Chương 249: Cùng Là Người Nhưng Quá Chênh Lệch
Sau đó Mộ Tuyết yên lặng kéo chăn lông che đầu mình lại, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Sự xấu hổ đã bị chăn lông ngăn cản.
Nàng không cảm thấy khó xử.
Đông Phương Trà Trà ăn điểm tâm, nhìn chị dâu của mình.
Nàng không hiểu chị dâu đang làm gì. Lúc này nàng nên hỏi thăm, hay là giả vờ không nhìn thấy đây?
Quá sầu.
—— ——
Lục Thủy nhìn điện thoại, xác định Mộ Tuyết sẽ không nhắn lại liền cất điện thoại đi.
Hắn đã quyết định, sau khi trở về sẽ thảo luận chuyện này với Mộ Tuyết.
Kỹ thuật chụp ảnh cần phải tăng lên.
Lúc này đám người Chân Võ đã rơi xuống từ trên cao, về đến vị trí của riêng mình.
Nhưng bọn hắn không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Là đang tiêu hóa sức mạnh của Thái Dương Thần.
Lục Thủy không thèm để ý, cùng lắm thì hắn tiếp tục xem sách là được rồi.
Chẳng qua khi Lục Thủy đang muốn tiếp tục xem sách, đột nhiên nghe được âm thanh giãy dụa.
Là Sơ Vũ.
Lục Thủy có hơi bất ngờ. Chỗ tốt mà Sơ Vũ lấy được chắc chắn là nhiều nhất, không thể nào tỉnh lại sớm như vậy được.
Nhưng đúng là đối phương đang liều mạng tỉnh lại.
Không bao lâu sau, Sơ Vũ mở hai mắt ra.
“Phù.” Sơ Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quá khó khăn, cuối cùng hắn đã tỉnh lại.
Lục Thủy không hiểu:
“Tại sao ngươi lại cưỡng chế tỉnh lại?”
Lục Thủy đã nhìn kỹ càng, nhưng vẫn không nhìn ra được thân thể người này có chút dị dạng nào.
Rất nhanh hắn đã lấy được đáp án.
“Phải viết thôi, bằng không sẽ lại quỵt canh.” Sơ Vũ trả lời.
Lục Thủy: “...”
Quả nhiên, kỳ nhân dị sự của tu chân giới nhiều vô số kể.
Đương nhiên hắn sẽ không hỏi thăm quá nhiều, càng sẽ không nói là lãng phí cơ duyên gì đó.
Dù sao cơ duyên mà sức mạnh của Thái Dương Thần mang đến, cũng chỉ như thế.
Có với không có, không khác nhau lắm.
Lúc này Kiếm Khởi cũng đã đến bên này.
Vừa rơi xuống, Kiếm Khởi liền nói cảm ơn với Lục Thủy:
“Đa tạ đạo hữu hóa giải nguy cơ lần này.”
Lục Thủy gật gật đầu không nói gì, chỉ tiện tay mà thôi.
Hoặc có thể nói chỉ là tiện thể.
Việc Kiếm Khởi biết Lục Thủy làm cho Sơ Vũ hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì lại cảm thấy rất bình thường.
“Bọn họ mất bao lâu mới có thể tỉnh?” Sơ Vũ hỏi.
“Dài nhất ba ngày.” Lục Thủy trả lời.
Mặc dù những người này tiêu hóa không nhanh, nhưng ba ngày đã đầy đủ.
Ba ngày không hề dài đối với Lục Thủy, nhưng khó khăn lắm mới được đến thế tục một chuyến, hắn muốn đi dạo chơi.
Đáng tiếc Chân Võ Chân Linh đang tu luyện.
“Làm sao ta lại có cảm giác mình mới là tùy tùng?” Trong lòng Lục Thủy thầm nói.
Lúc này Sơ Vũ vốn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.
Sau đó Sơ Vũ lấy điện thoại di động ra xem, có chút ngoài ý muốn:
“Sư tỷ? Làm sao lão nhân gia nàng lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho ta?”
Nói xong, Sơ Vũ liền nhận điện thoại.
“Alo, sư tỷ, ngài tìm ta?”
“Ở nhà ta? Cái gì? Ngài đang xóa bản thảo của ta? Ta sẽ trở về, chờ ta.”
Sơ Vũ nói xong liền cúp điện thoại, sau đó muốn chạy về.
Lục Thủy không hề để ý đến Sơ Vũ đang gọi điện thoại, mà nhìn quanh bốn phía, nói:
“Nơi này không an toàn.”
Đúng là không an toàn, rất nhiều người đang đi về phía bên này, chắc là đang tìm kiếm người nhà đã biến mất.
"Có thể đến nhà ta, cách nơi này rất xa. Nhưng ba người bọn họ làm sao bây giờ?
Cõng trở về?" Sơ Vũ nói.
Kiếm Khởi lắc đầu:
“Không thể di chuyển tùy tiện như vậy, bằng không sẽ lãng phí cơ duyên lần này.”
Còn Lục Thủy thì lấy ra một cái pháp bảo phi hành có hình dáng mâm tròn:
“Dùng cái này để mang đi.”
Sau đó để không kinh động đến đám người Chân Võ, Lục Thủy trực tiếp di chuyển phần đất, đưa chúng đặt lên pháp bảo phi hành. Như vậy sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Tiếp theo, đám người Lục Thủy bình yên rời khỏi khu vực này.
Lúc rời đi, bọn hắn nhìn thấy có không ít người bay đến từ phía xa, có ma tu, có đạo tu. Đối với những người ở bên trong, việc này tốt xấu khó định.
Nhưng dù có bị ép phải tỉnh lại, cũng không tính là thua thiệt, bởi bọn họ đã kiếm được chút chỗ tốt rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của Sơ Vũ, rất nhanh Lục Thủy đã đi tới trên không của một chung cư.
Nhìn chung cư bên dưới, Lục Thủy hiếu kỳ nói:
“Chỗ của ngươi là một người một tòa nhà sao?”
Sơ Vũ và Kiếm Khởi vô thức quay đầu nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn thấy dáng vẻ có hơi kinh ngạc hai người kia.
“Nhà đại lão là một người một tòa sao?” Sơ Vũ hỏi.
Lục Thủy lắc đầu. Nhưng không đợi Sơ Vũ thở phào, hắn đã nghe thấy Lục Thủy trả lời:
“Cũng không phải thế, ở nhà ta một người một viện.”
“...” Trong lúc nhất thời Sơ Vũ không biết nên nói gì.
Nhưng nếu nghĩ lại thì tông môn nhà hắn hình như cũng vậy, không có khác biệt quá lớn.
Là do hắn ở thế tục quá lâu, ánh mắt bị hạn chế.
Cuối cùng Sơ Vũ tự ti giải thích về chỗ ở của mình. Không phải một tòa, cũng không phải một tầng, mà là một phòng.
Không bao lâu, đám người Lục Thủy đã đi tới chỗ ở của Sơ Vũ.
Ba người Chân Võ được sắp xếp ở ban công, mặt hướng về mặt trời.
Sau khi sắp xếp xong cho ba người Chân Võ, Lục Thủy mới rảnh rỗi quan sát nơi này.
Khác hoàn toàn so với nhà của hắn, ngay cả trang trí cũng khác nhau rất nhiều, nhưng lại không có gì là không quen được cả.
Sau đó Lục Thủy thuận tay bố trí trận pháp, để trong này ở vào vào trạng thái ẩn nấp, tiếp theo lại thuận tiện thêm chút phòng ngự.
Bằng không sẽ rất dễ ảnh hưởng đến đám Chân Võ tu luyện.
Tất nhiên Sơ Vũ và Kiếm Khởi thấy được hành động của Lục Thủy, nhưng bọn hắn không thể hiểu Lục Thủy đang làm gì.
“Đúng rồi, bản thảo của ta.” Cuối cùng Sơ Vũ đã nhớ ra bản thảo của mình còn đang ở trong tay sư tỷ.
Sau đó hắn lập tức xông vào trong phòng. Nhưng còn chưa đi vào thì cửa đã mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra từ bên trong.
“Sư tỷ? Sao ngài lại tới đây?” Sơ Vũ hậm hực hỏi.
Nhưng lúc nói lại nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Vãn Nguyệt tiên tử nhìn sư đệ mình một chút, lại nhìn Kiếm Khởi ở một bên đang gật đầu chào hỏi. Sau khi đáp lại, Vãn Nguyệt tiên tử mới nhìn về phía Lục Thủy.
Nhưng mà đối phương đang cúi đầu đọc sách, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Sau đó Vãn Nguyệt tiên tử thấy được ba người ở ban công.
Cuối cùng nàng mới đưa ánh mắt quay lại trên người Sơ Vũ, nói:
“Bạn của ngươi thật nhiều.”
“Ha ha ha, sư tỷ quá khen.” Sơ Vũ gãi gãi đầu nói.
“Trưởng thành rồi, cánh cũng cứng rắn, quanh năm không thèm quay về thăm chúng ta.” Ngữ khí của Vãn Nguyệt tiên tử không nặng, nhưng vẫn lấy tư thái của trưởng bối để trách móc Sơ Vũ.
“Lão nhân gia sư tỷ ngài thường xuyên bế quan, ta trở về cũng có gặp được đâu.” Sơ Vũ phản biện cho mình một câu.
-----
Dịch: MB_Boss