất hiện thêm Hằng vương? Thẩm Tại Dã khẽ cười, gập tấu chương lại, thản nhiên nói: “Trong phủ chẳng phải còn trống vị trí nương tử sao? Nâng Cổ Thanh Ảnh và Nam Cung Cầm lên làm nương tử đi.”
“Nô tài biết rồi.”
Hằng vương Mục Vô Ngấn xưa nay luôn trầm ổn, Minh Đức đế bị chuyện Mục Vô Ngần giết Du vương kích thích, khó tránh khỏi muốn có thêm lựa chọn. Nói ra thì, hiện tại ông ta nhìn Mục Vô Ngấn còn thuận mắt hơn cả Mục Vô Ngần.
Đông cung.
Mục Vô Ngần cùng các mưu sĩ bàn bạc xong, đang đau đầu nằm trên nhuyễn tháp suy nghĩ. Đào Hoa đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”
“Bổn cung đột nhiên cảm thấy, con cái nhiều cũng không phải là chuyện tốt.” Mục Vô Ngần thản nhiên nói: “Chết một người lại xuất hiện thêm một người, ngôi vị thái tử này bên cạnh toàn là hổ rình mồi, thật sự khiến người ta khó chịu.”
“Thánh thượng có nhiều con cái, có người muốn tranh giành quyền lực cũng là chuyện bình thường.” Đào Hoa quỳ gối bên cạnh nhuyễn tháp, cười nói: “Nô tỳ không hiểu chuyện gì, nhưng nghe người đọc sách nói, muốn loại bỏ kẻ địch, cách tốt nhất là biến kẻ địch thành bằng hữu.”
Mục Vô Ngần hơi sững người, mở mắt nhìn nàng: “Lời này rất thú vị, nói thế nào?”
“Nô tỳ cũng không nhớ rõ lắm.” Đào Hoa suy nghĩ một chút: “Hình như là nói, thay vì lo lắng sau này có người sẽ trở thành kẻ địch của mình, chi bằng biến hắn ta thành bằng hữu, như vậy sau này sẽ không phải đối đầu nữa.”
Biến thành bằng hữu sao? Mục Vô Ngần thở dài: “Giữa các hoàng tử, ai có thể thật lòng làm bằng hữu?”
“Trước kia không phải ngài còn khen Nam vương sao?” Đào Hoa tò mò hỏi: “Ngài ấy cũng không đáng tin ư?”
Nam vương? Mục Vô Ngần im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ càng, mới thấp giọng nói: “Nam vương vì trước kia bị đưa đến nước Ngô làm con tin nên phụ hoàng luôn không thích đệ ấy. Tuy đứa nhỏ đó là người chính trực, đáng tin thì đáng tin, nhưng kết giao với nó hình như không có lợi ích gì cho bổn cung.”
Đào Hoa cười, đưa tay thắp hương an thần: “Nô tỳ không hiểu tâm tư của các bậc đế vương, nhưng nếu đổi lại là nô tỳ, nô tỳ nguyện ý giúp đỡ Nam vương, để sau này ngài ấy ủng hộ nô tỳ, dù sao thì ngài ấy cũng không phải là người thích hợp làm thái tử, không có uy hiếp gì đến ngôi vị thái tử của ngài. Thay vì để người khác lợi dụng, chi bằng tự mình giữ lấy.”
Nghe xong lời này, Mục Vô Ngần như bừng tỉnh, vỗ đùi: “Đúng vậy, đạo lý đơn giản như thế sao bổn cung lại không nghĩ ra chứ?”
Nói xong, hắn kinh ngạc nhìn Đào Hoa: “Tuy nàng không hiểu gì nhưng lần này lại giúp bổn cung sáng tỏ, lát nữa bổn cung sẽ sai người đưa thưởng đến cho nàng!”
Đào Hoa tỏ vẻ vô tội, nhìn hắn rời đi, sau đó mới đưa tay che mặt.
Sau khi đấu trí với Thẩm Tại Dã nhiều lần như vậy, nàng mới phát hiện người khác thật dễ lừa gạt! Nàng cũng cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ!
Nam vương vốn dĩ không có lỗi gì, chỉ là bên cạnh hoàng thượng không có ai nói tốt cho hắn nên mới khiến hoàng thượng luôn có khúc mắc. Tình hình hiện tại, Thẩm Tại Dã không thể công khai giúp đỡ Nam vương, cách tốt nhất là để thái tử lôi kéo hắn trước.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo