Chương 208: Chỉ, Chỉ Như Vậy?
“Chờ một người, đã hẹn trước với hắn.” Lục Thủy đi ở phía trước, bình tĩnh trả lời.
An Dật không hỏi nhiều nữa, yên lặng đi theo Lục Thủy.
Đồ vật đã lấy được, tất nhiên hắn cũng không vội. Lần này xem như thuận lợi.
Rất nhanh bọn hắn cảm giác thấy tiên lực xung quanh đang biến mất, sau đó triệt để không còn tung tích.
Lục Thủy biết Đau Răng Tiên Nhân đã hoàn thành một bước cuối cùng, bây giờ đang trên đường đi ra.
Thực lực đỉnh của Tiên, cũng không phải là giả.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cửa đá ở một bên truyền đến âm thanh kẽo kẹt.
Nghe được âm thanh đột nhiên xuất hiện này, đám người An Dật vận chuyển sức mạnh, nhìn chằm chằm vào nơi âm thanh phát ra, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Lục Thủy đã được bảo vệ ở cuối cùng.
Cánh cửa đã mở.
Đi ra là một người đàn ông trung niên nhìn rất bình thường.
Tất nhiên hắn mới liếc mắt đã thấy được đám người An Dật, cũng cảm thấy đối phương đang cảnh giác. Nhưng hắn không hề để ý, rất nhanh đã tìm được Lục Thủy bị bảo vệ ở bên trong.
“Lục tiểu hữu, ta tới tìm ngươi.” Đau Răng Tiên Nhân hơi cung kính nói với Lục Thủy.
An Dật có chút ngoài ý muốn. Người này chính là người mà thiếu gia bọn họ đang chờ?
Lục Thủy thì gật gật đầu, nói:
“Cùng ra ngoài thôi.”
Lục Thủy nói xong liền cất bước ra ngoài.
An Dật nhíu mày. Người này nhìn qua chỉ có tứ giai, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt khi đối phương vừa xuất hiện, hắn cảm nhận thấy nguy hiểm.
Mà người này làm sao lại biết thiếu gia?
“Không cần lo lắng, đối phương không có ác ý. Ta gặp được hắn trong lúc thí luyện.” Lục Thủy thuận miệng giải thích một câu.
Đột nhiên có người cùng rời đi, tất nhiên đám người An Dật sẽ suy nghĩ nhiều.
Nghe thấy Lục Thủy nói như vậy, An Dật không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn bảo trì sự cảnh giác.
Quái nhân bên người Lục Thủy quá nhiều, hắn cũng không biết Lục Thủy đã làm thế nào.
Đau Răng Tiên Nhân đi đến bên cạnh Thạch Đầu Nhân. Thạch Đầu Nhân nhìn Đau Răng Tiên Nhân, trong lúc nhất thời đầu óc có chút rối loạn.
Nếu như không đoán sai, người này chính là Bất Diệt Tiên Nhân?
“Ngài, ngài là...”
“Lục tiểu hữu thường gọi ta là Đau Răng Tiên Nhân, ngươi cũng có thể gọi như vậy.” Đau Răng Tiên Nhân ôm mặt, lễ phép nói.
Thạch Đầu Nhân chất phác gật đầu, hắn cảm thấy Đau Răng Tiên Nhân này chắc chắn là Bất Diệt Tiên Nhân.
Vấn nên cung kính thì hơn.
Có chút Tiên Nhân bên ngoài thì cười ha hả, nhưng lật tay chính là một chiêu phi hôi yên diệt, lúc chết như thế nào cũng không biết.
Mấy người Lạc Phong cũng rất ngạc nhiên không biết người này là ai, nhưng không thể nào suy đoán ra.
Rất nhanh bọn hắn đã đi tới cửa hông của Bất Diệt Tiên Điện.
“Đầu lĩnh, chính là chỗ này. Chúng ta đi ra từ đây, người bên ngoài sẽ không phát hiện được, lúc trước nó là con đường dành cho người có thiên phú bối cảnh đi.” Thạch Đầu Nhân chỉ vào một cánh cửa hoa lệ rồi nói.
Cánh cửa này có một trận pháp truyền tống, có thể dịch chuyển người đến một địa điểm nào đó.
Địa điểm này có thể do ngươi bố trí, nhưng khoảng cách không thể quá xa.
Lục Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía An Dật, nói:
“Các ngươi muốn về Lục gia?”
An Dật cúi đầu đáp:
“Đúng vậy thiếu gia! Chúng ta cần chờ Tộc trưởng trở về mới có thể ra ngoài tiếp.”
Bây giờ đồ vật đã tới tay, bọn hắn nhất định phải trở về Lục gia. Dù sao Lục gia cũng là nơi an toàn nhất.
Lục Thủy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, như vậy thì hắn sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Sau đó hắn chỉ vào Thạch Đầu Nhân và Đau Răng Tiên Nhân, nói:
"Ngươi hỗ trợ dẫn theo hai người bọn họ về tiểu trấn. Thạch Đầu Nhân muốn đi đến đó mưu sinh, để chính hắn tự tìm việc làm là được.
Còn Đau Răng Tiên Nhân muốn đi tìm một con chó, cứ trực tiếp đặt hắn ở bên đường."
Thạch Đầu Nhân lập tức nói:
“Đầu lĩnh, nếu không ngươi giới thiệu cho ta một chút? Cứ theo giá cả chúng ta đã nói, ta làm một khoảng thời gian trước đã.”
Lục Thủy nhìn Thạch Đầu Nhân, sau đó ném ra một khối linh thạch tam phẩm:
“Thuê ngươi 100 ngày, trong 100 ngày tự mình tìm việc làm trong trấn. Kiếm được tiền, trả lại ta.”
Thạch Đầu Nhân vui vẻ đồng ý.
Cuối cùng đã có công việc ổn định trong ba tháng, mà còn là loại thanh toán trước.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Đau Răng Tiên Nhân, nói:
“Ngươi đi tìm một con chó tên Cẩu Tử, chỉ cần nói cho nó biết là ta bảo ngươi tìm là được rồi.”
“Đa tạ Lục tiểu hữu! Lục tiểu hữu, nếu trong nhà có ruộng thì ta có thể trồng trọt giúp một tay.”
Sau đó Lục Thủy để An Dật dẫn những người này rời đi.
Nhưng Lục Thủy có đi ra cùng bọn hắn hay không đây, bằng không An Dật luôn cảm thấy Lục Thủy lại muốn gây chuyện.
Lúc này Lạc Phong gấp:
“Đông... Khụ khụ! Đầu lĩnh, chúng ta thì sao?”
Nhiếp Hạo cũng gật đầu:
“Đúng vậy đầu lĩnh, chúng ta thì sao?”
Lục Thủy nhìn hai người này, giống như cười mà không phải cười:
“Tiến vào thí luyện chơi một vòng đi.”
“Chỉ, chỉ như vậy? Nếu không cứ làm tầm mười vòng? Ta cảm thấy chúng ta có thể chịu nổi.” Lạc Phong trả lời.
Không chết thì thôi đi. Nếu không hề bị trừng phạt, trong lòng bọn hắn khó mà yên ổn được.
Nhiếp Hạo cũng gật đầu, ra vẻ chính mình không có vấn đề gì.
“Vậy thì mười vòng đi.” Cuối cùng Lục Thủy xoay người rời khỏi.
Nghe thấy Lục Thủy nói như vậy, Lạc Phong và Nhiếp Hạo cảm giác thoải mái rất nhiều.
Đám người Đỗ Lâm thầm nghĩ, hai người này có phải là cuồng bị ngược đãi hay không?
Bên trong thí luyện rất muốn mạng.
Tiếp đó Lục Thủy và đám người An Dật đã xuất hiện trên biển lớn, cách rất xa Bất Diệt Tiên Điện.
“Mạc Kỳ, ngươi đưa thiếu gia đến bờ bên kia.” An Dật lập tức nói.
Không để cho bọn hắn tự mình đưa qua, An Dật có chút không yên lòng.
Đối với chuyện này, Lục Thủy không nói gì thêm.
Nhìn Lục Thủy bị đưa đi, Đỗ Lâm cẩn thận nói:
“Đầu lĩnh, trước đó có vẻ như chúng ta đã mạo phạm thiếu gia, có phải ta nên nói lời xin lỗi hay không?”
An Dật nhìn Đỗ Lâm, nhíu mày nói:
“Vì sao ngươi cũng gọi đầu lĩnh?”
“Rất thuận miệng.” Đỗ Lâm thận trọng trả lời.
An Dật nhìn Thạch Đầu Nhân, cuối cùng lắc đầu nói:
"Không cần, thiếu gia căn bản sẽ không so đo loại chuyện này. Mặc dù tác phong làm việc của thiếu gia một lời khó nói hết, nhưng lòng dạ không hẹp hòi như thế.
Đã nhiều năm như vậy, ngươi từng nghe thấy thiếu gia làm ra chuyện để người ta oán trách chưa?
Nhiều lắm là ném chút mặt mũi."
Lời này vừa ra, những người khác cũng gật đầu đồng ý. Thật đúng là chưa nghe nói qua.
Sau đó Đỗ Lâm không nghĩ nhiều nữa.
—— ——
Lúc Lục Thủy tới gần bờ biển liền để Mạc Kỳ buông hắn xuống. Khoảng cách gần như thế, hắn có thể tự mình đi vào bờ.
Đối với chuyện này, Mạc Kỳ không hề kiên trì. Lúc nhìn thấy Lục Thủy sắp lên bờ, hắn liền quay về theo đường cũ.
-----
Dịch: MB_Boss