Chương 205: Lưu Hỏa Chính Là Lục Thiếu Gia?
Lục Thủy không để ý đến những người này, hắn lấy ra một quyển sách từ trong tay Lạc Phong.
Khi nhìn thấy sách, hắn cảm giác chỉ cần lật mấy lần thì nó sẽ hoàn toàn biến mất.
Sau đó hắn mở quyển sách không tên này ra.
Đập vào mắt là câu nói đầu tiên: Lại thất bại, nhục thân đặc biệt không thể nào gia tăng tổn thương cho cá nhân, xem ra mạch suy nghĩ không đúng.
Lục Thủy nhíu mày, người này đang nghiên cứu phát minh nhục thân để nhằm vào người nào đó?
Hợp thành người đặc biệt?
Sau đó hắn tiếp tục đọc, hắn xem rất nhanh, không bao lâu đã xem hết cả quyển sách.
Không có kết luận, chỉ có thất bại và phương hướng.
Hắn đang tìm nhục thân đặc biệt và pháp thuật đặc biệt để nhằm vào người đặc biệt.
Tiếp theo Lục Thủy xem ba quyển còn lại, gần như không có thu hoạch gì.
Ba quyển đầu đều là những nghiên cứu về nhục thân.
Nói cách khác, quyển thứ tư trực tiếp đánh giá ba quyển đầu đều là phí công.
“Đây là bút ký thí nghiệm? Do ai viết?” Trong lòng Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
Nhưng ở chỗ hắn không có mở đầu và phần cuối, cho nên hắn đưa ánh mắt sang đám người Đỗ Lâm, nói:
"Ta dùng bốn quyển để đổi lấy bốn quyển của các, thấy thế nào?
Khi xem hết ta sẽ trả lại các ngươi."
Lục Thủy phát hiện bên kia có bảy quyển.
Tổng cộng có mười một quyển.
Chắc sẽ có mở đầu và phần kết.
“Vị đạo hữu này, chúng ta trông giống ngớ ngẩn sao?” Đỗ Lâm nói.
Sau khi xem xong phát hiện vô dụng, sau đó muốn đổi với bọn hắn?
Thật sự cho rằng bọn hắn ngớ ngẩn à?
Lục Thủy không nói gì, xem ra không đổi được rồi. Hắn quay đầu nhìn về phía sâu bên trong, nói:
“Tiền bối của các ngươi sắp ra, các ngươi có thể thử hỏi thăm hắn xem.”
Lục Thủy cũng không chắc chắn người lục giai kia có biết mình không.
Không thể đánh, cũng không thể đoạt, mà nói mình là Lục Thủy thì những người này chắc chắn sẽ không tin.
Có vẻ như hắn không thể nào trực tiếp xem sách trong tay đối phương.
Nguyên nhân chủ yếu là, không có tín hiệu.
Bằng không chỉ cần gọi điện thoại cho cha hắn là được.
Sau đó Lục Thủy để Thạch Đầu Nhân giúp đỡ lục giai kia đi ra.
Không bao lâu sau Thạch Đầu Nhân lên đường:
“Đầu lĩnh, ta đã đóng tất cả trận pháp lại, người kia chắc đã sắp đi ra. Nhưng nếu giờ đánh nhau với lục giai thì chúng ta không thể địch lại được.”
“Không sao.” Lục Thủy trả lời.
Mấy người Đỗ Lâm nghĩ mãi mà không rõ.
Người này là ai thế? Sao lại có lực lượng lớn như vậy.
Không sợ đối đầu trực tiếp với lục giai?
Lục giai đã đủ để hủy đi tất cả khôi lỗi và người ở nơi này.
Bọn hắn rất hiếu kỳ thân phận bối cảnh của người này lớn bao nhiêu, đến bây giờ cũng chưa từng thất thố.
Bên trong nhị giai, cũng có thể tính là rất ưu tú?
Không, phải là rất khoa trương.
Chỉ là tu vi thấp một chút.
Lúc này bọn hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang tiến về đây.
Là tiền bối An Dật.
Trong lòng bốn người Đỗ Lâm vui mừng. Chỉ cần tiền bối đi ra, vậy thì chuyện gì đều dễ nói.
Bụi bặm sắp kết thúc.
Đám người Lục Thủy cũng cảm thấy, Thạch Đầu Nhân thì bắt đầu cảnh giác.
Lạc Phong và Nhiếp Hạo cũng đang cảnh giác. Dù sao không xác định được đối phương sẽ xuất thủ hay không, nhưng cẩn thận thì thuyền sẽ chạy được vạn năm.
Nhiếp Hạo rất hy vọng đối phương nhận biết Lục Thủy, bởi vì mấy người kia không ai biết cả.
Đại thiếu gia Lục gia ngồi ở chỗ này, mấy người kia lại còn muốn xuất thủ.
Rất nhanh An Dật đi ra ngoài, hắn trực tiếp rơi vào bên người đám Đỗ Lâm.
Lúc này Đỗ Lâm lập tức nói:
“Tiền bối, sách bị cướp đi bốn quyển.”
An Dật gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Thủy. Người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Thạch Đầu Nhân cả người toàn lửa.
Không hề có uy hiếp.
Sau đó hắn thấy được hai người đeo mặt nạ.
Cũng không có uy hiếp.
Cuối cùng hắn thấy được Lục Thủy đang ngồi trên ghế.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, An Dật bỗng sửng sốt.
Mà lúc này Lục Thủy đang cười, cuối cùng đã có một người biết mình.
Tất nhiên An Dật cũng có thể cảm giác được Lục Thủy biết bọn hắn là người của Lục gia.
"Đúng rồi tiền bối, người tu vi nhị giai kia rất kỳ quái. Người mà hắn mang tới có thể khống chế khôi lỗi, trận pháp cũng là do đối phương đóng lại.
Ba người phía sau hắn có vẻ như rất trung tâm." Có người truyền âm cho An Dật.
"Còn nữa, không biết đối phương có phải là cố ý hay không, lại còn nói sẽ dùng bốn quyển sách trong tay để đổi lấy bốn quyển mà chúng ta có.
Sau khi xem hết rồi sẽ đưa cho chúng ta. Luôn cảm thấy đối phương đang làm nhục trí thông minh của chúng ta." Người kia lại nói thêm một câu.
“Đưa sách cho ta.” An Dật mở miệng nói với đám người Đỗ Lâm.
Bốn người không hiểu lắm, nhưng vẫn đưa sách tới cho An Dật.
Sau đó An Dật đi về phía Lục Thủy.
Lúc đầu Thạch Đầu Nhân muốn động thủ, nhưng lại bị Lục Thủy ngăn lại.
Lục Thủy ngồi trên ghế nhìn An Dật đi tới. Rất nhanh đối phương đã đi tới bên này, sau đó đưa sách qua.
Lúc này bốn người Đỗ Lâm bỗng ngây người.
Dù là Lạc Phong cũng sửng sốt.
Mà khi An Dật mở miệng nói chuyện, năm người này liền mộng bức.
“Thiếu gia, đã kết thúc thí luyện rồi sao?” An Dật bình tĩnh hỏi.
Lục Thủy gật đầu, sau đó cầm quyển sách bắt đầu đọc:
“Ừm, cha ta biết ta vào sao?”
"Đúng vậy, Tộc trưởng đã thông báo tới, để cho ta đến đón thiếu gia.
Nhưng mà Tộc trưởng có nói thí luyện phải cần mấy ngày, không nghĩ tới thiếu gia đi ra sớm như vậy." An Dật giải thích.
Lục Thủy ngừng đọc sách, làm sao lại có cảm giác người này đang mắng mình?
Chắc chắn là đang mắng mình rồi?
Có loại cảm giác mới tiến vào sông băng ngày đầu tiên đã bị lôi ra ngoài.
Lúc này bốn người Đỗ Lâm đã mộng bức.
Thiếu, thiếu gia?
Thì ra cái người nhìn qua rất phách lối này chính là thiếu gia của bọn hắn?
Nghĩ như thế, có vẻ như rất ăn khớp. Nhưng hình như lại có chút không giống trong truyền thuyết, cảm giác thiếu gia cũng không vô dụng như vậy.
Tuy nhiên, bọn hắn lại cảm thấy rất may mắn, còn may mà chưa ra tay.
Vạn nhất thật sự làm bị thương thiếu gia.
Đỗ Lâm cảm thấy vừa rồi mình đã mạo phạm thiếu gia, có phải nên đi nói lời xin lỗi hay không đây?
Bằng không sau này bị làm khó dễ có mà khóc.
Còn Lạc Phong thì hóa đá, linh hồn đã sắp ly thể tử vong.
Bây giờ Lạc Phong cảm thấy thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng, vừa nãy hắn đã nói những gì thế?
Tính cách xốc nổi, thích bốc phét, ra vẻ thâm trầm, nhị giai yếu nhất trong lịch sử.
Không, đây không phải do ta nói. Đó là ác mộng, chắc chắn là ác mộng.
Trời ạ, tại sao ta lại bức bản thân vào chỗ chết như vậy chứ?
Nếu như biết Thiếu tông chủ chính là Lục Thủy, chắc chắn hắn sẽ khen Lục Thủy lên đến trời.
Nhưng mà, không có nếu như.
-----
Dịch: MB_Boss