Lời này nghe cũng có lý, Trạm Lư chạy đi hỏi chủ tử nhà mình thật!
Từ Yến Quy nằm vắt vẻo trên xà nhà, thản nhiên nhìn Trạm Lư bị Thẩm Tại Dã ném ra ngoài cửa sổ, lắc đầu than thở: "Người thời nay sao mà ngây thơ thế không biết? Ai bảo ngươi lại gần hỏi như vậy? Muốn hỏi thì cũng phải như ta đây, trốn cho kỹ chứ! Này, Thẩm Tại Dã, ngài thật sự không định đón Khương Đào Hoa trở về hay sao?"
Thẩm Tại Dã lạnh lùng liếc lên xà nhà, gằn từng chữ: "Ta không mong nàng ta trở về."
Không mong? Từ Yến Quy nhướng mày: "Thật sự không mong, vậy mỗi ngày ngài ôm cái gối rách nát kia ngủ làm gì? Sao không vứt quách nó đi!"
Thẩm Tại Dã im lặng, cúi đầu trở lại bàn sách tiếp tục xem xét công văn.
Hà tất phải như vậy? Từ Yến Quy chậc lưỡi: "Nhận lỗi, xin lỗi khó đến thế sao? Ngài xem thái tử kia kìa, bên ngoài là người đường đường chính chính, thông tuệ sáng suốt, nhưng trước mặt Khương Đào Hoa chẳng phải ngoan ngoãn như cún con? Nói lời thật lòng, lại dịu dàng chu đáo, ngài xem Khương Đào Hoa có cảm động không?"
"Ngươi im miệng!"
Thẩm Tại Dã vươn tay ném một quyển sách lên xà nhà, lạnh lùng nói: "Ta làm việc, không cần các ngươi phải nhắc nhở."
Từ Yến Quy vội vàng né tránh quyển sách đang bay đến, lắc đầu: "Nếu đã vậy thì ngài cứ tự mình chịu đựng nỗi đau khổ này đi."
Vì sao y phải đau khổ? Làm sao có thể đau khổ? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, gần đây công việc nhiều, y phiền lòng là vì Nam vương không chịu nghe lời. Cho nên sắc mặt khó coi, chuyện này thì liên quan gì đến Khương Đào Hoa?
Thẩm Tại Dã cười lạnh, Khương Đào Hoa cố tình chọc giận y mà thôi, đã có y ở đây, nếu nàng còn coi trọng Mục Vô Ngần, vậy thì đúng là mù quáng rồi. Hơn nữa, nữ nhân hám lợi như nàng, giống hệt như y, sẽ thật lòng để ai vào lòng chứ?
"Chủ tử." Trạm Lư bị ném ra ngoài lại rón rén quay trở lại, níu lấy cửa sổ, dè dặt nói: "Nam vương đã đến công trường rồi, ngài có muốn đến đó xem thử không?"
Thẩm Tại Dã nhắm mắt, thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Thay y phục cho ta."
Tuy rằng Nam vương không chịu nghe lời, nhưng dù sao y cũng phải đến xem sao. Đây là lần đầu tiên hắn được giao trọng trách lớn như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót nào.
Lương thực của phu dịch đã được cấp phát, là do Mục Vô Hạ tự mình đến kho lương kiểm tra, sau đó đích thân áp tải đến kho lương ngoài thành, một hạt gạo cũng không thiếu. Trên đường đi gặp không ít trở ngại, nhưng Mục Vô Hạ cũng không phải kẻ cố chấp, sau khi sắp xếp ổn thỏa, lại lấy hoàng mệnh ra, mọi chuyện liền diễn ra suôn sẻ.
Giữa trưa, phu dịch tụ tập một chỗ, chuẩn bị dùng bữa. Điều khiến họ kinh ngạc chính là, cơm trưa hôm nay không còn là cháo loãng nữa, mà là từng bát cơm trắng muốt!
Mọi người đều sững sờ, do dự không dám nhận lấy. Thị vệ Nam vương phủ cười nói: "Vương gia đã nói, phần ăn của các ngươi, một miếng cũng không thể thiếu. Chỉ cần chăm chỉ làm việc, ngày nào cũng được ăn cơm trắng, ăn no thì thôi!"
Đây vốn là chuyện đương nhiên, bỏ sức lao động thì phải được ăn no. Thế nhưng đám phu dịch này đã bị bóc lột quá lâu, lúc này lại vui mừng đến rơi nước mắt, quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa.
Mục Vô Hạ đứng trên cao nhìn xuống, nhíu mày, Thẩm Tại Dã lại mỉm cười: "Vương gia làm rất tốt."
"Đây gọi là tốt?" Hắn quay sang nhìn Thẩm Tại Dã, cười lạnh: "Cũng phải, ngày thường lương thực của họ đều rơi vào túi các ngài hết rồi, hôm nay bổn vương lấy ra trả lại cho họ, so ra đúng là bổn vương làm tốt hơn. Nhưng mà đây vốn là chuyện nên làm, chẳng có gì đáng khen cả."
"Không khen ngài thì làm sao để hoàng thượng biết được hành vi xấu xa của những kẻ khác?"
Mục Vô Hạ quay đầu đi, thản nhiên nói: "Cho dù biết được hành vi xấu xa của những kẻ khác thì đã sao? Phụ hoàng sẽ không nghiêm trị đâu, một khi có hoàng tử liên lụy, người càng muốn ém nhẹm chuyện này đi. Lâu dần, những kẻ dưới kia vẫn sẽ chứng nào tật nấy, chẳng có gì thay đổi."
Đây chính là lý do hắn muốn làm hoàng đế. Hắn nhất định sẽ trở thành một minh quân hơn hẳn hoàng đế Đại Ngụy hiện giờ, bởi vì hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm giống như ông ta.
Thẩm Tại Dã chỉ cho là hắn lại lên cơn bướng bỉnh, không thèm để ý đến nữa, tiếp tục quan sát cảnh tượng bái lạy phía dưới.
"Vô Hạ." Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của thái tử, Nam vương và Thẩm Tại Dã đều giật mình, cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy Mục Vô Ngần mặc thường phục, phía sau còn có Khương Đào Hoa đi theo.
Mắt Nam vương sáng lên, liếc nhìn Đào Hoa một cái, sau đó chắp tay hành lễ với thái tử: "Sao hoàng huynh lại đến đây?"
"Dù sao ở trong cung cũng không làm gì được, nên ta dẫn Mộng Nhi ra ngoài đi dạo." Thái tử cười nói: "Không ngờ lại gặp các ngươi ở đây."
Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Nghe nói bệ hạ có ý muốn thị sát, Thẩm mỗ tất nhiên là phải đến xem sao."
"Đúng vậy, cũng không biết gần đây phụ hoàng làm sao nữa." Thái tử tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Thân thể còn chưa khỏe hẳn, lại thích cải trang vi hành khắp nơi, thừa tướng luôn suy nghĩ chu toàn, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Nam vương gật đầu phụ họa, ánh mắt cứ lén lút nhìn về phía Đào Hoa, Khương Đào Hoa hôm nay tâm trạng cũng rất tốt, len lén nháy mắt với hắn một cái.
"Hoàng huynh bị thương, chi bằng ở lại đây nói chuyện với thừa tướng đi." Nam vương nói: "Đệ dẫn cung nữ của hoàng huynh đi ngắm cảnh đắp đê, huynh thấy sao?"
Thái tử nhướng mày, nhìn nữ tử phía sau mình, ra vẻ hứng thú nói: "Nam vương đệ thật sự xem nàng ấy là tỷ tỷ rồi sao?"
"Hoàng huynh không nỡ sao?" Nam vương nháy mắt: "Sợ đệ cướp mất tỷ ấy à?"
"Hahaha." Thái tử cười lớn: "Muốn dẫn thì cứ dẫn đi, có thể được đệ xem là tỷ tỷ là phúc khí của Mộng Nhi. Nhưng vết thương của nàng ấy cũng mới khỏi, đừng đi quá xa."
"Đệ biết rồi." Nam vương mỉm cười, hành lễ xong liền dẫn Đào Hoa rời đi.
Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn theo, Khương Đào Hoa từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn y lấy một cái, lúc thì nhìn Nam vương cười, lúc lại nhìn thái tử cười.
Nụ cười thật giả tạo làm sao!
Đi được một đoạn khá xa, Mục Vô Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đào Hoa hỏi: "Khương tỷ tỷ ở trong cung có khỏe không?"
Đào Hoa nhún vai, đáp: "Cũng không tệ lắm, không đến nỗi khiến người khác phải lo lắng. Ngược lại là vương gia, gần đây tiếp nhận trọng trách lớn, có mệt không?"
"Không mệt." Nam vương bĩu môi, rốt cuộc cũng lộ ra chút dáng vẻ trẻ con, bất mãn nói: "Chỉ là lại cãi nhau với thừa tướng."
Cũng không biết lúc trước vì sao lại để hắn đi theo mình, suy nghĩ của hắn và Thẩm Tại Dã rõ ràng là một Nam một Bắc, vĩnh viễn không thể nào đồng nhất.
"Cũng đoán được hai người cãi nhau chuyện gì rồi." Đào Hoa mỉm cười, nhìn dòng nước chảy xiết dưới chân đê: "Nhưng mà thừa tướng làm vậy chắc chắn là vì muốn tốt cho ngài, ngài cũng đừng nên quá phản đối ngài ấy."
"Không phải phản đối, mà là không cùng chí hướng khó mà cộng sự." Nam vương nhíu mày: "Bổn vương cho rằng, dù là làm việc hay làm người đều phải chân thật mới là căn bản, nhưng mà thừa tướng mỗi lần đều thích làm màu, cố ý làm ra vẻ bề ngoài để lấy lòng."
Lấy chuyện đắp đê lần này mà nói, nếu như thật sự làm theo lời y, làm ra vẻ bề ngoài, thì có được bao nhiêu người thật tâm khen ngợi? Chi bằng giải quyết vấn đề lương thực cho phu dịch cho xong, để cho mọi người được ăn no ngủ kỹ, tiến độ công trình tự nhiên sẽ nhanh hơn.
Đào Hoa im lặng nghe hắn than phiền xong, mới mỉm cười nói: "Nô tỳ lại cảm thấy thừa tướng và vương gia chính là quân thần trời sinh một cặp."
"Sao lại nói vậy?"
"Bởi vì ngài am hiểu làm việc thực tế, còn thừa tướng lại có cách thức để phô bày những việc tốt đẹp ngài làm cho người khác thấy, giống như lời ngài nói, ngài ấy am hiểu cách lấy lòng người khác." Đào Hoa tìm một chỗ ngồi xổm xuống, nhặt một viên đá nhỏ, vẽ xuống đất:
"Người trên thế gian này làm việc, nếu ai cũng chân thật khiêm tốn, âm thầm cống hiến, thì những người không hiểu chuyện sẽ không biết được là họ đang làm việc tốt. Như vậy, việc tốt không được biểu dương, việc xấu không bị vạch trần, người đời khó phân biệt thiện ác, tất nhiên sẽ chọn cách làm việc dễ dàng hơn. Vương gia không sai, nhưng thừa tướng cũng không sai, ngài làm việc tốt, ngài ấy tất nhiên phải giúp ngài được ghi nhận. Thưởng phạt phân minh, mới khiến người ta phân biệt được đúng sai."
Nam vương ngẩn người nhìn xuống đất, Khương Đào Hoa vẽ một chữ "nhân", một nét phẩy đỡ lấy một nét sổ, hai nét bút bổ trợ cho nhau, tạo thành hình hài con người.
"Vương gia là nét sổ, thừa tướng là nét phẩy. Tuy thừa tướng không quang minh lỗi lạc, cần cù chăm chỉ như vương gia, nhưng ngài ấy là người không thể thiếu. Nói như vậy, vương gia có hiểu không?"
Trong lòng bỗng chốc như được khai sáng, Nam vương mím môi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng đầu: "Theo cách nói của tỷ tỷ, vậy chẳng phải kẻ xấu cũng là người không thể thiếu sao?"
Đào Hoa khẽ giật mình, bật cười: "Tuy rằng thừa tướng đối xử với nô tỳ rất tệ, nhưng đứng trên lập trường của vương gia, ngài ấy không phải kẻ xấu."
"Kẻ xấu còn phân biệt lập trường sao?" Nam vương quay đầu đi: "Xấu chính là xấu."
Hắn đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, Đào Hoa vuốt cằm suy nghĩ: "Thẩm Tại Dã đúng là kẻ xấu, hạ độc muốn giết ta, lừa gạt ta, phụ bạc ta... Thế nhưng, ngài ấy chưa từng có lỗi gì với Vương gia."
Nam vương kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Ngài ấy đối xử với tỷ tỷ tệ như vậy, sao tỷ tỷ còn bênh vực ngài ấy?"
"Không phải bênh vực ngài ấy." Đào Hoa lắc đầu: "Mà là người hiểu chuyện thì đều sẽ gạt bỏ ân oán cá nhân để đánh giá công bằng nhất, ngài ấy không phải là một nam nhân tốt, nhưng nhất định là một vị quan tốt."
Nam vương ngẩn người một lúc lâu, yên lặng đi theo nàng một đoạn, mới nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ rất hiểu thừa tướng."
Hai người quen biết chưa được bao lâu, có thể hiểu rõ như vậy, thật sự rất hiếm có.
Khương Đào Hoa thở dài, đúng là rất hiểu, bọn họ đều rất hiểu đối phương. Nhưng càng hiểu rõ thì càng khó đến gần nhau hơn.
Nàng định nói gì đó thì bỗng nhiên ngực nhói đau, sắc mặt trắng bệch, cứng đờ người không dám nhúc nhích.
"Làm sao vậy?" Nam vương quay đầu lại, thấy sắc mặt nàng khác thường, vội vàng hỏi han.
Vào cung đã hơn nửa tháng rồi, Thanh Đài không có ở đây, thuốc của nàng cũng không mang theo! Bây giờ mới nhớ ra thì đã muộn, Đào Hoa chậm rãi ngồi xổm xuống, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng cơn đau như bị vạn con kiến gặm nhấm ập đến, khiến nàng nghiến răng nghiến lợi, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, cuộn tròn người lại trên mặt đất.
"Khương tỷ tỷ?!" Nam vương giật nảy mình, vì muốn nói chuyện riêng nên hắn không mang theo thị vệ bên cạnh. Hắn vội vàng nhìn xung quanh, quyết đoán cõng nàng lên lưng, chạy ngược trở về.
"Tìm... Tìm Thanh Đài..." Đào Hoa cố hết sức thốt ra mấy chữ, sau đó cơn đau ập đến, khiến nàng không còn chút sức lực nào để nói tiếp.
Nam vương gật đầu, vừa chạy vừa nói: "Bổn vương nhớ rồi, tỷ tỷ cố gắng một chút!"
Trên lầu cao, Thẩm Tại Dã vẫn đang trò chuyện với thái tử, liếc mắt một cái đã thấy Nam vương đang cõng người chạy về phía này, y đứng dậy, nhìn xuống phía dưới, nhíu mày hỏi Trạm Lư: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo