Chồng làm mẫu mực cho vợ, vua làm mẫu mực cho bề tôi, chắc hẳn Khương thị tỉnh lại cũng sẽ hiểu cho vi thần.” Trên mặt Thẩm Tại Dã không hề có ý cười, hành lễ với Lan Quý phi rồi quay đầu nhìn hoàng đế: “Hoàng thượng và nương nương cũng nên về nghỉ ngơi đi, phong cảnh ở đây về đêm rất đẹp, còn có thể ngắm trăng. "
Lan Quý phi mím môi, nhìn y thật sâu, phất tay áo trở về bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế ôm nàng ta, gật đầu: "Được, vậy trẫm cùng bọn họ trở về nghỉ ngơi."
Thẩm Tại Dã gật đầu, hoàng đế khởi giá, mọi người cũng cùng rời theo. Nam vương đi một bước quay lại ba lần, ánh mắt rất lo lắng nhìn về phía chiếc giường, nhưng Cảnh vương lại đang đi phía sau nên cũng không dám nán lại, chỉ có thể trực tiếp theo hoàng đế rời đi.
Mục Vô Ngần không đi mà cứ ở trong phòng Thẩm Tại Dã chẳng nói chẳng rằng, khẽ giọng hỏi: “Thừa tướng muốn ra tay rồi?”
"Vâng." Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: "Vương gia chỉ cần mang theo Tần Thăng, tối nay sẽ hữu dụng."
Tần Thăng? Đào Hoa nằm trên giường cảm thấy cái tên này rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.
“Được.” Cảnh vương đáp lời, nhanh chóng rời đi.
Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Trạm Lư đóng cửa lại canh ở bên ngoài, Thẩm Tại Dã cũng quay lại giường ngồi xuống, ngó người trên giường: “Tỉnh thì mở mắt ra đi.”
"..." Đào Hoa mở mắt nhìn y, thở dài nặng nề: "Thiếp thân còn tưởng tình thế thật sự nguy cấp, cứu gia một mạng, chắc chắn gia sẽ vô cùng cảm động. Không ngờ lại là thiếp thân lỗ mãng, làm hỏng kế hoạch của gia."
Vừa nghe những sắp xếp này của y là biết vụ ám sát hôm nay rất có thể là do y tự biên tự diễn. Nàng thật đáng thương vì không biết gì nên mới ngu ngốc nhận một tên thay người ta.
Trong mắt Thẩm Tại Dã hiện lên một tia kỳ quái, một lát sau, lại mỉm cười: "Nàng có ý cứu ta, không kéo ta đi chặn mũi tên là ta đã vô cùng cảm kích rồi."
Khóe miệng Đào Hoa khẽ giật, nàng giữ vai ngồi dậy, tiếc nuối nói: “Đáng ra thiếp thân nên làm như thế! Dù sao thì mũi tên đó uy lực không lớn, cũng không giết được gia, tội gì phải tăng thêm một vết sẹo lên làn da trắng mịn của thiếp thân chứ?"
"Khương Đào Hoa." Thẩm Tại Dã mím môi: "Nàng không thể nói một câu tử tế để ta vui thêm một lúc sao?"
"Thiếp thân bị thương ngài vui lắm ư?" Đào Hoa mếu máo, tủi thân lẩm bẩm: "Quả nhiên là vô tình vô nghĩa, lòng dạ độc ác!"
Thẩm Tại Dã: “…”
Đầu óc nữ nhân này có vấn đề chắc, y toàn nói lời tốt đẹp mà, sao qua miệng nàng lại thành ý như thế chứ?
Y lắc đầu bất lực, rộng lượng cởi áo choàng nằm lên giường ngó nàng: "Cho nàng ôm đó. Ngủ một giấc đi, đại phu bảo nàng phải nghỉ ngơi nhiều vào."
Dù vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng sẽ mất rất nhiều thời gian để lành lại.
Đào Hoa cảnh giác nhìn y, đưa tay chọt vào ngực y thăm dò, như muốn kiểm tra xem có gai hay không, thấy Thẩm Tại Dã như lập tức muốn bế nàng lên ném ra ngoài cửa sổ!
Nàng cũng ỷ vai mình đang bị thương, nếu không y sẽ làm thật quá!
Đào Hoa ôm y, yên tâm thở phào rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thẩm Tại Dã lấy quyển sách đặt dưới gối ra tiếp tục nghiền ngẫm.
Trường đua ngựa rất lớn, hành cung tuy trông không hoa lệ nhưng trước cửa cũng có một cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, khá trang nhã. Khi màn đêm buông xuống, hoàng đế dẫn Lan Quý phi và đám thần tử cùng tổ chức yến tiệc trong viện để thưởng trăng.
“Hành cung này được xây không tốt lắm, cũng chỉ có phong cảnh là khá dễ chịu.” Lan Quý phi cau mày, dựa vào người hoàng đế: “Thật xấu hổ khi để hoàng thượng ở đây.”
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng Minh Đức đế cũng thấy không vui: “Triều đình phân bổ rất nhiều tiền cho trường đua ngựa này, nhưng cuối cùng không biết đã rơi vào túi của ai.”
Cảnh vương mỉm cười, chắp tay nói: “Mạnh thái bộc chịu trách nhiệm xây dựng trường đua ngựa, lại có Du vương đệ giám sát, phụ hoàng nên yên tâm mới phải.”
Du vương sững người, liếc nhìn Cảnh vương, vội nói: “Tuy trường đua ngựa này là do nhi thần giám sát nhưng trong khoảng thời gian này phụ hoàng lại có việc khác giao cho nhi thần nên nhi thần cũng không thường xuyên tới xem.”
“Ý của Du vương đệ là trên danh nghĩa là người giám sát nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm của mình?” Cảnh vương cười, nghiêng đầu ngó hắn: “Nếu nói lời này trước mặt phụ hoàng, chẳng phải là đã phụ lòng tin của phụ hoàng dành cho đệ sao?”
Du vương cúi đầu, đứng dậy đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống, nghiêm túc nói: “Là nhi thần thất trách, nhi thần sẵn sàng nhận tội!”
Thà nhận tội bây giờ còn hơn là sau này bị Mạnh thái bộc liên lụy. Du vương là một người rất thông minh, cảm nhận được ý định muốn cắn chết Mạnh thái bộc của Thẩm Tại Dã nên vội vàng thoái thác trách nhiệm.
Minh Đức đế cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn Du vương: “Các ngươi ai cũng đều tích cực giành việc nhưng khi thật sự phải làm thì lại có rất nhiều lý do! Lúc đầu trẫm vẫn chưa nghĩ ra tại sao hôm nay Mạnh thái bộc lại ám sát thừa tướng, nhưng giờ thì ta đã hiểu ít nhiều rồi. Không lẽ hắn bị thừa tướng phát hiện chuyện tham ô tư lợi nên muốn giết người diệt khẩu?”
“Phụ hoàng.” Du vương cau mày: “Sao Mạnh thái bộc lại to gan như vậy được? Huống chi đích nữ của Mạnh gia trước đây còn là nương tử của thừa tướng, hai nhà cũng gọi là thông gia, thường xuyên qua lại. Nhi thần cảm thấy chuyện hôm nay rất giống như có người cố ý hãm hại…”
“Nói đến quan hệ thông gia.” Cảnh vương cũng đứng ra, cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói đích nữ Mạnh gia đã đầu độc trưởng tử vẫn còn trong bụng của thê thiếp thừa tướng, nên mới bị đuổi về phủ."
“Còn có chuyện như vậy sao?” Hoàng đế kinh ngạc: “Hóa ra hung thủ là con gái của Mạnh gia? Sao thừa tướng không nói cho trẫm biết?”
"Tướng gia dĩ hòa vi quý, nể mặt Mạnh thái bộc nên không truy cứu mà chỉ bỏ Mạnh thị thôi.” Cảnh vương vừa nói vừa liếc Du vương: "Thật đáng hận khi Mạnh thái bộc không biết tốt xấu, còn ghim hận trong lòng.”
Nói như vậy thì vụ ám sát hôm nay càng trở nên hợp lý hơn. Có hận cũ trước, sau là kiêng dè, Mạnh thái bộc chó cùng rứt giậu muốn giết Thẩm Tại Dã diệt khẩu cũng không phải là không có khả năng.
Sắc mặt Minh Đức đế nhất thời trở nên khó coi, ánh mắt thâm trầm nhìn Du vương: "Trẫm nhớ Mạnh thái bộc còn là do Vô Ngần tiến cử."
“Nhi thần..." Du vương lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, còn chưa định tội Mạnh thái bộc mà đã nóng lòng muốn giũ sạch quan hệ, chẳng khác nào trực tiếp vứt bỏ người này. Nhưng nếu không làm rõ thì sẽ là ngầm thừa nhận mình có quan hệ với ông ta, lỡ như có tội liên đới gì đó…
Du vương rất bối rối, nhất thời không biết phải làm sao.
Bầu không khí căng thẳng, nhưng Lan Quý phi lại tươi cười nhét một quả nho vào miệng hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài du ngoạn, sao lại còn nói chuyện triều chính?”
Lông mày hoàng đế giãn ra, cắn quả nho, nghiêng đầu nhìn nàng ta với ánh mắt áy náy: “Trẫm quên mất, nàng đừng giận.”
"Thần thiếp không giận đâu, hoàng thượng có chuyện phải quan tâm, phận đàn bà như thần thiếp cũng chỉ biết ăn uống vui chơi." Lan Quý phi nói: "Xin hoàng thượng đừng chê thần thiếp vô dụng, không giúp được gì."
“Sao lại thế.” Ánh mắt hoàng đế dịu dàng, ôm nàng ta vào lòng, ngẩng đầu nhìn sao trên trời: “Nàng là nữ tử tốt nhất thế gian này.”
Cảnh vương sững người, cau mày nhìn Lan Quý phi, vẻ mặt có chút bất mãn. Du vương thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui sang một bên.
Nếu nói người trong triều này có thể ảnh hưởng đến hoàng đế nhiều nhất thì đó chính là Thẩm Tại Dã. Nhưng xét toàn bộ phạm vi tiền triều hậu cung thì Lan Quý phi vẫn cao hơn một bậc. Hoàng đế khẽ cười thì thầm đôi câu, tạm thời bỏ qua chuyện này, tiếp tục ôm nàng vào lòng ngắm trăng sao.
Cảnh vương có chút lo lắng, vốn đã có thể đánh bại Du vương nhưng lại bị Lan Quý phi buộc phải lui binh, cảm giác này thật sự rất tệ.
"Vương gia.” Tần Thăng ở phía sau đột nhiên lên tiếng, thấp giọng nói: "Lát nữa ngài hãy cẩn thận một chút.."
Hửm? Cảnh vương nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, đang định hỏi cẩn thận chuyện gì thì nhìn thấy phía xa có một đám thị vệ đang hoảng sợ chạy tới.
Người đứng đầu hét lên từ xa: “Hộ giá! Hộ giá! Bầy sói xông vào cung rồi!"
Cái gì?! Minh Đức đế giật mình, vội vàng đứng dậy. Văn võ bá quan cũng cả kinh, lũ lượt lùi về phía sau.
Thống lĩnh hộ vệ đi tới, quỳ xuống khẩn trương nói: “Hoàng thượng, bầy sói đã xông vào cung, tường thành sụp đổ mấy chục nơi, đã có người mất mạng, xin hoàng thượng nhanh chóng trở về cung điện, ti chức ắt sẽ thề chết hộ giá!"
"Hoang đường!" Một tay hoàng đế bảo vệ Lan Quý phi, một tay phất ống tay áo, tức giận quát: "Đường đường là hành cung mà có mấy con sói là đã có thể dễ dàng đánh sập tường thành? Làm bằng giấy chắc?!"
Du vương giật thót, đầu toát mồ hôi lạnh, nghĩ bụng không xui xẻo vậy chứ? Đang yên đang lành tự dưng bầy sói tấn công hành cung làm gì?
Thống lĩnh hộ vệ cúi đầu nói: “Ti chức cũng rất kinh ngạc, nhưng đó là sự thật. Sói nhiều đến mức đã không thể chống cự được nữa, lát nữa chỉ có thể dùng cửa cung cầm chân chúng lại để đợi tăng viện."
Mọi người đều hoảng sợ, lũ lượt chạy về phía cung điện. Đây là lần đầu tiên Minh Đức đế rơi vào tình huống thảm bại như vậy, bị thái giám khiêng về đại điện, có thể tưởng tượng được lửa giận trong lòng lớn đến mức nào.
Lúc bước chân vào cung điện, Lan Quý phi còn hỏi cung nữ bên cạnh một câu: “Thẩm thừa tướng đâu?”
"Bẩm nương nương, vẫn còn ở trong phòng chăm sóc Khương thị."
Vậy thì cắn chết y luôn đi! Lan Quý phi hừ lạnh, phất tay áo sai người đóng cửa lại.
"Hú——"
Tiếng sói tru vang lên từ bốn phương tám hướng và ngày càng gần hơn, văn võ bá quan đều vô cùng hoảng loạn, rất nhiều nữ quyến bị dọa sợ, ồn ào khiến hoàng đế càng thêm phiền lòng.
"Hành cung này còn tệ hơn cả giấy. Mạnh thái bộc và Vô Ngần có nên cho trẫm một lời giải thích?!"
“Nhi thần có tội.” Du vương bấm bụng hành lễ, cau mày nhìn ra ngoài.
Người trong hoàng thất chưa gặp tình huống này bao giờ. Từng con sói to bằng con hổ lao thẳng vào cửa cung, khiến đám hộ vệ chặn ở cửa đều run rẩy.
Tiêu rồi!
Tình hình nguy cấp, nghìn cân treo sợi tóc!
Tuy nhiên, ở bên kia, Đào Hoa đang thoải mái nằm trên đùi Thẩm Tại Dã, bình tĩnh lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
"Thiếp thân nhớ ra rồi!" Trong đầu lóe lên một ý tưởng, Đào Hoa ngẩng đầu nhìn Thẩm Tại Dã: "Trong phủ gia có phải có một môn khách biết thuần hóa sói tên là Tần Thăng không?!”
Thẩm Tại Dã sửng sốt, liếc nhìn nàng: “Sao nàng biết?”
“Nam vương nói, thiếp thân trí nhớ tốt.” Đào Hoa mỉm cười, đưa tay chống cằm thành hình bông hoa nhìn y: “Ngày đại hôn của thiếp thân và Nam vương cũng là Tần Thăng khống chế sói hoang đến chặn đường đúng không?”
Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, cũng không thèm nhìn nàng, thấp giọng nói: "Có những chuyện biết ở trong lòng là được, không cần phải nói ra."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo