Đào Hoa cương mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Muốn về thì ngài tự về đi! Năm mươi trượng đấy! Đánh xong ta còn mạng mà sống sao?!”
“Bây giờ nàng nhảy xuống hồ, cũng chẳng còn mạng đâu.” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Chi bằng đi cầu xin thái tử, xem hắn có vì nàng mà kháng chỉ hay không?”
“Thái tử vô tội, sao ngài cứ lôi ngài ấy vào làm gì?” Đào Hoa tức giận trợn mắt, há mồm cắn vào cổ tay y, phẫn nộ nói không rõ chữ: “Ngài tự làm tự chịu!”
“Ồ?” Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: “Ý nàng là, thái tử vô tội, ta phải đi nhận tội với hoàng thượng để bảo vệ nàng và thái tử?”
Nghe thế nào lại thấy kỳ quái? Cứ như là lỗi của bọn họ vậy? Đào Hoa chớp chớp mắt, nhất thời không phản bác được.
Thẩm Tại Dã mặt không biểu cảm ném nàng sang một bên, đưa tay cởi áo choàng ngoài ném lên đầu nàng, thản nhiên nói: “Đừng lề mề nữa, nhân lúc bệ hạ còn chưa có ý định giết nàng, mau về nhận phạt, sau đó trốn trong Đông cung đừng ra ngoài nữa.”
Đào Hoa dùng áo choàng của y quấn lên người, bĩu môi, khổ sở đi theo sau y, miệng lẩm bẩm: “Ta vì ai vất vả vì ai bận rộn? Vất vả thì thôi đi, công lao là của người khác, còn phải một mình ta chịu phạt? Thiên lý ở đâu!”
Nghe mà dở khóc dở cười, Thẩm Tại Dã cũng không muốn nhiều lời với nàng, túm người về Đông cung thay quần áo khô ráo, rồi đưa đến trước mặt Lệ thị.
Lệ thị đang khóc rất đau khổ, nhìn Khương Đào Hoa đang quỳ dưới đất, nghiến răng nói: “Ngươi có biết ngươi đã gây ra phiền toái lớn cỡ nào cho thái tử không?!”
“Nô tỳ biết tội.”
Tội danh này kiểu gì cũng phải gánh rồi, Đào Hoa thở dài, thấy Lệ thị khóc thảm thiết như vậy, tiện tay đưa khăn tay cho nàng: “Thái tử phi bớt giận, nô tỳ đã trở về lĩnh phạt.”
Lệ thị hơi sửng sốt, nhíu mày hất tay nàng ra, trầm giọng phân phó: “Kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
"Rõ!" Kẻ bên cạnh đáp một tiếng, liền sấn tới lôi người đi. Đào Hoa cũng chẳng buồn giãy giụa nữa, dù sao tai họa khó tránh, bèn ngoan ngoãn theo bọn họ ra sân quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu lên, còn trông thấy Thẩm Tại Dã đang đứng xem náo nhiệt một bên.
“Sao?” Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Thẩm Tại Dã bước đến gần hai bước, thản nhiên nói: “Giận ta lắm à?”
Còn hơn cả giận, hận không thể cắn chết y! Đào Hoa cười khan hai tiếng: “Nô tỳ lần nữa cảm tạ ân đức của thừa tướng, hy vọng thừa tướng sau này bình an vô sự, vạn sự như ý.”
Vốn là lời chúc phúc, nhưng lại bị nàng nói ra mùi vị nguyền rủa. Thẩm Tại Dã bật cười, lạnh lùng phất tay ra hiệu cho người thi hành.
Khương Đào Hoa thề, cả đời này nàng chưa từng gặp ai ghê tởm hơn Thẩm Tại Dã, rõ ràng là y kích động đánh thái tử, kết quả lại là nàng gánh chịu hậu quả? Còn… còn thấy chết không cứu!
Nhắm mắt chờ đợi tràng đòn giáng xuống. Trong lòng nàng nguyền rủa Thẩm Tại Dã bị trời đánh lần cuối!
“Bốp.”
Gậy gỗ đánh vào mông nàng, rất nhẹ, không đau một chút nào.
Đào Hoa kinh ngạc, vội vàng mở mắt nhìn.
Hai người phía sau đánh rất hăng hái, nhưng gậy đánh vào người nàng lại không hề có chút sức lực nào. Ngước mắt nhìn Thẩm Tại Dã đang đứng trước mặt, trên mặt y vẫn không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Nàng cũng nên hợp tác một chút, kêu hai tiếng đi."
"..."
Nếu đã có ý định cứu nàng, vậy thì nói lời ngon ngọt có chết ai đâu?! Đào Hoa bĩu môi, nằm sấp trên ghế, miễn cưỡng kêu hai tiếng, mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự là vừa chán ghét vừa bất lực.
Tại sao lúc nào cũng không thể nói chuyện tử tế? Chọc tức nàng muốn chết, chọc tức chính mình cũng muốn chết, rốt cuộc có lợi ích gì chứ? Người sống trên đời đã đủ mệt mỏi rồi, tại sao còn phải hành hạ lẫn nhau?
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng hai cái, xoay người bỏ đi. Cả đường hồi phủ, ánh mắt y không còn ấm áp nữa.
"Này? Thế nào rồi?" Từ Yến Quy ở trong phủ chờ y, thấy Thẩm Tại Dã trở về, vội vàng hỏi: "Ngài giải thích chưa? Nàng ta nói sao?"
Thẩm Tại Dã phất tay đuổi người, trầm giọng nói: "Làm việc của ngươi đi, đừng làm phiền ta."
"... Lại làm sao nữa?" Từ Yến Quy kiên trì bám riết không tha, nhìn sắc mặt y, nhíu mày nói: "Ngài vào cung lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa giải thích rõ ràng sao?"
"Không có gì để giải thích." Thẩm Tại Dã lạnh lùng nói: "Trong lòng nàng ta, ta chính là kẻ muốn hại nàng ta, cứu nàng ta cũng không phải thật tâm. Nếu là người khác, tùy tiện cứu nàng ta một mạng, thì chính là tấm chân tình cảm động lòng người."
Từ Yến Quy hít hít mũi, nhìn xung quanh, nghiêm túc nhíu mày nói: "Chuyện gì vậy? Ngài ngửi thấy không? Hũ giấm chua của ai bị đổ rồi à?"
Ánh mắt Thẩm Tại Dã sắc bén, y thản nhiên nói: "Ngươi không muốn ở lại phủ này nữa thì cứ nói thẳng."
"Được rồi, có gì từ từ nói." Từ Yến Quy đưa tay lấy ra một xấp giấy rồi nói: "Nói chuyện chính đây, ta lại giúp ngài điều tra được một số thứ, ngài xem có hữu dụng không."
Thẩm Tại Dã mím môi, cầm lấy hai tờ xem qua, ánh mắt khẽ động.
"Họ hàng xa của Hằng vương phi?"
Từ Yến Quy gật đầu: "Gần đây đang tìm kiếm chức vị trong triều, Hằng vương là người khiêm tốn, không hay dùng quyền thế để làm việc riêng, nhưng lần này động tĩnh khá lớn, chắc là do vương phi của hắn gây chuyện."
"Vậy chúng ta giúp bọn họ một tay." Thẩm Tại Dã khẽ cười, vừa gặp chuyện đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, xem hết số giấy trên tay Từ Yến Quy, ném vào lò sưởi: "Trạm Lư, đi nói với Tần Thái bộc một tiếng, bảo ông ta bỏ trống một vị trí nội sử."
"Rõ." Trạm Lư nhận lệnh rời đi.
Thẩm Tại Dã mở quyển sổ trên bàn ra, nhìn lướt qua với ánh mắt thâm thúy, khẽ cười, tràn đầy tự tin.
"Lúc này ngài mới đúng là ngài." Từ Yến Quy nhìn mà kinh ngạc: "Cuối cùng cũng có chút bóng dáng quen thuộc."
Thẩm Tại Dã liếc hắn một cái, khép quyển sổ lại: "Ngươi nói bậy gì vậy?"
"Ta nói bậy?" Từ Yến Quy cầm lấy chiếc gương đồng bên cạnh đưa đến trước mặt y, bất mãn nói: "Ngài tự xem đi, một khi gặp chuyện của Khương Đào Hoa, ngài còn giống Thẩm Tại Dã mưu lược thâm sâu, quỷ kế đa đoan kia sao?"
Thẩm Tại Dã nhướng mày, hất chiếc gương đi, thản nhiên nói: "Đừng tưởng rằng ta không nghe ra ngươi đang khen đểu, đi làm việc của ngươi đi, nếu thấy cái lưỡi này thừa thãi, chi bằng cắt xuống cho chó ăn."
Từ Yến Quy đưa tay che miệng, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Quả nhiên là không nên để hắn đụng vào nữ sắc, một khi đã đụng vào liền không thể cứu vãn, còn cứng miệng..."
Tuy nhiên, Khương Đào Hoa không có ở đây, phủ thừa tướng thật sự rất đìu hiu, có lúc nhìn Thẩm Tại Dã ngồi một mình trong thư phòng từ xa, hắn cũng cảm thấy có chút đáng thương. Cô độc lâu như vậy rồi, bên cạnh cũng nên có người bầu bạn.
Hứng trọn "năm mươi trượng" kia, Đào Hoa nghiễm nhiên được phép nằm dưỡng thương trên giường một thời gian dài. Mục Vô Ngần sai một tiểu nha đầu đến hầu hạ nàng, nha đầu này tính tình hoạt bát, thường kể cho nàng nghe những chuyện trong cung.
"Thái tử gia lần này thảm rồi, bị thương không nói, còn bị hoàng thượng mắng cho một trận." Đôi mắt tiểu nha đầu long lanh như nước, đảo tròn trên người Đào Hoa: "Tỷ tỷ thật lợi hại."
"Đâu có, đâu có." Đào Hoa khẽ cười, yếu ớt đáp, rồi lại hỏi: "Sao thái tử không đến thăm ta?"
Tiểu nha đầu nhìn trái ngó phải, hạ giọng: "Thái tử còn đang giận đấy ạ. Tay ngài ấy giờ không cử động được, Thẩm thừa tướng vốn định giúp thái tử giải quyết chút công vụ, nào ngờ hoàng thượng lại giao cả hai việc lớn là xây đê và thu thuế vụ thu nhập kho cho Hằng vương. Không những thế, còn phong một người họ hàng xa của Hằng vương làm nội sử."
Đào Hoa khẽ giật mình, trầm tư suy nghĩ. Đương kim thánh thượng quả là người am hiểu thuật cân bằng, Du vương vừa mất liền nâng đỡ Hằng vương, hẳn là muốn tạo áp lực, thúc ép thái tử không ngừng tiến bộ.
Chỉ là... cách này với Mục Vô Ngần chưa chắc đã hiệu quả. So với việc nỗ lực vươn lên, hắn ta có khả năng sẽ ra tay loại bỏ đối thủ hơn.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nhìn tiểu nha đầu dặn dò: "Đêm qua ta nằm mơ, mơ thấy có vị thần tiên báo mộng, nói rằng nếu thái tử giữ gìn tình nghĩa huynh đệ, ắt sẽ thuận lợi bước lên ngôi cửu ngũ. Thật lạ, bình thường ta chưa từng nằm mơ thấy thần tiên bao giờ."
Tiểu nha đầu ngẩn người, nhìn nàng: "Tỷ tỷ nói thật sao?"
"Thật chứ, chỉ là giấc mơ thôi mà, ta lừa ngươi làm gì?" Đào Hoa khẽ cười: "Chuyện này đừng nói cho thái tử biết, chúng ta dù sao cũng chỉ là nô tỳ, chuyện huynh đệ tương tàn vẫn nên để thái tử tự mình cân nhắc."
Tiểu nha đầu gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Thế nhưng khi xoay người trở về chính điện, nàng ta lại đem lời Đào Hoa dặn dò kể lại không sót một chữ cho thái tử.
"Nàng ấy lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy ư?" Mục Vô Ngần bật cười: "Xem ra ngay cả trong mơ, nàng ấy cũng lo lắng cho ta."
Giữ gìn tình nghĩa huynh đệ sao? Cho dù hắn có muốn giữ, cũng có kẻ không chịu yên phận, cứ muốn phá hỏng chuyện tốt của hắn. Đã vậy, hắn cũng chẳng cần phải nương tay làm gì.
Hằng vương nhận lệnh đi giám sát việc tu sửa đê điều. Nhưng giữa tiết trời oi bức, nắng nóng như đổ lửa, Hằng vương sao có thể tự mình ra đó phơi nắng giám sát được. Trùng hợp thay, thái sư lại khuyên hoàng đế nhân lúc này âm thầm quan sát năng lực của các vị hoàng tử, bèn cải trang vi hành đến công trường. Càng trùng hợp hơn, hoàng đế lại bắt gặp một tên quan đốc công hung hăng, đánh đập phu dịch thậm tệ, khiến một người mất mạng ngay tại chỗ. Dân chúng ai oán, kêu trời trút đất.
Trở về hoàng cung, sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi. Thẩm Tại Dã biết chuyện, khom người khuyên nhủ: "Hoàng tử xử lý công việc khó tránh khỏi sơ suất, xin bệ hạ bớt giận. Nếu Hằng vương thực sự phải ở ngoài đó phơi nắng mấy ngày liền, người đau lòng nhất chẳng phải là bệ hạ hay sao?"
Minh Đức đế cười lạnh một tiếng, tựa lưng vào ghế rồng, nhìn Thẩm Tại Dã: "Ý khanh là trong số các hoàng tử của trẫm, không một ai có thể làm tốt việc này sao?"
"Đó là lẽ thường tình." Thẩm Tại Dã cúi đầu đáp.
"Trẫm không tin cái lẽ thường tình đó." Minh Đức đế hừ lạnh một tiếng, đưa tay lật giở tấu chương của Nam vương, ném lên bàn: "Ít nhất, nếu giao cho Vô Hạ, nó nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."
Thẩm Tại Dã ngẩn người, nhíu mày, đưa tay cầm lấy tấu chương, cẩn thận xem xét.
Không biết từ bao giờ, Mục Vô Hạ đã âm thầm viết sẵn một bản kế hoạch ổn định lòng dân, chữ viết ngay ngắn, rõ ràng, trình bày rành mạch, rất thích hợp áp dụng vào việc tu sửa đê điều, giảm bớt gánh nặng cho dân chúng.
Vậy mà lại không hề báo cho y một tiếng, trực tiếp dâng lên cho hoàng thượng?
"Nam vương quả là có lòng." Thẩm Tại Dã mím môi, gập tấu chương lại: "Chỉ là ngài ấy tuổi còn nhỏ, e là khó gánh vác việc lớn."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo