Đào Hoa Chiết Giang Sơn

Chương 13: Bị một nữ nhân lừa gạt

Mục Vô Hạ giật mình, kinh ngạc không thôi, há miệng định phản bác nhưng dường như đã nhớ ra điều gì, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng Đào Hoa cũng hiểu rằng mình đã đoán trúng gì đó, thế là tiếp tục: "Những nghi ngờ trước đây của ngài đúng là không sai, vì Thẩm thừa tướng gây áp lực nên ta đã nói dối ngài. Hôn sự quả thật là do Thẩm thừa tướng cố ý phá đám, cưỡng ép lấy ta, để ngài được hoàng thượng bù đắp. Cảnh vương bị hoàng thượng chỉ trích, ngài cũng không cần phải lấy một công chúa hòa thân không quyền không thế như ta, nhất cử lưỡng tiện."

“Sau đó, ngài chắc chắn sẽ vì chuyện ta được thừa tướng thu nạp làm nương tử mà bị nhiều người cười nhạo. Tướng gia sợ ngài và ngài ấy xảy ra hiềm khích, cũng vì muốn ngài ít bị chỉ trích, nên hôm nay muốn mượn danh nghĩa Cảnh vương để giết ta. Như vậy, ngài sẽ không bị tổn thất gì, tướng phủ cũng không cần treo cờ trắng, nhưng Cảnh vương vẫn sẽ chịu thiệt.”

"Ta không ngờ Thẩm thừa tướng sẽ lợi dụng hôn sự của ngài và ta từ đầu đến cuối thực hiện một kế hoạch tinh vi như vậy, càng không ngờ một người vô tội như ta lại trở thành tế phẩm để tướng gia giúp đỡ ngài!"

Ngẩng đầu nhìn Mục Vô Hạ, nước mắt Đào Hoa rơi lã chã: "Vương gia không cảm thấy ta vô tội sao?"

Mục Vô Hạ cau mày, nắm chặt nắm đấm: “Nàng đương nhiên vô tội, chuyện triều dã Đại Ngụy không liên quan gì đến nàng!”

Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Vậy vết thương của nàng cũng là do Thẩm Tại Dã gây ra?”

“Phải.” Đào Hoa mím môi, cúi đầu khẽ vuốt mép tay áo của mình: “Hôm nay thừa tướng giả vờ bảo ta đến cuộc hẹn với Cảnh vương ở Bắc Môn Đình, nhưng lại cho sát thủ mai phục giữa đường, muốn lấy mạng ta. Tuy có nô bộc trung thành bảo vệ ta trốn thoát, nhưng giữa Đại Ngụy rộng lớn này, Thẩm thừa tướng một tay che trời, làm sao có chốn cho ta dung thân? Ta cũng lo quá nên mới mạo muội đến làm phiền vương gia."

"Ta cảm thấy vương gia không phải là người lạm sát người vô tội và giẫm lên thi thể người khác mà trèo cao, nên cầu xin vương gia hãy cứu mạng ta!"

Suy đoán của Khương Đào Hoa phần lớn là đúng, hơn nữa trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra mối quan hệ giữa Thẩm Tại Dã và Nam vương, nghe nàng nói như vậy, Nam vương đương nhiên sẽ tin phần lớn, phần còn lại khi nhìn thấy vết thương nghiêm trọng trên người nàng thì cũng gần như đã tin hoàn toàn.

“Thẩm Tại Dã quả nhiên là kẻ đại lừa đảo trên thế gian này!” Mục Vô Hạ vừa tức vừa giận: “Bổn vương phải làm sao mới có bảo vệ được mạng sống cho nàng?”

“Rất đơn giản.” Đào Hoa nghiêm túc nhìn hắn: “Chỉ cần vương gia nói rõ với thừa tướng rằng ngài đã biết kế hoạch của ngài ấy, bảo ngài ấy đừng mạo hiểm tính mạng của ta, nếu không ngài sẽ không còn tin tưởng ngài ấy nữa là được. Ngài có một địa vị vô cùng quan trọng trong lòng tướng gia, nếu ngài nói như vậy thì thừa tướng nhất định sẽ không động tới ta nữa."

“Bổn vương hiểu rồi." Tiểu vương gia nghiêm túc gật đầu, đứng dậy nói: "Bây giờ bổn vương đi tìm đại phu cho nàng, nhân tiện mời tướng gia tới nói chuyện!"

Khương Đào Hoa vui mừng, nhưng không vui được bao lâu thì thần sắc trên mặt lại chuyển sang lo lắng: "Phải mời tướng gia tới sao?"

“Đương nhiên.” Mục Vô Hạ nói: “Nếu y không tới, làm sao bổn vương đối chất được?”

"Đối chất là cần thiết, nhưng..." Đào Hoa mím môi, liếc nhìn Nam vương, nhỏ giọng nói: "Ngài phải cẩn thận một chút."

"Sao thế?"

"Tướng gia có tài hùng biện, lại quyền cao chức trọng, chắc chắn cũng sẽ đổ hết tội danh cho ta, nói ta vu oan cho ngài ấy, cố ý hãm hại ngài ấy." Đào Hoa mếu máo, dối lòng bắt đầu đào hố: "Với bản lĩnh đổi trắng thay đen của tướng gia, không chừng còn sẽ nói rằng hôm nay ngài ấy hoàn toàn không phái người hành thích ta, vết thương này là do ta tự tạo ra.”

Mục Vô Hạ cau mày: “Hoang đường, ai có thể ra tay với chính mình nặng như vậy? Cái lưỡi khéo léo của y cũng đã lừa ta rất nhiều lần, lần này bổn vương nhất định sẽ không tin.”

"Đa tạ vương gia." Khương Đào Hoa cảm kích nhìn hắn: "Vương gia chịu giúp ta lần này, sau này Đào Hoa nhất định sẽ báo đáp!"

Mục Vô Hạ xua tay, thản nhiên nói: “Không cần nàng báo đáp gì đâu, đây là vấn đề nguyên tắc của bổn vương, bổn vương phải cảm ơn nàng đã cho bổn vương chứng cứ, nếu không, thật sự bó tay với tên lừa đảo đó!”

Nói xong, phất áo xông ra ngoài.

Đúng là một thiếu niên tốt tấm lòng ngay thẳng! Đào Hoa nghĩ rằng có thể do mình đã gặp quá nhiều kẻ đại gian đại ác nên mỗi lần nhìn thấy tiểu tử ngốc như vậy đều cảm thấy có chút thương xót vì quá đơn thuần.

Người như vậy nếu có thể đơn thuần cả đời thì tốt quá.

Bắc Môn Đình.

Thẩm Tại Dã bình tĩnh ứng phó Cảnh Vương một hồi, sau đó thoái thác cảm thấy không khỏe nên muốn cáo biệt về phủ.

Hôm nay vốn cũng là hai người hẹn gặp nhau, chỉ là ban đầu Thẩm Tại Dã dự định đổi thành Khương Đào Hoa đi gặp, đợi khi việc lớn hoàn thành, sẽ nói là mình bị ốm, Đào Hoa tự ý quyết định đến đó là được.

Nhưng đáng tiếc là đại sự không thành, y cũng chỉ có thể nghe Cảnh vương nói hồi lâu, sau đó mới vội vàng về phủ xem tình hình.

“Chủ tử.” Trạm Lư cau mày nói: “Đã kiểm tra trong phủ, thiếu mất hai hộ vệ bồi giá của Khương nương tử.”

Dừng bước, Thẩm Tại Dã trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi.

“Còn có một tin nữa.” Trạm Lư cúi đầu nói: “Phủ Nam vương truyền tin đến, tiểu vương gia mời ngài tới phủ nói chuyện.”

Chậm rãi nhắm mắt lại, Thẩm Tại Dã giơ tay xoa xoa ấn đường.

“Thật sự đã lâu lắm rồi mới gặp một nữ nhân lợi hại như vậy.” Y thì thầm, “Đến mức nhìn nhầm hồ ly thành thỏ.”

Ngay từ đầu y đã cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên là do Khương Đào Hoa, nữ nhân này đã sớm phát hiện ra tâm tư của y, từng bước phá chiêu của y, làm hỏng chuyện của y. Còn y, đến bây giờ mới phản ứng lại!

Bị bệnh gì chứ, ngu ngốc gì chứ, e là nàng ta vẫn luôn diễn kịch cho y xem, còn y thì lại tin thật!

Hoang đường!

"Đến phủ Nam vương!" Thẩm Tại Dã nghiến răng quát một tiếng, nhảy lên ngựa, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh cũng không khỏi lộ vẻ tức giận.

Khương Đào Hoa, được lắm Khương Đào Hoa! Y tính kế người khác nhiều năm, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền dưới cống ngầm, bị một nữ nhân lừa gạt! Nếu không giết nàng, sao có thể xoa dịu nỗi hận trong lòng?!

"Đi!" Thúc ngựa phi nước đại, suốt đường đi Thẩm Tại Dã luôn nhăn mặt, Trạm Lư đi phía sau khó mà theo kịp.

Đến sân chính của vương phủ, Trạm Lư chưa kịp nói gì thì đã thấy một thanh kiếm đâm vào người chủ tử nhà mình.

Thẩm Tại Dã dừng lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, nghiêng người bay lên liền né được, dễ dàng giữ lấy chuôi kiếm.

Mục Vô Hạ đang trong cơn giận dữ, đá vào chân y một cái thật mạnh, ép y không thể không buông chuôi kiếm ra và ăn hai chiêu của mình.

Kiếm không mài nên không thể làm tổn thương ai, nhưng khi đâm vào vẫn hơi đau. Nhìn rõ người cầm kiếm, Trạm Lư cũng không dám tiến tới bảo vệ chủ tử, chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.

Đang yên đang lành, sao Nam vương lại tức giận như vậy?

Trong lúc né tránh, Thẩm Tại Dã bình tĩnh lại trước, chiêu cuối cùng giữ được thân kiếm, cười khẽ: “Kiếm pháp của vương gia đã tiến bộ rất nhiều.”

Mục Vô Hạ mím môi, rút bảo kiếm về, nhìn y nói: “Đây là Trảm Nịnh Kiếm, ngài dạy ta đấy.”

Trảm nịnh, chém hết tất cả những nịnh thần trong thiên hạ.

Liếc nhìn bốn phía, Thẩm Tại Dã nheo mắt nói: “Vương gia cho rằng vi thần là nịnh thần?”

Mục Vô Hạ cau mày, đứng thẳng người, trán đầy chính khí: “Là ngài nói mà, trung thần không ức hiếp chủ nhân nhỏ tuổi, không làm trái ý chủ nhân, không trong ngoài bất nhất. Nhưng ngài thì sao?”

Lòng đầy nghi hoặc, Thẩm Tại Dã mỉm cười nhìn hắn: “Vi thần làm sao?”

"Bổn vương biết con người ngài nếu như không có chứng cứ đanh thép thì có đánh chết cũng sẽ không nhận sai!" Nam vương nổi giận, lông mày cũng dựng ngược lên: “Đến khi nào mới chịu nói thật với bổn vương? Bổn vương đã biết chuyện ngài muốn giết công chúa nước Triệu giá họa cho Cảnh vương rồi!”

Thẩm Tại Dã gật đầu, liếc nhìn cánh cửa khép chặt sau lưng, bình tĩnh nói: “Chắc hẳn là Khương thị đã đến phủ Nam vương tố cáo vi thần.”

“Nàng ấy không nên tố cáo sao?” Mục Vô Hạ trừng mắt nhìn người trước mặt: “Trước kia ngài đã từng hứa gì với bổn vương? Bây giờ ngài lại đang làm gì? Khương thị chỉ là phận đàn bà yếu đuối, không thù không oán với chúng ta, tại sao ngài lại coi thường mạng sống con người như vậy?”

Đàn bà thì y thừa nhận, nhưng Khương Đào Hoa mà yếu đuối sao? Trong lòng cười lạnh, vẻ mặt Thẩm Tại Dã đặc biệt thẳng thắn: “Vi thần cảm thấy chắc là Khương thị đã hiểu lầm gì rồi, có chút nhạy cảm thái quá. Thần chưa bao giờ có ý hại nàng ấy.”

“Hiểu lầm?” Sắc mặt Mục Vô Hạ càng khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi, không vội phản bác mà khoanh tay hỏi: “Hiểu lầm gì?”

“Hôn sự của ngài và Khương thị xảy ra chuyện đến nay mới có mấy ngày, mấy ngày nay Khương thị ở trong tướng phủ lo lắng bất an, thậm chí còn đổ bệnh, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.” Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, rất bình tĩnh nói: “Vi thần cũng không biết vì sao nàng ấy lại cho rằng vi thần muốn giết nàng ấy để giá họa cho Cảnh vương. Hôm nay xe ngựa của Khương thị gặp chuyện giữa đường, vi thần còn đang rất lo lắng tìm kiếm nàng ấy khắp nơi."

“Ồ?” Tiểu vương gia nhướng mày: “Ý của ngài là hôm nay ngài không phái sát thủ đi ám sát Khương thị, vết thương trên người là tự nàng ấy gây ra?”

Thẩm Tại Dã sửng sốt, lông mày khẽ động: “Khương thị bị thương sao?”

"Ừm, vết thương rất nặng, toàn thân đều là máu." Tiểu vương gia nói: "Chắc hẳn kẻ đó đã ra tay rất tàn nhẫn."

Nếu như không kiểm tra tình hình hộ vệ trong phủ thì lúc này có thể Thẩm Tại Dã sẽ tin hôm nay Khương Đào Hoa bị ám sát. Tuy nhiên, người của nàng ta đã đưa nàng ta trốn thoát mà vẫn có thể bị thương nặng? Vết thương này nếu không phải do tự nàng ta gây ra thì y sẽ đem hoành phi của Thẩm phủ làm củi đốt!

“Vương gia.” Y thở dài, trầm giọng nói: “Ngài chưa trải sự đời, tâm tính thuần lương, chắc hẳn chưa từng gặp nhiều kẻ gian trá xảo quyệt, miệng đầy dối trá, nên dễ bị người ta lừa. Vi thần chưa từng phái người ám sát Khương thị, vết thương trên người nàng ta từ đâu mà có, có lẽ chỉ có mình nàng ta biết rõ.”

Quả nhiên đã bị Khương Đào Hoa đoán trúng phóc, xem y thoái thác trách nhiệm sạch sẽ chưa kìa.

Mục Vô Hạ cười lạnh, lùi lại nửa bước, nhìn y nói: “Thẩm thừa tướng có thể nói cho bổn vương biết trước tại sao hôm nay Khương thị lại rời phủ không?”

“Hôm nay…” Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Khương thị ở trong phủ chán quá, muốn một mình ra ngoài đi dạo.”

“Ồ?” Mục Vô Hạ vẻ mặt lạnh lùng lại lùi nửa bước: “Sao bổn vương nghe nói nàng ấy đi Bắc Môn Đình gặp Cảnh vương?”

“Vương gia nói đùa.” Thẩm Tại Dã nói: “Khương thị đã vào tướng phủ, sao còn có thể đi gặp Cảnh vương?”

Tiểu vương gia không nói gì nữa, nhìn y bằng ánh mắt thâm trầm.

Thẩm Tại Dã trông rất thản nhiên, tràn đầy chính khí, không hề có vẻ gì là đang nói dối.

Tuy nhiên, vừa dứt lời không bao lâu, bên cạnh đã có người chạy tới, nửa quỳ trước mặt Mục Vô Hạ nói: “Khởi bẩm vương gia, Cảnh vương điện hạ đã rời Bắc Môn Bình, vừa đến cửa cung."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất