*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt càng thêm khó coi, Lý Tấn nhìn y hồi lâu, nửa giận dữ nửa nghiêm túc nói: "Ta cũng không cần hoài nghi nữa, với thái độ này của ngài, nếu Khương phu nhân vẫn có thể thích ngài, vậy mới là lạ. Nếu hai người đã không còn tình cảm, vậy những lời ta nói hôm nay coi như chưa từng nói, cáo từ!"
"Lý thừa tướng dừng bước."
Lời này nghe sao mà khó chịu thế?
Thẩm Tại Dã cười khẩy, nhìn hắn: "Lý thừa tướng nói vậy, chẳng phải quá võ đoán sao?"
"Thẩm thừa tướng là một vị thừa tướng rất lợi hại." Lý Tấn quay đầu nhìn y: "Nhưng rõ ràng là ngài hoàn toàn không hiểu phụ nữ, tuy rằng Khương phu nhân ngoài miệng hay nói lời khó nghe, nhưng từ nhỏ đã mất mẹ, rất mong muốn có người quan tâm, che chở. Với thái độ này của ngài, căn bản không thể nào có được trái tim nàng ấy."
Nghĩ như vậy, hắn cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Tại Dã nheo mắt, cười lạnh: "Thẩm mỗ chỉ là không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chứ không phải là không quan tâm, không chăm sóc nàng ấy."
"Ồ?" Lý Tấn quay người lại, nhìn y: "Phụ nữ thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nghe rồi mới có cảm giác an toàn. Với thái độ không rõ ràng của Thẩm thừa tướng, nàng ấy chắc hẳn cũng rất mệt mỏi. Tuy rằng ngài văn võ song toàn, mọi mặt đều hơn ta, nhưng về khoản hiểu rõ Khương phu nhân, ngài kém xa ta."
Từ Yến Quy lén lút đứng xem náo nhiệt, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với
Thẩm Tại Dã như vậy. Điều thú vị hơn là,
Thẩm Tại Dã lại còn tức giận.
Lời này đúng là đã chạm vào chỗ đau của y, tuy rằng
Thẩm Tại Dã biết thái độ của
Khương Đào Hoa với Lý Tấn, biết không thể tin lời hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Y không hiểu nàng sao? Nàng chỉ cần liếc mắt một cái, y cũng biết nàng đang nghĩ gì, vậy mà còn nói là không hiểu?
Chỉ là y thật sự không biết cách lấy lòng phụ nữ… Cũng không cần phải biết.
Thẩm Tại Dã mím môi, chắp tay với Lý Tấn: "Chuyện nên nói đã nói rồi, Lý thừa tướng nên sớm quay về phủ, chắc là còn nhiều nghi lễ phải làm."
"Ta cũng đang có ý đó." Lý Tấn hậm hực đáp lễ: "Cáo từ!"
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Từ Yến Quy cảm thấy bầu không khí không ổn, định chuồn êm.
"Từ môn chủ."
Thẩm Tại Dã gọi hắn: "Ngươi không nói gì đã muốn đi rồi?"
Từ Yến Quy cười gượng, gãi đầu: "Hắn ta nói muốn gặp ngài, ta liền đưa hắn ta đến, không còn gì để nói."
"Ngươi đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát."
Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu không có chuyện gì, ta không tin ngươi lại chạy đến đây."
"..." Từ Yến Quy lẳng lặng ngồi xuống: "Ta chỉ là nghe hắn ta nói chuyện của Khương phu nhân nên mới đưa hắn ta đến, chỉ là trùng hợp thôi."
Thẩm Tại Dã cúi đầu, cũng không truy cứu, chỉ hỏi: "Ngươi cảm thấy ta nên làm gì?"
Đường đường là
Thẩm Tại Dã, vậy mà lại hỏi ý kiến của hắn? Từ Yến Quy kinh ngạc: "Ngài không có chủ ý sao?"
"Hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, ta tạm thời không quan tâm đến nàng ấy."
Thẩm Tại Dã nói: "Nhưng ta sợ thời gian kéo dài, sẽ không còn cơ hội cứu nàng ấy."
"Ngài cũng có lúc ngốc nghếch như vậy?" Từ Yến Quy cười khổ: "Chẳng phải ngài muốn liên minh với nước Triệu sao? Đến lúc đó yêu cầu Lữ hậu đưa thuốc giải là được rồi."
"Dùng thứ quan trọng như vậy để đổi lấy thuốc giải, là ngươi ngốc hay ta ngốc?"
Thẩm Tại Dã lạnh lùng nói: "Mua đồ cũng biết không thể biểu hiện quá thích, nếu không sẽ bị người ta hét giá trên trời. Chuyện liên quan đến tính mạng, ngươi còn muốn lộ ra điểm yếu cho người khác sao?"
Từ Yến Quy sững người, suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng. Không thể trực tiếp yêu cầu, vậy ai có thể lấy được thuốc giải từ Lữ hậu?
"Chúng ta từ từ nghĩ cách." Từ Yến Quy bực bội: "Bây giờ mọi chuyện đều dồn lại, cho dù ngài có mười cái đầu cũng không đủ dùng."
Thẩm Tại Dã xoa ấn đường, không nói gì nữa.
Buổi tối về phủ, mở cửa Tranh Xuân Các,
Khương Đào Hoa vẫn như mọi khi nhào vào lòng y.
"Gia!" Nàng ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ngài về rồi?"
"Ừ."
Thẩm Tại Dã lạnh nhạt đáp, sau đó nhớ đến lời Lý Tấn, theo bản năng mỉm cười với nàng.
Khương Đào Hoa sững người, nổi hết da gà, buông tay lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn y: "... Chuyện gì vậy?"
"Thấy nàng vui, nên ta cười thôi."
Thẩm Tại Dã nhíu mày, không vui: "Nàng sợ cái gì?"
Nói nhảm! Nhìn thấy một con mãnh thú cười toe toét, ai mà chẳng sợ? Hôm nay y bị kích thích gì sao?
Khương Đào Hoa vừa thầm oán trách vừa lại gần y, thăm dò hỏi: "Hôm nay có chuyện gì kỳ lạ xảy ra sao?"
"Không có."
"Ồ..."
Khương Đào Hoa gật đầu, nắm tay y vào chính sảnh, dìu y ngồi xuống nhuyễn tháp: "Hôm nay sứ thần nước Triệu đến phủ, nói chuyện với thiếp thân rất nhiều, thiếp thân rất vui, đa tạ gia."
"Nàng vui là tốt rồi."
Thẩm Tại Dã ngả người ra sau: "Ước nguyện đã thành hiện thực ư?"
"Ừm!"
Khương Đào Hoa gật đầu, thứ nên lấy đã lấy được rồi, bọn sứ thần kia sau này thế nào, không liên quan đến nàng nữa.
Thẩm Tại Dã cúi đầu suy nghĩ, do dự hồi lâu mới nói: "Sau này nàng có chuyện gì, cứ việc tìm ta, gặp khó khăn gì, cứ nói với ta."
Cái gì?
Khương Đào Hoa kinh ngạc nhìn y, không nhịn được mà bò vào lòng y, sờ trán y: "Gia hôm nay bị làm sao vậy? Kỳ lạ quá."
"Kỳ lạ thế nào?"
Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Chẳng phải nàng muốn ta nói những lời này sao?"
Nàng đúng là muốn y nói, ai mà chẳng muốn được người ta che chở? Nhưng… Đây không phải là cách nói chuyện của
Thẩm Tại Dã, nàng còn tưởng y bị trúng tà!
"Trước kia ngài đâu có nói thẳng như vậy."
Khương Đào Hoa cẩn thận nhìn y, cả người nổi da gà: "Có những lời, chúng ta hiểu ý nhau cũng tốt mà."
Thẩm Tại Dã sững người, sau đó tức giận: "Xem ra hắn cũng không hiểu nàng lắm."
"Ai?"
Khương Đào Hoa nhíu mày, nhìn ánh mắt của y, lập tức hiểu ra, cười khổ: "Lý Tấn đã nói gì với ngài?"
"Không có gì."
Thẩm Tại Dã vẻ mặt lạnh lùng, rút trâm cài tóc trên đầu nàng, chậm rãi gỡ tóc cho nàng: "Hắn ta rất quan tâm nàng."
Khương Đào Hoa thoải mái dựa vào lòng y, bĩu môi: "Hắn ta đúng là rất quan tâm thiếp thân."
Nàng còn dám thừa nhận?
Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Chẳng phải nàng rất ghét hắn ta sao?"
"Hắn ta quan tâm thiếp thân và thiếp thân ghét hắn ta có mâu thuẫn gì sao?"
Khương Đào Hoa cười: "Hiện tại hắn ta đúng là đã thay đổi rồi, phải thừa nhận điều đó."
Thật ra nếu như Lý Tấn không làm chuyện có lỗi với nàng trước kia, chỉ với những lời nói hôm nay, nàng cũng sẽ cảm động. Nàng đã thể hiện rõ ràng sự chán ghét, vậy mà Lý Tấn vẫn có thể vứt bỏ mặt mũi, nói muốn đưa thuốc giải cho nàng. Tình cảm này cho dù chỉ là muốn bù đắp thì cũng rất đáng quý.
Đáng tiếc là nàng không còn cảm động được nữa.
Thẩm Tại Dã nhíu mày, bàn tay dừng lại trên tóc nàng, hồi lâu mới tiếp tục: "Xem ra nàng vẫn phân biệt được tốt xấu, ai đối xử tốt với nàng, ai đối xử không tốt, nàng đều biết rõ?"
Nghe thấy giọng điệu này,
Khương Đào Hoa lập tức ôm lấy tay y, ngọt ngào nói: "Đương nhiên rồi, ví dụ như gia đối xử với thiếp thân là tốt nhất, thiếp thân biết rõ!"
Thẩm Tại Dã mỉm cười, vuốt tóc nàng, ôm nàng vào lòng, không nói gì nữa.
Nàng ôm tay y, y ôm nàng, hai người cùng ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, thật sự là thời gian êm đềm, vô ưu vô lo.
Nhưng chỉ yên bình được vài canh giờ. Sáng hôm sau,
Thẩm Tại Dã bị hoàng thượng triệu vào cung.
"Trong kinh thành xuất hiện nghịch tặc." Minh Đức đế ném tấu chương xuống đất, lo lắng đi tới đi lui: "Chỉ trong vòng một tháng, vậy mà đã tập hợp được hai, ba ngàn người! Hiện tại chúng đang ở gần núi Nghênh Tiên, vậy mà Kinh triệu doãn không hề hay biết!"
Lúc này, hai nước Triệu, Ngụy đang giao hảo, nếu xảy ra loạn lạc, chẳng phải là mất mặt Đại Ngụy sao?
Thẩm Tại Dã cũng nghiêm mặt, chắp tay: "Hoàng thượng nên lập tức phái người đi tiêu diệt."
"Trẫm biết." Minh Đức đế nói: "Nhưng Bàng tướng quân vừa bị điều đi An Sơn dẹp loạn, kinh thành không còn tướng lĩnh nào khác, chẳng lẽ trẫm phải điều động Nam Cung vệ úy sao? Hắn còn phải bảo vệ hoàng cung!"
"Phụ hoàng." Mục Vô Hạ đứng ra: "Nhi thần nguyện ý đi dẹp loạn!"
"Con?" Minh Đức đế nhíu mày: "Tuổi con còn nhỏ, lại là người ham thích văn chương..."
Lần trước Nam vương giảng bài ở Văn Đàn đã gây ấn tượng sâu sắc cho hoàng thượng, khiến ông cho rằng hắn chỉ giỏi văn, không giỏi võ.
"Phụ hoàng yên tâm." Mục Vô Hạ nghiêm túc nói: "Nhi thần từ nhỏ đã nghiên cứu binh pháp, chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Nếu trong kinh thành không có tướng lĩnh nào khác, sao không để nhi thần thử?"
Thẩm Tại Dã gật đầu, chắp tay: "Vi thần cho rằng Nam vương có thể đi."
Minh Đức đế mím môi, nhìn Mục Vô Hạ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, vậy trẫm giao cho con năm ngàn binh mã, nhất định phải tiêu diệt đám nghịch tặc đó!"
"Nhi thần tuân chỉ!" Mục Vô Hạ vui mừng, lúc rời khỏi đại điện, hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Tại Dã: "Trận này ta chỉ thắng chứ không thua, phụ hoàng không chịu tấn công nước Ngô, là vì người an nhàn quá lâu, cho rằng binh lực Đại Ngụy không mạnh. Nhân cơ hội này, để người thấy được sức mạnh của chúng ta, sau này muốn liên minh với nước Triệu tấn công nước Ngô, sẽ dễ dàng hơn."
Thẩm Tại Dã chắp tay: "Vi thần chờ tin chiến thắng của điện hạ."
Nam vương gật đầu, cầm binh phù đến doanh trại.
Thẩm Tại Dã đứng im nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ đứa trẻ này thật sự đầy nhiệt huyết.
Con đường Mục Vô Hạ nói đúng là có thể đi được, nhưng y không đợi được, chi bằng nhân cơ hội này, làm những chuyện nên làm.
Lục Chỉ Lan đang cắt tỉa cành hoa trong cung, đột nhiên nhận được một bức thư, nàng ta mở ra xem, nước mắt dần dần trào ra.
Cùng lúc đó, các tâm phúc trong triều và Bàng tướng quân ở An Sơn cũng nhận được tin tức tương tự.
Kites dịchNguồn: Zhenhunxiaoshuo