Chương 1075: Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 3
Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 3
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đông Phương Trà Trà gật gật đầu:
“Hương Dụ sắp độ kiếp rồi, chị cảm thấy nên nói cái gì với thiên kiếp để an ổn vượt qua?”
Lần trước nàng cũng không nói gì.
Bị đánh đến quên mất đã có chuyện gì xảy ra.
Nói chút lời hữu ích, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Trà Trà, Hương Dụ nhất thời có hơi xấu hổ.
Hóa ra Tiểu thư đến để hỏi cái này.
Quả thật là khiến nàng nghĩ không ra.
Mộ Tuyết ngược lại không bỏ qua vấn đề này, nàng trái lo phải nghĩ, sau đó nói:
“Đúng là có một câu có thể giảm bớt nguy hiểm cho Hương Dụ.”
“Là cái gì?” Đông Phương Trà Trà vẻ mặt kích động.
Lần sau nàng độ kiếp sẽ không phải mất trí nhớ nữa.
Hương Dụ ngược lại không quá để ý, nàng cảm thấy Mộ Tiểu thư đang trêu chọc Trà Trà Tiểu thư.
Dù sao cũng nào có người nào nói một câu gì là có thể khiến nguy hiểm giảm xuống.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Hương Dụ, nói khẽ:
“Lúc độ kiếp, trước đó có thể nói một câu, nói mình là thị nữ của Trà Trà.
Câu nói này có thể khiến cho độ nguy hiểm của thiên kiếp giảm xuống rất nhiều.
Có điều uy lực hẳn là sẽ tăng lên không ít.”
Hương Dụ hơi kinh ngạc.
Mộ Tiểu thư nói với nàng cái này, nghiêm túc sao?
“Hương Dụ nghe lời chị dâu chắc chắn không sai.” Đông Phương Trà Trà vỗ vỗ ngực mình, nói:
“Ta có bài diện, cứ báo tên ta.”
Hương Dụ tự nhiên không dám nói cái khác, lập tức gật đầu cảm ơn, sau đó nói:
“Đến lúc đó ta sẽ thử một chút.”
Nghe xong, Đông Phương Trà Trà liền nhẹ nhàng thở ra, giống như vừa làm xong chuyện lớn gì vậy.
“Chị dâu, tóc của chị là ai thắt cho vậy?” Đông Phương Trà Trà đột nhiên để ý tới bím tóc của Mộ Tuyết, tò mò hỏi một câu.
Đinh Lương lập tức lấy lại tinh thần, muốn nghe một chút xem Tiểu thư sẽ trả lời như thế nào.
Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, sau đó nhẹ nhàng ngoắc tay, ra hiệu cho Trà Trà tới gần.
Đông Phương Trà Trà lập tức tới gần.
Chỉ là vừa mới tới gần, ngón tay của Mộ Tuyết liền động.
Tạch!
Trán của Đông Phương Trà Trà bị búng một cái.
Ai nha một tiếng, Đông Phương Trà Trà lập tức thổi phù phù, giống như là rất đau.
“Ăn sáng trước đi.” Mộ Tuyết nói.
“Vâng.”
— —
Kiều gia.
Kiều Vô Tình nhận được tin tức.
Xem như là tin tốt.
Đã có người đến tông môn phù tu.
Không có bất kỳ ai ở bên kia dừng lại hơn một canh giờ.
Hỏi chuyện xong sẽ lập tức mang theo đồ vật rời đi, đi lĩnh đan dược.
Thời gian ngắn như vậy, cho dù muốn động thủ cũng không kịp.
‘Có chút không thích hợp, nhưng quả thật không có vấn đề gì.’
Kiều Vô Tình nghĩ mãi không rõ những người rốt cuộc là muốn cái gì.
Có điều lại khiến người ta nghĩ rằng, Tiên Đình cũng không phải là Tiên Đình.
‘Đan dược cũng là thật, vấn đề ngược lại có chút kỳ quái.’
Hắn nhìn tin tức, vấn đề không phải là không có gì thay đổi, ít nhiều cũng sẽ có chút biến hóa.
Có điều vấn đề lại dị thường quái dị.
Ví dụ như: Đầu nguồn của đạo là gì?
Hay ví dụ như: Thế giới có tồn tại biên giới hay không?
Còn có cái là: PHía trên tu chân giới có thể khống chế tất cả vận mệnh tồn tại hay không?
Tương lai đã biết có phải là tương lai cố định hay không, tương lai liệu có thể sửa chữa hay không…v.v
‘Không hẳn đều là vấn đề không có lợi ích gì, có lẽ bên trong những vấn đề này có trộn lẫn thứ bọn hắn thật sự muốn.’
‘Có điều bất kể như thế nào, thời gian cho Tiên Đình cũng không nhiều lắm.’
‘Đợi thêm hai ngày nữa, không có vấn đề gì, ngược lại có thể đi một chuyện.’
‘Mở mang kiến thức một chút xem đối phương muốn làm gì.”
Không ai biết Tiên Đình muốn làm gì, càng không có ai dám đi quấy rầy chuyện Tiên Đình cần làm.
Bọn hắn chỉ có thể nhìn.
Nếu có người sốt ruột, vậy chắc chắn chính là mấy người Đạo Tông.
Dù sao sự tồn tại của Tiên Đình cũng ảnh hưởng trực tiếp tới địa vị của Đạo Tông.
Kiều gia không thể so sánh với Đạo Tông, mà Đạo Tông ở trước mặt Tiên Đình cũng không có cách nào áp chế.
…
Kiều Càn ngồi trong nhà.
Hắn bây giờ còn đang nghe ngóng các loại tin tức trong nhà.
Về phần cách giải quyết, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Tiên Đình khả năng cao sẽ không động thủ với người khác, hoặc là nói, Tiên Đình sẽ thực sự mang tới cho bọn hắn đầy đủ chỗ tốt như đã nói.
Nếu đã hướng mặt về phía tu chân giới, vậy nói rõ bọn hắn có mục đích.
Chỉ là mục đích này là gì, không ai biết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình kiếm được lời, nhưng Tiên Đình chắc chắn không lỗ.
Lâm Hoan Hoan ngồi một bên ăn bánh bao, hai ngày nay sau khi nghe chuyện Tiên Đình, Kiều Càn lúc nào cũng suy nghĩ.
Cả ngày lẫn đêm đều ngây người.
Dáng vẻ như sắp có đại nạn xảy ra vậy.
Nàng cũng chỉ có thể hầu ở bên cạnh, thuận tiện ăn chút bánh bao.
Lúc này, Lâm Hoan Hoan nhìn thấy ở cửa sân nhỏ xuất hiện một người, là một người đàn bà xinh đẹp.
Có điều không kiều diễm bằng mẹ nàng.
“Mẹ.” Lâm Hoan Hoan lập tức đứng lên gọi.
Kiều Càn đương nhiên cũng bị Lâm Hoan Hoan làm cho giật mình, sau đó, hắn nhìn về phía cửa viện.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy mẹ hắn đi tới.
“Mẹ.” Kiều Càn cũng đứng lên gọi một tiếng.
“Quấy rầy các con rồi sao?” Kiều ngọc đi tới, mỉm cười nói.
Lâm Hoan Hoan lập tức vụng trộm thả miếng bánh bao trên tay xuống, sau đó đi ra sau lưng Kiều Càn.
“Không có.” Kiều Càn lắc đầu.
Trước đó khí sắc của mẹ hắn không tốt lắm, giờ đã khá hơn nhiều.
Cũng may không nguy hiểm tới tính mạng.
Kiều Càn cúi đầu.
Mỗi lần gặp mẹ hắn đều cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một đứa con trai.
“Gần đây có nghe nói chuyện của Tiên Đình chưa?” Kiều Ngọc ngồi xuống, nhìn hai người Kiều Càn nói.
“Có nghe.” Kiều Càn gật đầu.
“Cha con có thể muốn mang theo ta qua đó xem.
Cho nên mấy ngày tới mẹ sẽ không ở trong phủ, các con cũng đừng có chạy lung tung.” Kiều Ngọc khẽ nói.
Mẹ cũng đi?
Kiều Càn kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng không để mình thất thố, mà chỉ nói:
“Mẹ là đi cùng mấy người Tổ gia gia sao?”
“Ừ.” Kiều Ngọc gật đầu.
“Hẳn là sẽ mất hai ba ngày.
Mẹ vốn muốn để cha dẫn con đi, nhưng khó mà thuyết phục được những người khác.
Nhất là Tổ gia gia.”
Kiều Càn cúi đầu:
“Mẹ không cần lo lắng.”
Lần này đi, có thể sẽ có cơ hội chữa thương.
Có thể là mẹ cảm thấy hắn cũng muốn đi đi.
Dù sao gần đây Lâm Hoan Hoan vẫn luôn chạy đi hỏi đông hỏi tây, khiến cho người ta có cảm giác như vậy.
Cho nên mẹ hôm nay là tới để dỗ dành hắn sao?
Nhưng mà…
Hắn không chỉ không muốn đi, hắn còn muốn ngăn cản bọn họ đi.
Nếu như vài ngày sau người nhà hắn thật sự muốn đi, hắn thật sự sẽ đứng trước mặt tất cả mọi người để ngăn cản sao?
Như này khác gì tự mình ngăn cản mẹ đi khôi phục thân thể chứ?
Chưa từng làm tròn trách nhiệm của một đứa con trai, ngược lại còn ngăn cản mẹ mình khôi phục, như vậy chắc chắn sẽ khiến mẹ rất đau lòng đi?
Thế nhưng mà…
Hắn thật sự không thể chọn con đường thứ hai.
Sau đó Kiều Ngọc nói thêm vài thứ nữa, rồi rời khỏi nơi ở của Kiều Càn.
Chờ Kiều Ngọc rời đi rồi, Lâm Hoan Hoan mới nhìn Kiều Càn nói:
“Mẹ chàng không phải có ý là nếu chàng đi, thì cũng có khả năng khôi phục sao?”
“Hẳn là vậy.” Kiều Càn gật đầu.
“Vậy chàng không phải sẽ ghét bỏ ta mập sao?” Lâm Hoan Hoan nhìn chằm chằm Kiều Càn, nói.
“Ta không đi.” Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan một chút, bình tĩnh nói.
“Ta lúc gầy trở nên đẹp, cũng không cảm thấy chàng không tốt.
Nếu có ngày nào chàng khôi phục, cũng không thể ghét bỏ ta béo được.” Lâm Hoan Hoan nói.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan, gật đầu:
“Được.”
“Vậy ta lại ăn thêm một cái, ngày mai sẽ giảm béo.” Lâm Hoan Hoan lại cầm cái bánh bao lên, tiếp tục ăn.
Kiều Càn đang suy nghĩ chuyện mấy ngày tới.
Nếu như không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.
Mấy người Tổ gia gia chắc chắn sẽ xuất phát.
Vậy hắn nên làm thế nào mới đúng đây?
“Ta đã nói qua với muội muội của chàng, chỉ cần bọn họ chuẩn bị đi thì sẽ nói cho chúng ta biết.
Muốn đi có thể vụng trộm đi cùng.” Lâm Hoan Hoan vừa ăn bánh bao vừa nói.
Một người tay cụt, làm gì có ai không muốn khôi phục lại chứ.
Thiếu đi một cánh tay, lại không thể tu luyện.
Chắc chắn sẽ tự ti.
Cho nên nếu Kiều Càn muốn khôi phục, nàng tự nhiên sẽ ủng hộ.
Nàng không ủng hộ Kiều Càn thì ai ủng hộ?
Dù sao nàng cũng không cảm thấy mình gả thấp.
Có lẽ đối với nàng mà nói, gả cho người như vậy mới là tốt nhất.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan một chút, nói:
“Có lẽ vào ngày bọn họ ra ngoài ấy, sẽ xảy ra chút chuyện.”
“Không có việc gì, ta đi theo chàng là được rồi.” Lâm Hoan Hoan lập tức nói.
Kiều Càn không nói thêm gì nữa.