Lời này từ miệng Khương Đào Hoa nói ra, Thẩm Tại Dã không tin một chữ nào, nhưng không biết vì sao, lửa giận trong lòng y vẫn nguôi ngoai phần nào, yên lặng nhìn nàng và Thanh Đài thu dọn đồ đạc, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm.
Y đối xử với người khác không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo?
Nhưng, là nam nhi, chẳng lẽ y phải cung phụng nàng như nữ nhân thì mới gọi là chu đáo? Nữ nhân thật nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài, không suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc ai đối xử tốt với mình nhất. Khương Đào Hoa chỗ nào cũng tốt, sao ánh mắt nhìn đàn ông lại kém như vậy?
Lắc đầu, Thẩm Tại Dã thay y phục, mang theo nỗi buồn bực trong lòng, nghỉ ngơi ở Tranh Xuân Các.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Đài lấy y phục mà Đào Hoa cần ra. Thẩm Tại Dã vừa thức dậy, liền thấy Khương Đào Hoa đã trang điểm xong xuôi, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, thắt lưng thêu chỉ vàng lộng lẫy nhưng không rườm rà, áo khoác gấm tuyết thêu hoa văn hoa đào ẩn, tua rua thêu hoa văn cát tường cũng rất trang nhã.
“Của gia.” Đào Hoa cười đưa quan phục của y ra. Vẫn là bộ y phục y thường mặc, chỉ là bên cạnh có thêm một túi thơm màu vàng nhạt, cùng màu với váy của nàng.
Thẩm Tại Dã nhướng mày, đứng dậy, mặc kệ nàng thay y phục cho y, sau đó cầm túi thơm lên, vẻ mặt chán ghét: “Nàng thêu ư?”
“Sao có thời gian?” Đào Hoa bĩu môi: “Tìm bừa một cái.”
Vẻ mặt chán ghét càng rõ ràng, Thẩm Tại Dã định tháo xuống: “Xấu quá, chi bằng không đeo.”
“Ấy ấy ấy!” Đào Hoa vội vàng giữ tay y, cười nói: “Là thiếp thân thêu. Không đủ thời gian, trên đó chỉ có mấy bông hoa nhỏ, nhưng hợp với váy của thiếp thân. Hoàng cung rộng lớn như vậy, lỡ như thiếp thân lạc đường, người ta nhìn thấy màu sắc này cũng sẽ đưa thiếp thân về bên cạnh gia.”
Lời này nghe cũng có lý? Thẩm Tại Dã suy nghĩ một chút, buông tay: “Nếu vậy, đi thôi.”
“Vâng!” Đào Hoa đáp, ôm cánh tay y, đi ra ngoài, trong lòng thầm than thở.
Vị đại gia này gần đây sao càng ngày càng khó hầu hạ?
Sứ thần sẽ vào cung từ sáng sớm, trước tiên là gặp hoàng đế, sau đó gặp văn võ bá quan, cuối cùng mới đến hậu cung dùng bữa. Nên vừa đến hoàng cung, Thẩm Tại Dã liền đi đến tiền triều, còn Khương Đào Hoa được cung nhân dẫn đến hậu cung.
“Chúc mừng ngươi.” Lan Quý phi tựa vào giường, trang điểm đậm: “Cuối cùng cũng thành chính thất.”
Đào Hoa tiến lên hành lễ, cười nói: “Đa tạ nương nương, cũng là nhờ gia yêu thương.”
Thật sự là rất yêu thương. Lan Quý phi cười khẽ, ngồi thẳng dậy nhìn nàng: “Ta quen biết hắn bao nhiêu năm, chưa từng thấy nữ nhân nào có thể ở bên cạnh hắn nửa năm mà không thất sủng, ngược lại ngày càng được sủng ái. Khương phu nhân thật sự rất có bản lĩnh.”
Bản lĩnh thì không dám nhận, nàng chỉ là nắm bắt thời cơ, chiều theo ý Thẩm Tại Dã mà thôi. Trong thiên hạ của nam nhân, chẳng phải là thuận theo y thì sống, trái ý y thì chết sao?
Nhưng đối mặt với Lan Quý phi, nàng vẫn phải cung kính nói: “Nương nương quá khen.”
Ho khan hai tiếng, trên mặt Lan Quý phi lộ ra vẻ mệt mỏi, cho dù trang điểm đậm cũng không che giấu được vẻ bệnh tật: “Thái tử đã chết, ngày hắn muốn cũng không còn xa, ngươi đã từng nghĩ đến kết cục của mình chưa?”
Trong cung điện yên tĩnh, cung nữ đều lui ra ngoài, Khương Đào Hoa nhìn nàng ta hồi lâu, nghiêng đầu: “Có thể có kết cục gì? Thiếp thân ngu dốt, không biết.”
“Thẩm Tại Dã là người nhẫn tâm.” Lan Quý phi cười khổ: “Cho dù trước kia có tình cảm sâu đậm đến đâu, cho dù người khác có thích hắn nhiều thế nào, hy sinh vì hắn bao nhiêu, đến khi không cần người đó nữa, hắn sẽ ruồng bỏ không chút thương tiếc.”
Điểm này, nàng ở trong tướng phủ cũng đã nhìn ra. Đào Hoa cười: “Nương nương cũng vì vậy mà oán hận ngài ấy sao?”
Lan Quý phi ngẩn người, ánh mắt vô hồn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Ta cũng không rõ, rốt cuộc là oán hận hắn, hay là quá yêu hắn.”
“Nương nương!” Đào Hoa giật mình, vô thức nhìn xung quanh.
Đây là hoàng cung, nàng ta lại dám nói ra những lời như vậy!
“Ngươi yên tâm.” Lục Chỉ Lan cười nhạt: “Trong cung của ta không có người ngoài, ngoài tâm phúc của ta, chính là tâm phúc của thừa tướng.”
Lợi hại như vậy ư? Đào Hoa tặc lưỡi, ngay cả hoàng cung mà Thẩm Tại Dã cũng có thể khống chế, vậy muốn tạo phản chẳng phải rất dễ dàng sao?
“Gần đây ta bị bệnh, cũng suy nghĩ rất nhiều.” Lục Chỉ Lan u buồn nói: “Cả đời ta đều sống vì hắn, nhưng giờ hắn lại đối xử tốt với ngươi như vậy, thế ta rốt cuộc là gì?”
“Nương nương.” Đào Hoa vội vàng xua tay: “Người đừng bị giả tượng lừa gạt, gia đối xử với thiếp thân như thế nào, chỉ có thiếp thân biết rõ. Gia đối xử với ai cũng giống nhau, thiếp thân cũng không ngoại lệ.”
Tâm trạng của vị chủ tử này rất quan trọng, nếu nàng ta thật sự vì nàng mà bỏ cuộc, liệu Thẩm Tại Dã có đánh chết nàng không?
“Thật sao?” Lục Chỉ Lan nhắm mắt: “Hắn đã lâu không nói chuyện với ta, lần sau đến cũng không biết là khi nào.”
Nhìn nàng ta hai lần, Khương Đào Hoa cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng đối xử với người cũng khá tốt, người chưa từng động lòng sao?”
Lục Chỉ Lan ngẩn người, trên mặt thoáng áy náy, cúi đầu: “Kiếp này Thẩm Tại Dã nợ ta, ta cũng nợ hoàng thượng, nếu có kiếp sau, ta sẽ báo đáp ân tình của hoàng thượng trước, sau đó mới đòi nợ Thẩm Tại Dã.”
Một khi đã thích một người, người đến sau dù tốt đến đâu cũng rất khó để chấp nhận. Thật sự không phải vấn đề ai tốt ai xấu, chỉ là đến trước đến sau, gọi là duyên phận.
Đào Hoa nhìn khuôn mặt Lan Quý phi, không khỏi thở dài. Nàng ta bằng tuổi nàng, nhưng trông lại già hơn nàng mười tuổi, trong cung cấm này, tuy được hoàng đế sủng ái, nhưng cũng không vui vẻ.
Thời gian gần đến rồi, Đào Hoa đỡ Lan Quý phi đứng dậy, đi ra ngoài, phu nhân các phủ đều đã đến đông đủ. Hoàng hậu bệnh nặng, hôm nay nhiệm vụ tiếp đãi sứ thần đều do Lan Quý phi đảm nhiệm.
Đến trước mặt mọi người, Đào Hoa phát hiện vẻ mệt mỏi trên mặt Lan Quý phi đã biến mất, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư, ung dung ngồi xuống chủ vị, uống trà. Phải thừa nhận, Lục Chỉ Lan thật sự là một mỹ nhân, chẳng trách hoàng đế lại sủng ái nàng ta như vậy.
Nàng thậm chí có chút khó hiểu, người như vậy luôn đi theo Thẩm Tại Dã, không rời bỏ y, lại còn dám hy sinh vì y, rốt cuộc là vì sao Thẩm Tại Dã lại không thích nàng ta?
Giữa trưa, hoàng đế dẫn theo sứ thần đến hậu cung, Lan Quý phi dẫn theo mọi người ra nghênh đón, Đào Hoa cúi đầu hành lễ, liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của hoàng đế: “Công chúa nước Triệu mau đứng dậy, hôm nay coi như là người nhà của ngươi đến thăm, lát nữa ngươi hãy ngồi bên trái trẫm.”
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo