Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 230: Đánh Cược Và Dương Mưu!

Chương 230: Đánh Cược Và Dương Mưu!


Như thế nào là Đại đạo giả? Đó chính là tồn tại có được Đại đạo hoàn chỉnh.
Cả thế gian ít có.
Lúc này Thái Dương Thần chỉ tay ra.
Một vị trí trong tinh không xuất hiện một đạo ánh sáng chói lòa.
"Nơi này có một phần tinh túy Thái Dương của bản Thần, xem như tiền đặt cược.
Tiềm lực càng mạnh càng dễ dàng tiếp cận được vị trí tinh túy. Chỉ cần có người lấy được, đó chính là của hắn.
Được đến tinh túy này, con đường tương lai của hắn coi như đã đi được gần một nửa."
Đại trưởng lão không hề mở miệng nói chuyện, tiếp tục nhìn Thái Dương Thần.
“Bản Thần cược những người này, không ai có thể đạt được tinh túy của bản Thần. Nếu có, bản Thần có chơi có chịu, cái Thái Dương Quyền Trượng này sẽ là của Lục gia các ngươi.”
Nói xong, trong tay Thái Dương Thần xuất hiện một cây quyền trượng tựa như mặt trời.
“Nếu như không có thì sao?” Đại trưởng lão mở miệng nói.
Thái Dương Thần mỉm cười trả lời,
“Bản Thần muốn kiếm trong tay ngươi.”
Nghe thấy Thái Dương Thần nói vậy, những người khác đều giật mình. Lục Vô Vi là kiếm tu, bội kiếm trong tay hắn đã bồi bạn hắn đến nay, đoạt kiếm tương đương với đoạn đường của hắn.
Dụng ý hiểm ác cỡ nào.
Thái Dương Thần đang muốn rút củi dưới đáy nồi.
Người đệ tử bình thường của Kiếm Nhất Phong nhíu mày. Tất nhiên Lục Vô Vi có thể không dựa dẫm vào kiếm trong tay, nhưng mà thanh kiếm kia là đầu nguồn đạo của hắn.
Nếu như mất đi, tất nhiên sẽ làm cho đạo của hắn chịu ảnh hưởng nhất định.
Từ giá trị thì có thể Thái Dương Quyền Trượng cao hơn kiếm của Lục Vô Vi. Nhưng từ mặt cá nhân, kiếm của Lục Vô Vi cao hơn Thái Dương Quyền Trượng.
“Không thể đồng ý.”
Vị đệ tử bình thường này tự nói.
Việc thắng bại không nắm giữ ở trong tay mình.
Đúng là đánh cược.
Một khi Lục Vô Vi thua, đến đại chiến sau đó chắc chắn cũng có khả năng thua.
“Có thể.” Đáp án của Lục Vô Vi làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đúng là làm loạn.
Thái Dương Thần lộ ra nụ cười.
“Thế thì chờ đợi đáp án đi.”
Nói xong, Thái Dương Thần vỗ tay một cái.
Tiếp đó tinh không bắt đầu xuất hiện rất nhiều điểm sáng.
Mặc dù không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng có điểm sáng là có thể chứng thực tất cả.
Lúc này Lục Thủy cũng cảm giác được không gian bắt đầu vặn vẹo trên phạm vi lớn.
“Bắt đầu tiến vào.” Lục Thủy nói.
Chân Võ Chân Linh lập tức đi đến bên người Lục Thủy, rất sợ vị trí khi tiến vào sẽ là ngẫu nhiên.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc tất nhiên cũng đi tới. Hai người bọn họ tu vi yếu, không đi theo sẽ rất nguy hiểm.
Sơ Vũ hiếu kỳ hỏi:
“Đang có chuyện gì vậy?”
“Đi vào là biết.” Lục Thủy trả lời.
Sau đó bọn hắn cảm giác xung quanh bắt đầu xuất hiện biến hóa, giây tiếp theo bọn hắn đã thấy được cảnh tượng khác dần xuất hiện.
Thứ cảm giác được đầu tiên chính là khí tức cực nóng.
Tiếp đó chính là dung nham biển lửa ở bên cạnh.
Rất nhanh bọn hắn đã thấy rõ mọi thứ xung quanh. Bọn hắn nhìn thấy dưới chân mình là nham thạch, phần rìa nham thạch có dung nham chảy xuôi, khí tức cực nóng dường như có thể thiêu đốt tất cả.
“A a a a.” Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Lúc này đám người Sơ Vũ phát hiện xung quanh có không ít người không ở trên nham thạch, bọn hắn đều rơi vào trong dung nham.
Tiếp nhận dung nham thiêu đốt.
“Chuyện này, đây là nơi nào?” Kiếm Lạc sợ sệt hỏi.
Cái nơi kỳ quái này làm cho nàng cảm thấy không an toàn.
Mà anh của nàng cũng không ở đây, nàng không biết anh của mình có vấn đề gì hay không.
Khỉ nhỏ trốn ở phía sau nàng, cũng rất sợ sệt.
Còn Sơ Vũ thì không hề sợ, hắn chỉ cảm thấy tò mò đối với nơi này.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện khí tức đen kịt ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một vòng lửa, đó là trung tâm của tất cả.
Lúc này có một giọng nói truyền tới, nó mang theo sự uy nghiêm, mang theo khí thế nhìn xuống từ trên cao:
"Các phàm nhân, các ngươi nên vinh hạnh vì có thể đi vào trong lĩnh vực của bản Thần.
Ở trong quy tắc của bản Thần, các ngươi chỉ có một lựa chọn.
Dựa theo tiềm lực của các ngươi để cố gắng leo lên, nếu có người có thể đạp không đi đến chỗ sức mạnh bản Thần lưu lại, lĩnh vực sẽ được giải trừ.
Bản thần cũng không keo kiệt, nếu đạt được sức mạnh, các ngươi sẽ có khả năng thành Thần.
Các ngươi có thời gian một canh giờ. Nếu như không ai có thể lên đỉnh, các ngươi sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Giãy dụa cầu sinh đi.
Nhớ kỹ, bản Thần chính là Thái Dương Thần."
Giọng nói của Thái Dương Thần rơi xuống, làm cho tất cả mọi người giật mình.
Nhưng không ai dám đối kháng chính diện với Thái Dương Thần. Uy thế mà đối phương vừa hiển lộ, làm cho tâm thần bọn hắn suýt nữa vỡ nát.
Tồn tại này, đáng sợ giống như Thần Linh.
“Là phải đi đến vòng ánh lửa kia sao? Làm sao vượt qua được? Bay qua?”
“Đừng nghĩ bay, ở nơi này không thể bay lên được.”
“Đúng vậy, ta đã thử, căn bản không thể phi hành.”
“Thái Dương Thần vừa mới nói qua, dựa theo tiềm lực. Thế thì phải làm sao để cho tiềm lực của chúng ta thể hiện ra được?”
"Nếu như ta không đoán sai, tiềm lực là nhận biết, cảm ngộ bản thân, hoặc là cảm ngộ đối với những thứ khác.
Có thể là kiếm, có thể là đạo, có thể là thuật pháp, có thể là vòng ánh lửa trên bầu trời kia.
Càng khắc sâu thì càng thể hiện được tiềm lực của bản thân."
Nghe thấy người này nói, rất nhiều người đều tỉnh ngộ.
Như vậy, việc nên làm chính là thử.
Kiếm Lạc mở miệng hỏi Sơ Vũ:
“Thiên phú có tính là tiềm lực hay không?”
"Cũng được tính. Thiên phú của ngươi rất mạnh, đúng là có thể thử một chút, nhưng tuyệt đối đừng dùng cảm ngộ với kiếm của chính mình để thử, có thể ngươi sẽ trực tiếp rơi vào trong dung nham, sau đó bị hủy dung.
Về sau không nói lời nào sẽ không phải là cao lạnh, mà là người xấu tự ti.
Nếu như vẫn chanh chua như trước đây, đó chính là người xấu tác quái." Sơ Vũ mở miệng trả lời.
Kiếm Lạc: “...”
Cuối cùng là ai nói chuyện khó nghe?
Chân Võ Chân Linh nhìn về phía Lục Thủy, hỏi:
“Thiếu gia? Chuyện này có thể là âm mưu không?”
Lục Thủy nhìn vòng ánh lửa kia, lắc đầu nói:
“Không, là dương mưu.”
Chân Võ nhíu mày, những người khác cũng đều không hiểu.
Lục Thủy bình tĩnh nói:
"Nhìn xung quanh một chút đi. Đối với một số người thì Thái Dương Thần đủ để tính là Thần Linh.
Nơi đó có sức mạnh của hắn, mang ý nghĩa sưc mạnh của Thần.
Chỉ cần đạt được, thật sự có thể đột nhiên tăng mạnh, có cơ hội được đại đạo.
Nhất là khi có người vừa vặn có được loại tiềm lực này.
Ngươi cảm thấy có mấy người sẽ lựa chọn từ bỏ?
Càng đừng nói đó là đường ra duy nhất."
Lúc này mấy người Chân Võ Chân Linh mới phát hiện, xung quanh đã có rất nhiều người bắt đầu nếm thử, trong mắt mỗi người đều mang lửa nóng.
“Bọn hắn không lo lắng là giả sao?” Sơ Vũ hỏi.
Kiếm Lạc cũng muốn hỏi như vậy.
"Thái Dương Thần muốn giết tất cả mọi người ở nơi này, chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi. Ngươi cảm thấy lừa gạt ngươi để làm gì?
Coi như hắn đang lừa ngươi, ngươi sẽ làm thế nào đây?" Lục Thủy nhìn về phía Sơ Vũ, hỏi.
Trong nháy mắt Sơ Vũ không biết nói thế nào.
Đúng vậy, dù đối phương muốn gạt ngươi, ngươi cũng không có lựa chọn khác.
Thế nhưng là, thật sự có người có thể leo lên chỗ ánh lửa, đạt được sức mạnh của Thái Dương Thần sao?
------
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất