Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 219: Vị Giác Không Giống Ai

Chương 219: Vị Giác Không Giống Ai


Sau khi nôn hết ra xong, Lục Thủy mới nhìn Mộ Tuyết, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy hốc mắt Mộ Tuyết hồng hồng, bờ môi khẽ run rẩy, cả gương mặt đều xanh mét lại.
‘Mộ Tuyết thế mà kiên trì ăn hết?’ Lục Thủy chấn kinh nghĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, kinh động đến ba người Lục Thủy.
Chờ Lục Thủy quay đầu lại, hắn phát hiện cha mẹ hắn đã trở về.
Người vừa hỏi chuyện gì xảy ra chính là mẹ hắn.
Lúc này Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ đi tới bên người Lục Thủy, hai người nhìn Mộ Tuyết hốc mắt ướt át, sau đó quay qua nhìn Lục Thủy.
“Có liên quan đến con sao?” Lục Cổ hỏi.
“Có một chút.” Lục Thủy hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Lúc này, Mộ Tuyết lập tức đứng lên, một mực lắc đầu, ban đầu nàng vốn là muốn mở miệng giải thích, nhưng đồ trong miệng thật sự quá chua, chua đến mức nàng không mở miệng ra được.
Lục Cổ nhìn Lục Thủy, cau mày nói:
“Cha chưa từng dạy qua con sao?”
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, hắn cảm thấy đây có thể tính là lỗi của mình, cuối cùng nghiêm mặt nói:
“Là ta để Mộ Tiểu thư chịu ủy khuất, như vậy đi, cho người đem Ma Binh Phương Thiên Họa Kích của bản thiếu gia tới đây.
Bản thiếu gia muốn dùng nó gọt hoa quả cho Mộ Tiểu thư ăn.”
Kỳ Khê đứng ở gần đó một mặt hoang mang, nơi này chỉ có nàng là thị nữ tùy tùng, mặc dù nàng không biết Ma Binh là cái gì, nhưng vẫn nhanh chóng đáp:
“Vâng, xin Thiếu gia chờ một lát.”
Mộ Tuyết nghe Lục Thủy nói vậy, trong lòng nhịn không nổi muốn cười, nhưng trong miệng vẫn là vị chua đến chảy nước mắt kia, cho nên nhìn giống như là đang khóc đến nghiêm trọng hơn.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm thật ra rất kinh ngạc với lời nói của con trai mình, đều cái gì cùng cái gì.
Nhưng nhìn thấy Mộ Tuyết giống như càng khóc thương tâm hơn, ánh mắt hai người nhìn con trai lại trở nên u ám.
Tiểu tử thúi này có phải đã học được cách khi dễ vợ mình rồi không?
Một lát sau.
“Các con nói đây là một loại trái cây rất chua? Mộ Tuyết là bị chua đến khóc, chứ không phải là do bị tiểu tử thúi kia khi dễ?” Đông Phương Lê Âm nhìn Trà Trà ôm đĩa hoa quả ăn đến vui vẻ, có chút không dám tin.
“Không chua mà, rất ngọt.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Mẹ có thể ăn thử một chút.” Lục Thủy cúi đầu gọt trái cây, nói.
Thứ hắn dùng thật sự là Phương Thiên Họa Kích, nhưng không phải là cái của Cẩu Tử Ma Binh.
Bởi vì Ma Binh vừa mới nhập kho, mà lại có chút quái dị, cho nên Kỳ Khê không mang ra, chỉ có thể lấy trước một thanh khẩn cấp tới.
Lục Thủy tự nhiên cũng không kén chọn, dù sao cũng chỉ là để gọt trái cây mà thôi.
Thứ hắn gọt chính là Thu Diệp Quả, thứ quả này ăn cực kì ngon, hắn hái về là muốn đưa cho Mộ Tuyết ăn nhưng cho đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cái cớ gì để đưa.
Vừa vặn lại bị hiểu lầm như vậy, hắn không ngại nhân cơ hội này tương kế tựu kế.
Nhưng dùng Phương Thiên Kích gọt trái cây thực sự rất khó.
Mộ Tuyết lập tức lắc đầu:
“Dì Lê Âm đừng ăn, thật sự rất chua.”
Do dự một chút, Đông Phương Lê Âm quyết định để chồng mình ăn thử.
Một lời này vừa nói ra, nàng liền thấy chồng mình tự bế.
“...”
Đúng lúc này, Lục Thủy đưa ra một miếng trái cây cho mẹ hắn, nói:
“Mẹ, mẹ bảo Đông Phương Trà Trà nếm thử thứ này một chút đi.”
Đông Phương Lê Âm nhận lấy miếng trái cây, nàng tự nhiên nhận ra đây là Thiên Y Quả, còn là đã được con trai nàng thành công gọt vỏ xong.
Nhưng Lục gia đã cấm con của nàng hái thứ quả này rồi mà, cái này rốt cuộc là ở đâu ra?
Đông Phương Lê Âm cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đưa trái cây cho Đông Phương Trà Trà, nói:
“Nếm thử xem có vị gì.”
Đông Phương Trà Trà nhận lấy miếng trái cây, đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó kinh ngạc nói:
“Dì nhỏ, trái cây này rất ngọt.”
Đám người: “...”
Giờ Lục Thủy đã có thể hiểu được lời Đông Phương Tra Tra nói trước đó.
Tra Tra từng nói mẹ nàng nói rằng miệng nàng cũng không giống ai, quả thật là không giống ai.
Loại vị giác này, tuyệt đối có vấn đề.
Đông Phương Lê Âm cảm khái nói:
“Khó trách mẹ con một mực nói con không có khả năng kế thừa y bát của nàng.”
Mẹ của Đông Phương Trà Trà là Tiên Trù, khẩu vị có yêu cầu vô cùng cao, mà Đông Phương Trà Trà thì lại khác hẳn, có loại vị giác khác người như vậy, căn bản không có cách nào làm Tiên Trù.
Đương nhiên, Đông Phương Lê Âm trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, đó chính là ở Đông Phương gia không có một người nào thích hợp làm Tiên Trù.
Mộ Tuyết lúc này đã lấy lại tinh thần, vị giác của Trà Trà thật sự có chút vấn đề, dù sao thì Trà Trà chỉ uống sữa chua thôi cũng sẽ say được.
Đông Phương Trà Trà không thèm để ý người khác nghĩ về nàng như thế nào, vẫn tập trung ăn trái cây.
Nhưng chỉ dùng có một mắt thật sự không được quen lắm.
Lục Thủy lúc này đã gọt xong Thu Diệp Quả, hắn cầm một miếng đưa cho Mộ Tuyết, sau đó nói:
“Mộ Tiểu thư thử một chút đi.”
Mộ Tuyết nhận lấy miếng trái cây, nàng lại không ngốc, đương nhiên biết đây là loại trái cây gì.
Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Thu Diệp Quả? Con lấy ở đâu ra thế?”
“Nhặt được ở Binh Mộ, một quả đã ăn rồi, quả này chưa kịp ăn.” Lục Thủy giải thích.
“Cũng không bắt con giải thích tại sao vẫn còn một quả nha, không giải thích chúng ta cũng sẽ không cảm thấy là con cố ý để lại cho vị hôn thê của mình ăn đâu.” Đông Phương Lê Âm như cười như không nói.
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết hơi xấu hổ cúi đầu.
“Con về đây.” Lục Thủy đứng dậy định rời đi.
Chỉ cần hắn không còn ở đây nữa, mẹ tự nhiên sẽ không còn cách nào để trêu đùa hắn.
Lục Thủy vừa định đứng lên, lại bị cha hắn một tay đè xuống, nói:
“Có chính sự cần nói với con, chớ nóng vội rời đi.”
Lục Thủy hơi bất ngờ, chính sự?
Có liên quan đến Thái Dương Thần sao?
Lục Thủy nhìn cha hắn, hiếu kỳ hỏi:
“Cha nói chính sự là việc gì?”
“Liên quan tới hôn sự của con.” Nói xong, Lục Cổ cầm lấy Phương Thiên Kích trên tay Lục Thủy, ném thẳng ra khỏi sân nhỏ, cũng không biết là bay về chỗ nào.
Có lẽ đại khái là về phía nhà kho đi.
“Có liên quan đến hôn sự của con?” Lục Thủy nhíu mày, hắn không muốn hôn sự của mình có biến gì.
Đây quả thực là đả kích trí mạng đối với kế hoạch từ hôn của hắn.
Mộ Tuyết cũng có chút bất ngờ nhìn về phía Lục Cổ, hôn sự của Lục Thủy?
Đây không phải cũng là hôn sự của nàng sao?
Mộ Tuyết hơi lo lắng.
Đông Phương Lê Âm nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Yên tâm đi, không phải chuyện xấu.”
Nghe được câu này, Mộ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thủy cũng hơi thả lỏng, chỉ cần không phải loại đại sự như hối hôn, thì vẫn còn tốt.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Lục Thủy liền cảm thấy không thể nào tốt được nữa.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất