Thẩm Tại Dã thần sắc phức tạp hỏi hắn một câu: “Ngươi cũng quản được nha hoàn võ công cao cường bên cạnh Khương thị chứ?”
“Nô tài đã sớm nghĩ đến rồi!” Trạm Lư nói: “Đã sai người báo với nàng ta rằng nếu nàng ta dám mang đồ ăn đến Tĩnh Dạ Đường thì ngài sẽ trừng phạt Khương nương tử nặng hơn. Nô tài nghĩ với lòng trung thành của nàng ta, chắc chắn sẽ không dám mang đâu!”
Suy nghĩ thật chu đáo, Thẩm Tại Dã nhìn hắn hai cái, như cười như không nói: “Ngươi ngày càng hiểu tâm tư của ta rồi đấy.”
“Chủ tử quá khen!” Trạm Lư nghiêm túc nói: “Chỉ cần là lệnh của chủ tử, nô tài nhất định sẽ dốc hết sức!”
Lúc nên liều thì không liều, lúc không nên liều lại liều bậy!
Thẩm Tại Dã cắn răng, vung tay đóng cửa lại, ngồi trở lại bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu. Không đưa thì không đưa, dù sao cũng chỉ còn một ngày, để cho nàng ta đói đi.
Trời tờ mờ sáng, ngoài sân Tĩnh Dạ Đường hình như có động tĩnh.
Đào Hoa thức dậy, khoác áo vào tò mò đi ra, thấy có thứ màu trắng trắng bay từ trên tường rơi xuống đất.
Là một cái bánh bao!
Mắt Đào Hoa sáng rỡ, vội vàng chạy đến nhặt lên. Dù hơi bị dính bụi nhưng vẫn còn nóng, ai mà lại tốt bụng mang đồ ăn cho nàng như vậy?
“Thanh Đài?” Nàng thử gọi một tiếng.
Bên ngoài không trả lời, người có lẽ đã đi rồi. Phủi bụi trên bánh bao, Đào Hoa nuốt nước bọt, đang định ăn thì chợt khựng lại.
Đồ không rõ nguồn gốc có thể ăn được không? Trong viện này lắm yêu ma quỷ quái, ai biết được liệu có kẻ nào lợi dụng lúc nàng đói mờ mắt mà hạ độc hay không?
Toàn thân đều cảnh giác, Đào Hoa ôm bánh bao chạy về phòng, đặt nó lên bàn quan sát kỹ.
Có độc, hay không có độc?
Rút chiếc trâm bạc trên đầu xuống lau sạch, cẩn thận đâm vào bánh bao. Rút trâm bạc ra, không chuyển màu đen.
Ăn được! Mắt Đào Hoa sáng rỡ, cầm lên định nhét vào miệng, nhưng lại ủ rũ nhớ lại. Sư phụ từng nói, trên đời có rất nhiều loại độc mà kim bạc không thử được.
Vẫn không thể ăn!
Cái bánh bao nóng hổi ở trên bàn từ từ nguội lạnh, Đào Hoa mệt mỏi nằm xuống bên cạnh, nhìn mà nước mắt chảy dài. Nàng thật sự rất đói, chỉ muốn ăn một chút thôi, ai làm việc tốt mà không để lại tên tuổi vậy chứ? Ít nhất cũng nên nói cho nàng biết có ăn được hay không, cũng không đến mức khiến nàng còn thảm hơn là không có bánh bao!
Giờ Ngọ, cả viện lại bắt đầu tràn ngập mùi thơm của cơm canh. Đào Hoa tủi thân nhìn chiếc bánh bao không thể ăn trên bàn, trong lòng thầm đếm xem còn mấy canh giờ nữa mới được ra ngoài.
Kết quả, ngoài sân lại có động tĩnh.
Trên tường treo một cái giỏ tre, Đào Hoa nhìn tiếp, là hai món ăn phụ, kèm một bát cơm, thấy mà muốn chảy nước miếng.
Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của nàng vẫn là nắm lấy sợi dây hỏi người ở bên ngoài: “Là ai?”
Sợi dây được thả lỏng, người lại chạy mất.
Thời buổi này đang thịnh hành làm việc tốt không để lại tên? Tức giận nhìn hai đĩa thức ăn, Đào Hoa cúi đầu đào một cái hố trong vũng đất bùn, vừa khóc vừa chôn thức ăn vào đó.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói “Tương kiến bất như hoài niệm” mà các văn nhân thường hay nói, nhìn thấy thức ăn mà còn đau khổ hơn là không nhìn thấy, dù sao nàng cũng không thể ăn, mắt không thấy tâm không phiền.
Tối đến, tinh thần của Đào Hoa bắt đầu ngẩn ngơ, ngồi trên bệ giếng uống nước, đờ đẫn ngắm trăng.
Lại có bóng đen lướt qua đỉnh đầu nàng rồi đáp xuống bên cạnh. Đào Hoa nghiêng đầu, nhìn người có vẻ rất giống thích khách đó, cũng không sợ hãi, chỉ hỏi hắn: “Ngươi là Hằng Nga à?”
Từ Yến Quy: “…”
Người này nhìn là biết đói khờ rồi, ai từng thấy Hằng Nga mặc đồ đen bao giờ chưa? Hơn nữa còn là đàn ông. Nói gì thì nói cũng nên là Ngô Cương chứ.
Đưa cho nàng một cái bánh bao, hắn thì thầm: “Ta có chút không đành lòng rồi, cho cô này.”
Đào Hoa sững sờ, mắt bừng sáng như hai ngọn đèn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Tối qua ngươi lấy nước giúp ta, hôm nay chắc chắn không phải là muốn hạ độc giết ta, đúng không?”
“Tại sao phải hạ độc cô?” Ánh mắt của nàng khiến tim Từ Yến Quy loạn nhịp, không nhịn được cười khẽ: “Không ai nỡ để cô chết đâu.”
Nàng chọn tin người này! Nuốt nước bọt, Đào Hoa nhận lấy bánh bao, ngoạm một miếng, những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi: “Ta thật sự đói sắp chết rồi…”
Chưa từng thấy ai thảm hơn nàng, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, nước mắt rưng rưng lại càng đáng thương. Nếu đổi thành thân phận khác, chắc chắn Từ Yến Quy sẽ ôm vào lòng mà hết mực yêu thương.
Tiếc thay, Thẩm Tại Dã đã ra lệnh cấm đụng vào.
“Ngươi là ai thế?” Miệng nhai bánh bao ngấu nghiến, Đào Hoa mới nhớ ra hỏi người trước mặt một câu.
Từ Yến Quy nhún vai: “Đi ngang qua đây thôi, không cần biết.”
“Không phải là đến hành thích Thẩm Tại Dã đấy chứ?” Đào Hoa chớp mắt, hai tay cầm bánh bao, giống như bà cụ non vừa gặm vừa quan sát hắn: “Nhìn bộ dạng cũng giống thích khách, tối hôm qua không thành công à?”
Từ Yến Quy hơi nhướng mày, nhìn nàng hỏi: “Cô hy vọng ta thành công?”
“Thân là trắc thất của tướng phủ, sao ta lại mong ngươi giết tướng gia được chứ?” Đào Hoa cười cười.
Từ Yến Quy sững sờ, đang định nói nàng bị đối xử như vậy mà vẫn một lòng một dạ với Thẩm Tại Dã, thật là hiếm thấy. Kết quả lời chưa nói hết liền nghe thấy câu tiếp theo của nàng: “Đánh cho bán sống bán chết là được rồi, ta không ngại góa bụa đâu.”
Từ Yến Quy: “…” Hắn không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trong đêm tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng.
Hộ viện tuần tra bên ngoài đúng lúc đi ngang qua, lập tức quát một tiếng: “Ai đó?”
Vội vàng im lặng, Từ Yến Quy nhìn Đào Hoa thật sâu, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Hộ viện mở cửa đi vào ngó xem, chỉ thấy một mình Khương nương tử ngồi trên bệ giếng, u uất nhìn họ: “Còn không cho phép ta cười à?”
“… Làm phiền rồi.”
Khương nương tử bị nhốt ngu người rồi ư? Sao cười giống đàn ông vậy?
Đào Hoa trợn mắt nhìn họ rồi đóng cửa lại, từ từ ăn hết bánh bao, uống hai ngụm nước giếng rồi về phòng ngủ. Một cái bánh bao tuy không thể no bụng nhưng có thể lót dạ, cuối cùng nàng cũng không phải liên tục tìm kiếm thức ăn trong mơ nữa.
Sáng hôm sau, chính là lúc nàng được thả ra.
Thẩm Tại Dã không đến, chỉ sai Trạm Lư dẫn Thanh Đài đi, đưa Đào Hoa về Tranh Xuân Các.
“Chủ tử.” Vừa nhìn thấy nàng, nước mắt Thanh Đài tuôn như mưa: “Đói lả rồi đúng không? Nô tỳ chuẩn bị đồ ăn cho người rồi đây.”
“Ừm, tốt.” Đào Hoa cười cười, vỗ lưng an ủi cô nàng: “Có gì phải khóc chứ? Chỉ hai ngày không ăn thôi mà, vừa hay ta cũng không đói, eo còn có thể thon gọn hơn.”
Thanh Đài khóc càng dữ hơn: “Người vốn đã gầy, vất vả lắm mới béo lên chút, giờ lại đói như vậy, thịt ở má sắp biến mất rồi!”
“Làm gì khoa trương đến thế.” Đào Hoa cười khẽ: “Đừng nghĩ chủ tử của ngươi thê thảm như vậy, ta rất khỏe, về tắm gội thay đồ trước, sau đó ăn một bữa thật ngon là được.”
Thanh Đài mím môi, hung hăng trừng Trạm Lư một cái, đến Tranh Xuân Các liền đóng sầm cửa lại, sau đó vội vàng hầu hạ Đào Hoa tắm gội ăn uống.
Trạm Lư sờ cằm, vô tội quay về bẩm báo.
“Chắc nàng ta đã biết luật lệ trong phủ nghiêm khắc đến mức nào rồi chứ?” Thẩm Tại Dã hờ hững lật quyển sách trong tay: “Đợi nghỉ ngơi xong, bảo nàng ta đến thỉnh an.”
“Vâng.” Trạm Lư quay người định đi thì nhớ ra chuyện gì, lại quay lại nói: “Không biết là ai trong phủ đưa bánh bao vào Tĩnh Dạ Đường, hôm nay nô tài đi xem thì thấy vẫn còn để trên bàn của Khương nương tử.”
Thẩm Tại Dã khựng lại, không ngẩng đầu hỏi: “Đã đưa rồi, sao nàng ta không ăn?”
“Nô tài cũng không biết, không ăn một miếng nào.”
Trong con ngươi ánh lên tia sáng, Thẩm Tại Dã cười khẽ một tiếng, xoa xoa trán.
Sao y lại quên mất chứ, nha đầu đó cảnh giác cao độ như vậy, sao có thể tùy tiện ăn đồ không rõ nguồn gốc được. Thôi vậy, ra ngoài thì ra ngoài, không chết đói là được.
Tắm gội, ăn cháo xong, Đào Hoa trang điểm cẩn thận, giống như không có chuyện gì xảy ra, đến Lâm Vũ viện bái kiến Thẩm Tại Dã.
“Hai ngày sám hối, có lĩnh ngộ được gì không?” Thẩm Tại Dã hỏi.
Đào Hoa cúi đầu, trên mặt mang ý cười: “Trong phủ này, gia là lão đại, tất cả đều do gia quyết định, bất kỳ ai cũng không được trái ý.”
“Còn nữa?”
“Sau này thiếp thân sẽ cẩn thận hơn, sẽ không rơi vào bẫy của người khác, cũng sẽ càng giữ phép tắc hơn.”
“Còn nữa?”
Hít sâu một hơi, Đào Hoa nhắm mắt nói: “Thiếp thân ngu dốt, còn gì nữa xin gia chỉ giáo.”
Nhìn nàng hai cái, Thẩm Tại Dã mím môi. Có lẽ nàng giận y thật rồi, toàn thân đều căng cứng, không còn vẻ hoạt bát như trước nữa.
Tuy nhiên, là nàng phạm lỗi trước, còn có thể trách y đối xử tàn nhẫn hay sao?
“Lại đây.”
“Vâng.” Đào Hoa đáp, đi đến chiếc ghế bên cạnh y ngồi xuống.
Thẩm Tại Dã nhíu mày: “Nàng đang giận ta à?”
“Gia nói gì vậy?” Đào Hoa rất ngỡ ngàng, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn y: “Thiếp thân lại làm sai gì sao?”
Thẩm Tại Dã sững người, im lặng.
Trước kia gọi nàng đến, nàng đều vui vẻ lao vào lòng y, cọ cọ vào người y như một con mèo. Bây giờ phép tắc là do y đích thân dạy cho nàng, sao ngược lại không quen nữa?
“Nếu đã hiểu phép tắc thì hãy nhớ kỹ lấy.” Rút tay lại, Thẩm Tại Dã không vui nói: “Nàng còn nên hiểu rằng, đã ở trong tướng phủ của ta thì chớ có nghĩ đến việc giúp đỡ người khác tạo mối quan hệ. Trong mắt ta không thể chứa đựng cát bụi.”
Đào Hoa nhìn y với vẻ kỳ quái, hỏi: “Thiếp thân giúp ai?”
“Chuyện mình đã làm mà không nhớ sao?” Thẩm Tại Dã nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: “Tối hôm đó ta từ bên ngoài về, chỉ gặp một mình nàng, còn cẩn thận dặn dò nàng không được nói ra ngoài, kết quả thì sao?”
“Kết quả thế nào?” Vẻ mặt Đào Hoa ngơ ngác: “Thiếp thân cũng không nói với ai, ngay cả Thanh Đài cũng không biết.”
Không nói với ai? Thẩm Tại Dã cười nhạo: “Vậy tối hôm đó tin tức tự nhiên mọc chân chạy ra ngoài à?”
Đào Hoa nhíu mày, nhìn y một lúc lâu mới nói: “Gần đây gia đối xử với thiếp thân tàn nhẫn như vậy, lẽ nào cho rằng là thiếp thân tiết lộ tin tức, cho nên mới trả thù thiếp thân à?”
Liếc nàng hai cái, Thẩm Tại Dã cảm thấy có gì đó không ổn. Là nàng diễn xuất quá giỏi, hay là giữa hai người có hiểu lầm gì? Tại sao trông nàng có vẻ như thật sự không biết gì?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo