Cố thị yên tâm rời đi, thậm chí trong lòng còn có chút áy náy. Tuy Khương thị muốn nàng ta trả giá mới chịu giúp nhưng dù sao cũng vẫn chìa tay giúp đỡ, chứng tỏ tâm địa nàng rất thiện lương. Lừa dối một cô nương lương thiện như vậy cũng có chút không nỡ.
Có điều... ai bảo thế đạo này tàn nhẫn như vậy? Không phải là nàng gặp họa thì là bản thân nàng ta gặp họa. Cũng phải có một người xui xẻo chứ. Chỉ mong Tần Giải Ngữ đừng ra tay quá độc ác, giam cầm Khương thị hai ngày là được rồi.
Cố Hoài Nhu thở dài, quay trở về Ôn Thanh Các.
Cô nương lương thiện Khương Đào Hoa cười tít mắt gọi Thanh Đài đến, thì thầm một hồi rồi đến chỗ Mai Chiếu Tuyết lấy thẻ bài cải trang xuất phủ.
Có người đang ngồi xổm trước cổng quan sát, phát hiện Khương nương tử cũng thật là can đảm, thật sự lên xe một mình mà không mang theo nha hoàn nhanh nhẹn bên cạnh.
Trên xe ngựa, Đào Hoa chống cằm nhìn tờ giấy trong tay, hỏi phu xe bên ngoài một câu: "Ngươi có chắc địa chỉ viết trên này là của Huyền Hồ Đường không?"
"Chắc chắn, nô tài thường xuyên đến đó nên biết rõ."
"Vậy à." Đào Hoa gật đầu, ngáp dài: "Vậy ngươi vất vả rồi, ta ngủ một giấc đã, đến nơi gọi một tiếng là được."
"Nô tài tuân mệnh."
Xe ngựa đang chạy êm ru trên đường. Đi một mạch từ quan đạo ra khỏi kinh thành, hướng về vùng ngoại ô. Phu xe căng cứng người, ngó thấy sắp đến nơi, chợt nghe bên tai đột nhiên có người hỏi: "Đây không phải đường đi Huyền Hồ Đường đúng không?"
Phu xe giật mình, vội quay đầu lại thì thấy Khương nương tử không hề có vẻ gì buồn ngủ, đôi mắt sáng ngời dịu dàng nhìn hắn.
Đầu óc xoay chuyển, phu xe kéo dây cương, nói nhỏ: "Đúng là không phải, Cố chủ tử lệnh cho nô tài đưa người đến một nơi có rừng cây phía trước."
"Ồ? Đi đến đó làm gì vậy?"
"Chuyện đó thì nô tài không biết." Phu xe liếc mắt lẩm bẩm, trên mặt cũng có chút áy náy: “Nếu bây giờ nương tử muốn quay về, nô tài sẽ đưa người về.”
Đào Hoa khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vai hắn: "Không cần, ngươi cứ đi chậm thôi, ta cũng không thể làm khó ngươi được."
Thật là một chủ tử tốt! Phu xe cảm động đến mức hoàn toàn không ngờ tới tại sao mình lại đột nhiên trở giáo – Hắn đã nhận rất nhiều tiền đó!
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước trên con đường mòn, trong khu rừng phía trước không xa đã có rất nhiều người mai phục đợi nàng đến nơi.
Nhưng thật trùng hợp, hôm nay Cảnh vương cũng rời thành, định đến chân núi phía Tây sắp xếp lễ nghi để nghênh đón hoàng đế.
Tuy nhiên, đi được nửa đường thì tình cờ liếc thấy trong một khu rừng phía bên trái có động tĩnh.
“Thứ gì thế?” Mục Vô Ngần cau mày, vội vẫy tay bảo hộ vệ phía sau đi tới: “Bắt bọn chúng lại, lúc phụ hoàng đi tuần, trong vòng mười dặm gần đây đều là khu vực cấm, không được có người.”
"Vâng!" Hộ vệ đáp lời, cầm kiếm xông qua.
Đào Hoa đang cười tít mắt câu giờ, Thanh Đài đã đến quan phủ báo án, chỉ là không biết khi nào mới tới.
"Các vị hảo hán, tiểu nữ tử và các vị không thù không oán, hà tất phải như thế này?" Nàng liếc nhìn xung quanh: "Nếu như thiếu tiền, tiểu nữ tử đang có một ít ngân phiếu, hay là các vị chia nhau nhé?"
Đám người mặc đồ đen đều bất động, thầm nghĩ một cô nương thì có thể mang theo bao nhiêu tiền trên người?
Cuối cùng nhìn thấy cô nương này đứng ở giữa, “soạt” một phát lấy ra ba mươi tờ ngân phiếu, mỗi tờ còn đều có mệnh giá một trăm lượng bạc.
Tất cả mọi người đều chết lặng. Đơn hàng họ nhận tổng cộng chưa đến một trăm lượng, nhưng cô nương này lại sẵn sàng cho họ ba nghìn lượng?
Hơi dao động. Người dẫn đầu do dự muốn đến nhận ngân phiếu rồi. Tuy nhiên, trong số bọn họ có đôi mắt sắc bén, vừa nhìn đã thấu: "Lão đại, ngân phiếu trong tay nữ nhân này là giả!"
"Cái gì?" Tên thủ lĩnh tức giận, lập tức giơ đao về phía Đào Hoa.
Đào Hoa cười khan, thấp giọng lẩm bẩm: "Người ta cố tình đẩy ta xuống hố mà còn có thể mong họ đưa cho ngân phiếu thật sao? Các vị cũng đừng quá để ý chi tiết có được không..."
Lời còn chưa dứt, con dao trong tay tên thủ lĩnh đã sắp giáng xuống!
Nói thì chậm chứ lúc ấy sự việc xảy ra rất nhanh, Thanh Đài từ bên kia bay tới, búng viên sỏi làm chệch con dao của người đó. Tuy nhiên, khi đang định dẫn quan binh phía sau đến giải cứu chủ tử nhà mình thì lại nhìn thấy phía đối diện cũng có người mặc quan phục đi tới.
"Khoan đã!" Thanh Đài vội ngăn quan binh phía sau lại vì thấy có điều khác thường. Đi theo Đào Hoa lâu rồi, kiểu gì cũng có thể thông minh hơn một chút, thấy tình hình không ổn liền vội vàng dẫn đám quan binh đi trốn.
Người của Mục Vô Ngần lập tức bao vây những người trong rừng. Đám người mặc đồ đen chết lặng, không ngờ phía sau bọ ngựa bắt ve còn có chim sẻ chờ sẵn, tất cả lập tức bị chế ngự, không thể cử động.
Đào Hoa chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang.
Hộ vệ tách ra tạo thành một con đường, nam nhân mặc cẩm bào thêu hình rồng bốn móng từ giữa đi ra, mặt mày nho nhã, ánh mắt nóng bỏng.
"Sao lại là ngài?!"
Cảnh vương sải bước tới trước mặt nàng, đưa tay nắm lấy bả vai nàng, trên mặt vừa hưng phấn vừa tức giận: "Nàng làm gì ở đây!"
Nàng mới là người muốn hỏi đây, sao chỗ nào cũng có mặt người này vậy? Trong lòng Đào Hoa rất suy sụp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ đáng thương, kinh ngạc nhìn hắn: "Quý... Quý nhân?"
"Ta tìm nàng khổ sở quá!" Nhìn nàng từ trên xuống dưới, Mục Vô Ngần thật sự rất muốn nổi giận, dù sao nữ nhân này cũng suýt chút nữa hại hắn bị phụ hoàng phạt nặng.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt nàng, rồi lại nhìn ánh mắt vô tội này, hắn lại cảm thấy không nỡ, đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.
"Từ nay hãy theo bổn vương, đừng rời đi nữa!"
Khóe miệng Đào Hoa co giật dữ dội, lúng túng vươn tay ra hai bên, ôm lại hắn cũng không được, không ôm cũng không được. Gặp nhau lúc này thì nên kết thúc thế nào đây? Nếu thật sự đi theo hắn thì Thẩm Tại Dã sẽ chặt nàng thành tám khúc rồi đem xào với ớt mất!
Chuyện xảy ra đột ngột, cũng đã đến lúc kiểm tra diễn xuất cũng như khả năng đánh lừa thật sự của một người rồi!
Hít một hơi thật sâu, Đào Hoa nhéo mình một cái, nước mắt nhanh chóng tuôn trào, đẩy hắn ra nói: “Sao tiểu nữ tử có thể trèo cao với một người có thân phận như quý nhân được? Lần trước ngài có thể sai người trói tiểu nữ tử lại vứt đi, lần này hà cớ phải giả vờ thâm tình làm gì?"
Cái gì? Mục Vô Ngần bối rối, tò mò nhìn nàng: “Bổn vương sai người bắt nàng vứt đi lúc nào? Bổn vương vẫn đang tìm nàng…”
“Đồ dối trá!” Đào Hoa quay đầu lại, giơ tay áo che mặt buồn bã: “Đàn ông các người đều là kẻ dối trá, một mặt nói sẽ đối tốt với ta, một mặt lại phái người hãm hại ta. Biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay từ đầu tiểu nữ tử nên về quê cho rồi!”
“Nàng đừng khóc.” Mục Vô Ngần có chút hoảng hốt, bối rối nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn đám người chướng mắt xung quanh, phất tay nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giải người về đại lao, tất cả các ngươi ra bên ngoài đợi đấy."
"Vâng!"
Xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Đào Hoa vươn tay ôm lấy thân cây bên cạnh, vừa lo lắng bóc vỏ cây, vừa khóc lóc thảm thiết.
"Nàng nói cho bổn vương biết rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Mục Vô Ngần đứng bên cạnh nàng, cau mày nói: "Bổn vương suýt thì nghĩ rằng nàng là kẻ lừa đảo, muốn truy nã nàng, sao lại phái người bắt cóc nàng chứ?"
“Hôm đó ở sòng bạc, chẳng phải quý nhân liên tục đánh bạc sao? Tiểu nữ tử nói với ngài là đi tìm cha trước và ngài đã đồng ý, kết quả tiểu nữ tử vừa đi được hai bước thì đã bị bắt lại, nói tiểu nữ tử mê hoặc chủ tử, không thể ở lại kinh thành rồi bắt tiểu nữ tử ra vùng ngoại thành. Nếu không có người tốt bụng đi ngang qua cứu mạng thì bây giờ sợ là tiểu nữ tử đã chết đói ở bên ngoài rồi!”
Tuân thủ tôn chỉ kẻ ác nhất định phải tố cáo trước, Khương Đào Hoa tùy ý bịa chuyện, nói một cách vô cùng xúc động: "Những người đó không phải là người của ngài sao?"
Mục Vô Ngần sửng sốt, vô cùng oan uổng: “Quả thật không phải người của bổn vương!”
Tuy nhiên, bên cạnh hắn có rất nhiều mưu thần, cũng không có gì kỳ lạ khi có người có suy nghĩ như vậy, xem ra quả thật hắn đã đổ oan cho nàng.
Mục Vô Ngần thở dài, tiến lên nắm lấy tay Đào Hoa: “Tất cả đều là lỗi của bổn vương, nàng tha thứ cho ta một lần được không?”
Đào Hoa nhắm mắt, cắn răng nói: “Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, tiểu nữ tử đã là người của người khác rồi.”
Cái gì?!
Sét đánh giữa trời quang, mặt Mục Vô Ngần trắng bệch, nắm lấy bả vai nàng hỏi: "Sao có thể như vậy?!"
“Ngài không thấy hôm nay tiểu nữ tử bị truy sát sao?” Đào Hoa cười khổ: “Chỉ là thê thiếp trong phủ của người lấy ta rất lợi hại, thấy tiểu nữ tử đắc sủng thì không chịu được, nên đã phái sát thủ đến, muốn lấy mạng ta.”
Thật là một câu chuyện liền mạch logic không chê vào đâu được! Khương Đào Hoa cảm thấy mình thật sự quá thông minh!
Biểu cảm của Cảnh vương rất phức tạp, trong mắt đầy vẻ đau lòng, hồi lâu không thể chấp nhận sự thật này – mỹ nhân vốn thuộc về hắn giờ đã trở thành người của người khác. Hắn trăn trở lâu như vậy, người mà hắn luôn nhung nhớ vậy mà lại thành người của người khác?
"Người đó là ai?!" Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: "Thê thiếp trong phủ mà cũng dám giết người, bổn vương cũng nên làm chủ đòi lại công bằng cho nàng!"
Chân Đào Hoa mềm nhũn, suýt thì không đứng vững, nhìn Cảnh vương như nhìn một tên thần kinh: “Như vậy... không ổn đâu, tiểu nữ tử và quý nhân không thân không thích, ngài tùy tiện đứng ra bảo vệ ta sẽ chỉ chuốc thêm họa cho ta mà thôi.”
Lúc trước Thẩm Tại Dã đã nói gì nhỉ? Cảnh vương trầm ổn cẩn thận? Đây chỉ đơn giản là một kẻ ngốc không thể bước đi khi nhìn thấy nữ nhân mà thôi. Nàng tốt đến thế sao? Đã trở thành người của người khác rồi mà hắn vẫn không chịu buông tay?
Được rồi, nàng thừa nhận mình có dùng mị thuật, nhưng cũng không bỏ quá nhiều công sức, hắn đến mức phải như vậy sao?
“Bổn vương không cam tâm.” Cảnh vương nhắm mắt, trên trán đầy vẻ thống khổ: “Nếu ở chỗ người khác nàng đã sống không tốt, chi bằng quay lại với bổn vương đi.”
Đào Hoa kiên định ôm chặt thân cây bên cạnh, lắc đầu.
Thanh Đài đứng ở xa nhìn, cảm thấy có gì đó không ổn, vội bảo quan binh phía sau quay về thông báo cho tướng gia.
Thẩm Tại Dã vừa xong việc hồi phủ, nhưng thấy Tranh Xuân Các vắng tanh. Đang định hỏi người đi đâu cả rồi thì nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo: "Tướng gia, Thanh Đài cô nương mời ngài đến khu rừng ở ngoại thành một chuyến.”
Khu rừng ngoại thành? Thẩm Tại Dã cau mày, liếc nhìn mấy nha hoàn chạy vặt trong Tranh Xuân Các: "Hôm nay ai đã đến đây?"
Mấy nha hoàn dè dặt đáp: “Trước đó Cố nương tử có đến, không biết nói gì mà nương tử của chúng ta liền rời phủ đi mua trang sức.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo