Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 211: Sư Thúc Tổ

Chương 211: Sư Thúc Tổ


Sau một lát, Thiên Ngâm mở hai mắt ra, linh dược xung quanh đã biến mất.
Nàng sững sờ nhìn hai tay của mình, hốc mắt ẩm ướt:
"Đã tốt hơn rất nhiều, tiếp tục như vậy thì chỉ cần một tháng là ta sẽ khỏi hẳn.
Sư đệ Thạch Minh đã chữa khỏi cho ta rồi?"
Sau đó nàng buông nắm tay xuống, ngồi im ở đó trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng cúi đầu nhìn phù văn trên mu bàn tay mình, tự lẩm bẩm:
“Nếu như chuyện này cũng không thể tính là duyên, thế thì như thế nào mới được tính?”
...
Thạch Minh trốn trong nơi ở của mình, tất nhiên hắn biết sư tỷ Thiên Ngâm trở về, bây giờ chắc cũng đã nhìn thấy tờ giấy mà hắn lưu lại.
“Không biết lúc nào sư tỷ sẽ dùng phi kiếm truyền thư đến.” Thạch Minh tự nói.
Hắn cảm thấy muộn nhất là đêm nay.
Hắn cũng sắp phải rời đi.
Ngay khi Thạch Minh đang nghĩ như vậy, hắn đột nhiên nghe được một tiếng vèo.
Sau đó hắn phát hiện có một thanh kiếm nhỏ bay đến.
Cắm thẳng vào trên tường gỗ.
Thạch Minh có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không ngoài ý muốn. Cuối cùng vẫn phải rời xa!
Sau đó hắn rút kiếm ra, phía trên đúng là có một tờ giấy. Hắn mở ra nhìn xuống:
Phương thuốc vô dụng, ta đã thử.
Nhìn thấy mấy chữ này, Thạch Minh mộng bức.
Thử rồi? Lại còn không có tác dụng?
Đại lão lừa hắn?
Thế thì không đến mức!
Chỉ theo ở bên người đại lão đã có thể thu hoạch được nhiều linh dược như vậy, mà đối phương còn không để vào mắt, căn bản không có lý do gì lừa hắn.
Nói cách khác, chắc chắn mười phần là do hắn còn chưa đi?
Thạch Minh rất muốn biết sư tỷ có bị thương hay không, nhưng nếu đi vào chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn hơn.
Cuối cùng hắn dùng phi kiếm truyền thư đi vào, chủ yếu vẫn là hỏi thăm xem có bị thương hay không.
Trong nháy mắt bên trong lại có phi kiếm bay tới, chỉ có hai chữ: Không sao.
Thạch Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói cho sư tỷ chờ hắn rời đi rồi thử lại.
Rất nhanh đã có tin trở về: Cần chờ hai ngày, mà linh dược có chỗ thiếu sót, cần đến tông môn đổi một chút.
Đương nhiên Thạch Minh sẽ không để sư tỷ Thiên Ngâm đi, nói thẳng ra để hắn đi.
Thiên Ngâm nhận được trả lời, nhìn chữ bên trên, do dự một chút rồi ngượng ngùng viết một câu: Phi thư quá phiền phức, nghe nói bên ngoài có thứ tên là điện thoại. Ta, chúng ta có thể thêm bạn bè, tiện cho việc liên hệ.
Do dự mãi, cuối cùng Thiên Ngâm quay đầu cắn răng ném thanh phi kiếm ra ngoài.
Sau đó nàng lấy ra hai cái điện thoại và hai tấm thẻ, trên thực tế lúc nàng trở về đã tiện đường mua.
Nàng cũng không biết cuối cùng bọn hắn sẽ như thế nào. Nhưng mà, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn so với không hề làm gì.
—— ——
Trên đường phố ở Xảo Vân tông, một người phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng cất bước, phảng phất đang thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
“Thật lâu không ra ngoài đi lại, không nghĩ tới thế giới biến hóa nhanh như vậy.” Hồng Tố nhìn đường phố và người đi đường, âm thầm tự nhủ.
Lần này nàng đi ra chủ yếu là để thấy người nào đó một lần, khó có cơ hội đi vào địa bàn của nàng, đi ra thấy một chút cũng là nên.
“Nghe nói là rất phế! Nếu không nhìn nổi thì cứ lôi cha mẹ hắn ra giáo dục một trận.”
Nghĩ tới đây, Hồng Tố đột nhiên sửng sốt.
“Khí tức này có chút quen thuộc.”
Hồng Tố đưa ánh mắt lên trên một cửa hàng quần áo.
...
Hôm nay tiên tử trông cửa hàng mở cửa rất sớm, nàng vừa đến đã lấy thanh kiếm nhận được tối hôm qua ra để ở một bên, chờ đợi chủ nhân thanh kiếm đến chuộc về.
Nàng đặt đó rất tùy ý, chỉ để tựa ở một bên.
Nhưng hôm nay mới mở cửa không lâu, tiên tử trông tiệm luôn có cảm giác bên ngoài là lạ, tại sao lại có một số người nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng của mình.
Nhưng cuối cùng đều sẽ rời đi.
Không hiểu nổi! Hôm nay cũng không có hàng mới đến mà.
“Hôm nay sư phụ nói muốn đi qua, lúc đó làm bộ chăm chỉ một chút, biểu hiện tốt sẽ có được linh đan diệu dược.” Tiên tử trông tiệm thầm nói, sau đó dự định dọn dẹp đôi chút.
Nhưng còn không đợi nàng dọn dẹp, cửa ra vào đã xuất hiện một vị mỹ phụ.
Tiên tử trông tiệm nhìn thấy đối phương thì giật nảy mình:
“Sư, sư phụ? Làm sao ngài lại đến nhanh như vậy?”
Mỹ phụ kia nhìn tiên tử trông tiệm, tức giận nói:
“Không tới sớm thì làm sao biết mỗi ngày ngươi đều lười biếng?”
Tiên tử trông tiệm không nói gì.
Sau đó mỹ phụ kia đi đến, chỉ thoáng qua nàng đã thấy được Thất Lân Long Ngâm Kiếm bị tùy ý đặt ở một bên.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy kiếm, nàng bỗng sửng sốt.
Sau đó đưa tay để kiếm bay vào trong tay nàng.
Xem xét kỹ, lập tức mỹ phụ sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Kiếm này ở đâu ra?” Mỹ phụ nghiêm túc hỏi.
Tiên tử trông tiệm giật nảy mình, dáng vẻ này của sư phụ thật là dọa người: “Là một người thế chấp, hắn mua quần áo không mang tiền.”
“Hắn mua bao nhiêu tiền?”
“Một viên linh thạch ngũ phẩm.”
“Bao nhiêu?”
“Một, một viên linh thạch ngũ phẩm. Sư phụ, có phải ta bị lừa rồi hay không?” Tiên tử trông tiệm nhỏ giọng nói.
Hôm nay sư phụ thật sự quá dọa người.
"Ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, vì một viên linh thạch ngũ phẩm mà lại dám thu thanh kiếm này.
Hơn nữa, còn dám đặt ở nơi dễ thấy như thế.
Ngươi có biết một buổi sáng mình đã đi vòng quanh Quỷ Môn Quan bao nhiêu lần không?" Mỹ phụ trách móc.
Nghe được câu này, tiên tử trông tiệm sững sờ, nàng đã bị hù dọa.
Nhất là khi luôn có cảm giác có người nhìn chằm chằm vào trong tiệm.
Cho nên kỳ thật lúc có người nhìn một lần, tương đương với việc nàng đứng trước mặt tử vong một lần?
Làm sao có thể chứ?
“Sư, sư phụ, ngài đừng dọa ta, một thanh kiếm mà thôi.” Tiên tử trông tiệm nói.
“Mà thôi? Thất Lân Long Ngâm Kiếm, ngươi lại dám nói một câu mà thôi? Tất cả mọi thứ trong tiệm chúng ta cộng lại cũng kém thanh kiếm này, ngươi còn không hiểu sao?” Mỹ phụ trịnh trọng nói.
Ví von như thế, tiên tử trông tiệm đã hiểu. Kiếm này quý giá như vậy sao?
“Thế nhưng, thế nhưng người kia chỉ là nói là kiếm bình thường, hắn tùy tiện lấy ra như thế không sợ bị cướp sao.”
"Đó là bởi vì trên thân kiếm có cấm chế, hắn nắm người khác không thể phát hiện ra dễ dàng như vậy được. Nhưng khi rời khỏi hắn thời gian dài, cấm chế sẽ mất đi hiệu lực.
Dễ dàng bị những người khác phát hiện được.
Tiểu gia hỏa, ngươi rất may mắn, nếu như không phải chuyện tối hôm qua gây ra náo loạn, chắc đã có người hạ thủ rồi." Hồng Tố đi từ bên ngoài vào.
Thấy có người tiến đến, tiên tử trông tiệm lập tức bị hù chạy đến sau lưng sư phụ mình.
Tất nhiên mỹ phụ cũng cảnh giác.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Hồng Tố, cả người đều bị hù dọa, sau đó cung kính nói:
“Vãn bối gặp qua Sư thúc tổ.”
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất