Liếc qua tờ giấy trong tay, Thẩm Tại Dã cúi đầu hỏi Lan Quý phi: "Trước khi uống trà của Khương thị, có phải nương nương đã ăn bánh rán của Tần thị không?"
Lan Quý phi nhướng mày: "Sao thừa tướng biết được?"
"Tuy thần không am hiểu việc dưỡng thân nhưng cũng từng đọc qua vài quyển sách liên quan." Thẩm Tại Dã nói: "Có sách ghi chép, mật ong nếu ăn chung với đồ chiên rán thì sẽ rất dễ bị ngộ độc, dẫn đến đau bụng tiêu chảy."
Lan Quý phi thoáng sững người, bất mãn nhìn y: "Không phải thừa tướng vì muốn gỡ tội cho Khương thị mà bịa chuyện ra đấy chứ?"
"Nếu nương nương còn nghi ngại, cứ việc triệu thái y đến xem." Thẩm Tại Dã cúi đầu, giọng kiên định: "Thần xin thề, nếu có nửa lời gian dối, cam nguyện chịu tội như Khương thị."
Cam nguyện chịu tội như Khương thị sao! Lan Quý phi cười lạnh một tiếng, nhắm mắt nói: "Thừa tướng đã quyết tâm che chở Khương thị, bổn cung còn biết nói gì hơn!"
"Lan Nhi, nàng đừng giận dỗi nữa." Hoàng đế vỗ vai nàng ta: "Thừa tướng xưa nay vẫn đối xử tốt với nàng, sao có thể cố ý bao che cho người khác? Trẫm thấy theo lời thừa tướng nói, mọi chuyện đều có thể giải thích được. Cung nhân đã kiểm tra trà của Khương thị, không có vấn đề gì cả. Đồ của những người khác cũng không có vấn đề, vậy chắc chắn là do ăn chung với nhau mới xảy ra chuyện. Sau này kiểm tra đồ ăn, không cần nhiều cung nhân chia nhau làm nữa, chỉ cần một người kiểm tra là được, để đảm bảo chu toàn cho các cung."
"Hoàng thượng nói phải." Lan Quý phi gật đầu, hạ giọng hỏi: "Vậy Khương thị nên xử lý thế nào?"
Hoàng đế đưa mắt nhìn Thẩm Tại Dã rồi khẽ cười: "Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, Khương thị và Tần thị chắc cũng không biết thức ăn có thể kỵ nhau, thôi thì bỏ qua chuyện này đi. Trẫm sẽ đền bù thỏa đáng cho nàng."
Lan Quý phi siết chặt tay, nhìn Thẩm Tại Dã bằng ánh mắt lạnh lùng: "Vậy mong thừa tướng dạy dỗ người nhà cho cẩn thận."
"Thần tuân chỉ." Thẩm Tại Dã cúi đầu hành lễ, không hề liếc nhìn Lan Quý phi. Mọi việc đã được giải quyết, y lập tức đến Ti Tông phủ đón người.
Đào Hoa ngồi xổm trong góc phòng giam tạm thời của Ti Tông phủ, ngây người nhìn ra ngoài. Lúc Thẩm Tại Dã đi vào, chỉ thấy nàng như con chuột nhỏ, co rúm lại một góc.
"Chưa ở đủ sao?"
Vừa nghe thấy tiếng Thẩm Tại Dã, Đào Hoa lập tức nhảy dựng lên, xoay người nhào tới ôm lấy eo y, ngẩng đầu nói: "Gia! Trước tiên hãy cho thiếp thân một chút thời gian giải thích, chuyện Lan Quý phi trúng độc không liên quan đến thiếp thân!"
Đương nhiên y biết không liên quan, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, Thẩm Tại Dã nổi lên ý muốn trêu chọc, nghiêm mặt nhìn nàng: "Nếu không liên quan đến nàng, sao lại đến lượt nàng bị nhốt vào đây?"
"Thiếp thân ở trong cung này chẳng quen biết ai, lại không được nương nương yêu thích, bị nhốt vào đây cũng là không còn cách nào khác!" Đào Hoa giậm chân: "Thiếp thân đã nghĩ thông rồi, nếu nương nương nhất quyết muốn định tội thiếp thân, vậy thì cứ cùng lúc tra hỏi cả những cung nhân kiểm tra đồ ăn, như vậy những cung nhân đó vì muốn bảo toàn tính mạng, nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh trà của thiếp thân không có vấn đề."
"Ồ?" Thẩm Tại Dã nhướng mày: "Trà của nàng không có vấn đề, đồ của người khác cũng không có vấn đề, vậy Lan Quý phi trúng độc như thế nào?"
"Thiếp thân cũng đã nghĩ qua chuyện này." Đào Hoa nhíu mày nói: "Có hai khả năng, một là quý phi nương nương cố ý muốn dạy dỗ thiếp thân, giả vờ trúng độc. Hai là có những loại thức ăn, trà bánh riêng lẻ thì không sao, nhưng ăn chung với nhau sẽ trúng độc."
Thẩm Tại Dã khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Đào Hoa: "Nếu đã biết rõ ngọn ngành, sao lúc nãy nàng không nói thẳng với quý phi?"
Đào Hoa mếu máo, vẻ mặt ấm ức: "Thiếp thân biết nói sao được? Quý phi nương nương đang ở trong nội điện chữa trị, chỉ phái nha hoàn bên cạnh ra hỏi tội, thiếp thân có nói gì nàng ta cũng chẳng tin. Dù sao cũng phải có người chịu tội thay, nếu không phải thiếp thân thì sẽ là những kẻ làm nô tài như bọn họ. Hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ bị giam cầm rồi."
Nói xong, Đào Hoa lại ngẩng đầu nhìn y, ôm eo y làm nũng: "Thiếp thân vô dụng, chỉ có thể chờ gia đến cứu, lần này gia nhất định phải tin tưởng thiếp thân!"
Thẩm Tại Dã nhìn Đào Hoa với ánh mắt đầy ẩn ý: "Nàng lại dám đặt cược vận mệnh của mình vào ta, nếu ta không tin nàng thì sao?"
Đào Hoa rụt rè, nhìn y với ánh mắt lạ lẫm: "Ngài không nhẫn tâm vậy đâu, phải không? Ngài quên lần trước thiếp thân đã giúp ngài rồi sao? Ngài đã hứa sẽ bảo vệ thiếp thân mà!"
"Vậy được, lần này ta sẽ bỏ chút tâm sức cứu nàng ra ngoài." Thẩm Tại Dã khẽ cười: "Công lao lần trước nàng giúp ta, coi như xóa sổ, thế nào?"
"Không biết xấu hổ!"
"Nàng nói cái gì?" Thẩm Tại Dã nhướng mày.
Đào Hoa quay đầu "hừ" một tiếng, cười híp mắt nhìn y nói: "Thiếp thân nói, thật nguy hiểm! May mà gia bằng lòng tin tưởng thiếp thân, vậy coi như thiếp thân lấy công chuộc tội rồi nhé."
"Được rồi." Thẩm Tại Dã mỉm cười, đưa tay ôm Đào Hoa vào lòng: "Chúng ta về phủ thôi."
"Vâng... Nhưng mà, cứ thế này về luôn sao?" Đào Hoa ngơ ngác: "Ngài không cần nói rõ mọi chuyện với quý phi nương nương à?"
"Nàng cứ để ta lo chuyện đó, ta sẽ giải quyết sau." Thẩm Tại Dã khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự phiền muộn: "Xem ra lại thêm một chuyện đau đầu rồi."
Cũng phải, Thẩm Tại Dã vốn không thích nhắc đến Lan Quý phi, bây giờ lại phải vì chuyện của nàng mà đi cầu xin người ta. Nghĩ đến đây, Đào Hoa bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, lên xe ngựa ra khỏi cung, suốt dọc đường đều ngoan ngoãn xoa bóp vai cho Thẩm Tại Dã.
Thẩm Tại Dã âm thầm tận hưởng cảm giác vui sướng, khóe môi khẽ nhếch lên. Trêu đùa Khương Đào Hoa quả thật là điều thú vị nhất trên đời.
Tuy nhiên, khi trở về tướng phủ, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Dù đã nói với hoàng đế rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn do thức ăn kỵ nhau, nhưng Thẩm Tại Dã không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Hai món ăn kỵ nhau lại đều do người của tướng phủ mang vào, chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Mai Chiếu Tuyết dẫn theo tất cả thê thiếp quỳ gối trong Lâm Vũ Viện, Đào Hoa và Tần thị quỳ ở vị trí đầu tiên, đều cúi đầu không dám lên tiếng.
"Trước tiên nói xem, bánh rán và trà mật ong của các nàng đều là tự tay chuẩn bị sao?" Thẩm Tại Dã chậm rãi lên tiếng.
Tần Giải Ngữ nhíu mày nhỏ giọng nói: "Tuy nói là do thiếp thân chuẩn bị nhưng thiếp thân cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này! Xin gia minh xét, bánh rán của thiếp thân là đã định làm từ mấy ngày trước, cũng đã báo trước với phòng bếp, để tránh có người làm giống thiếp thân. Còn trà của Khương thị, theo thiếp thân được biết, là mới mua về mấy ngày nay."
Đào Hoa gật đầu: "Trà mật ong đúng là mới mua về mấy ngày nay, nhưng thiếp thân thật sự không biết mật ong không thể ăn chung với bánh rán."
Cố Hoài Nhu quỳ phía sau, do dự một lúc lâu mới nói: "Trà mật ong là do thiếp thân mua về cho Khương nương tử, thiếp thân càng không biết có chuyện thức ăn kỵ nhau."
"Thật trùng hợp, người khác không biết, chẳng lẽ phu nhân cũng không biết sao?" Thẩm Tại Dã nhìn về phía Mai Chiếu Tuyết: "Chắc hẳn phu nhân học được không ít về dưỡng sinh."
"Thiếp thân đáng chết." Mai Chiếu Tuyết nhíu mày: "Gần đây thiếp thân bận rộn chuyện trà đạo, không để ý đến chuyện hậu viện, tự nhiên cũng không chú ý xem bọn họ làm điểm tâm gì, ngay cả danh sách cũng là do Tần thị xem xét."
"Chuyện gì cũng để Tần thị giúp đỡ, vị trí phu nhân này của nàng chi bằng nhường cho nàng ấy ngồi luôn đi?" Thẩm Tại Dã mỉm cười nói.
Bầu không khí trong viện lập tức trở nên nặng nề, Tần Giải Ngữ vội vàng dập đầu: "Gia nói quá lời rồi, thiếp thân chỉ là thỉnh thoảng giúp đỡ phu nhân..."
"Vậy sai lầm của phu nhân, có phải nàng cũng nên gánh vác một phần?" Thẩm Tại Dã nói: "Lăng Hàn Viện, Hải Đường Các, tháng này tiền tiêu vặt giảm một nửa."
"...Đa tạ gia." Mai Chiếu Tuyết dập đầu cảm tạ. Tần Giải Ngữ dù vẫn còn ấm ức nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Thẩm Tại Dã tỏ rõ vẻ không vui. Chuyện xảy ra trong phủ thế này, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa y và hoàng thượng. Y phải dành thời gian và công sức để xoa dịu tình hình, đương nhiên không thể vui vẻ với mọi người được. Sau khi xử lý xong, y trở về thư phòng, để mọi người tự giải tán.
Không ai nói một lời khi rời đi, nhưng vừa ra khỏi Lâm Vũ Viện, Tần Giải Ngữ đã không nhịn được, bước đến chắn đường Khương Đào Hoa: "Khương nương tử gây ra chuyện liên lụy đến mọi người, có thấy hổ thẹn không?"
Đào Hoa nhìn Tần Giải Ngữ từ đầu đến chân rồi nói: "Sao Tần nương tử lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Hôm nay người bị phạt vào Ti Tông phủ chỉ có mình ta thôi mà."
"Ngươi giở trò quỷ quyệt, không trách ngươi thì trách ai?" Tần Giải Ngữ cười khẩy: "Muốn lợi dụng chuyện này để hãm hại ta, tâm địa thật độc ác!"
Cố Hoài Nhu nhíu mày: "Tần nương tử đừng nói quá lời, ai muốn hãm hại ai còn chưa biết được đâu. Khương nương tử đã được sủng ái như vậy, sao phải tự hại mình? Chỉ có những người không được sủng ái, mới nghĩ ra những chiêu trò hại người như vậy thôi."
"Ồ, Cố nương tử bây giờ đã leo lên cành cao rồi, cũng dám cãi lại ta sao?" Tần Giải Ngữ đánh giá nàng ta hai lần: "Sao nào? Gia tha thứ chuyện nương tử giả mang thai, nương tử thật sự cho rằng chuyện đó chưa từng xảy ra ư? Cứ ngoan ngoãn mà sống đi, cẩn thận lại gặp báo ứng đấy."
"Nương tử..."
"Đừng cãi nhau nữa!" Mai Chiếu Tuyết quát lớn một tiếng: "Đây là cái chợ sao? Các ngươi đều xuất thân từ gia đình danh giá, nói năng kiểu gì vậy! Còn không mau về đi?"
Mọi người im bặt, tản ra về viện của mình. Cố Hoài Nhu cũng muốn kéo Đào Hoa đi, nhưng Khương Đào Hoa lại đi rất chậm, nhìn những người khác đi rồi, nàng lại cố ý nán lại bên cạnh Mai Chiếu Tuyết.
"Phu nhân, thiếp thân còn có lời muốn nói."
Mai Chiếu Tuyết liếc nhìn nàng, thản nhiên hỏi: "Lời gì?"
"Phu nhân không cảm thấy vở kịch hôm nay đến có chút kỳ lạ sao?" Đào Hoa nghiêng đầu cười: "Xem ra không phải do phu nhân sắp xếp, cũng không phải do thiếp thân, vậy là ai lợi hại như vậy, ở sau lưng giật dây khiến bốn viện chúng ta gặp họa, rồi quay ra trách móc lẫn nhau?"
"Cái miệng của ngươi thật là biết cách đổi trắng thay đen." Tần Giải Ngữ cũng không đi, liếc xéo Đào Hoa: "Rõ ràng là do ngươi gây ra, còn muốn đổ lên đầu ai nữa?"
Nhìn bóng người khuất dần nơi xa, Đào Hoa thở dài lắc đầu: "Nương tử nghe cũng được, không nghe cũng được, ta chỉ mong nương tử đừng xem ta là đối thủ. Kẻ đáng ngại thật sự không phải ta đâu. Đừng để kẻ khác ngư ông đắc lợi."
Mai Chiếu Tuyết khựng lại, cau mày nhìn về phía trước. Một lát sau, nàng ta mới cúi đầu đáp: "Trong viện này không nên xảy ra tranh chấp, nương tử nhắc thừa rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo