Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 257: Chữa Trị

Chương 257: Chữa Trị


Vãn Nguyệt muốn giải thích nhưng nàng bị đao ý áp chế, không có cách nào mở miệng.
Đúng vào lúc này, trong không trung đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
Là tiếng đao ý bị kích thích.
Hứa Phương hơi bất ngờ.
Cho dù là Nghiên Như đang ôm Hứa Tiểu Hồng phía sau cũng thấy bất ngờ.
Dường như có người với lực lượng mạnh mẽ nào đó đột nhiên xông vào vậy.
Bọn họ rất nhanh lại nhìn qua Lục Thủy. Nếu bọn họ cảm nhận không sai, người vừa kích thích đao ý chính là hắn.
Khi bọn họ nhìn qua, Lục Thủy đã thu tay về và thuận tiện nói:
"Nếu ngươi muốn cứu con gái ngươi, tốt nhất nên thu đao ý của ngươi lại."
Nghe Lục Thủy nói vậy, Hứa Phương và Nghiên Như lập tức ngẩn người, thậm chí có chút khó tin.
"Ngươi nói vậy là sao?"
Tuy mở miệng hỏi thăm nhưng Hứa Phương vẫn thu lại đao ý.
Con gái hắn chính là điểm yếu của hắn. Nếu có người có cách, hắn có thể lựa chọn tin tưởng.
Lúc này Vãn Nguyệt mới có cơ hội mở miệng:
"Hai vị tiền bối, vãn bối tuyệt đối không có ý mạo phạm, là… là có người nói cho vãn bối biết, làm thế có lẽ có thể cứu được con gái của tiền bối. Vãn bối không thể không làm như vậy."
Ầm ầm!
Trong giây lát, Hứa Phương và Nghiên Như giống như bị sét đánh. Có thể cứu được thật sao?
Cuối cùng, bọn họ vội vàng nhìn về phía Lục Thủy.
Lục Thủy bước tới trong ánh mắt chú ý của bọn họ.
Hắn bảo Vãn Nguyệt nhất định phải ra tay, hơn nữa phải làm cho đối phương dùng hết sức phản kháng, càng phản kháng, hắn mới càng thấy rõ hơn.
Nếu nói trước lại chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này Lục Thủy đã đứng ở trước mặt Hứa Tiểu Hồng.
Bây giờ, sắc mặt Hứa Tiểu Hồng tái nhợt, hơi thở yếu ớt như sắp chết đến nơi. Cũng khó trách bọn họ kích động, muốn giết người như vậy.
Nếu là người khác, không chừng đã vung đao giết người rồi.
Đương nhiên, Lục Thủy vẫn có cách dẫn người rời đi.
Hắn không lỗ mãng, trừ khi nhất định phải ra tay.
"Vị đạo hữu này, ngươi có cách cứu con gái ta sao?" Nghiên Như nhìn Lục Thủy, có chút kích động nói.
Nàng ôm chặt con gái mình, dường như rất sợ con rời khỏi nàng.
Lục Thủy nhìn bọn họ nói:
"Muốn thử một chút không?"
Đám người Hứa Phương im lặng, trong giây lát không biết có nên tin hay không.
"Đề nghị nên quyết định nhanh đi, vừa rồi ra tay có phần đặc biệt, nếu bỏ qua thời cơ tốt nhất thì đại khái sẽ không còn nữa đâu." Lục Thủy nói thêm một câu.
Lời hắn nói là sự thật. Lần đầu tiên hoàn toàn kích phát căn bệnh này, cho nên mới là cơ hội tốt nhất.
Hắn đã thấy rõ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để ra tay. Nếu đối phương từ chối, như vậy sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Hứa Phương không do dự bao lâu, nói thẳng:
"Cần chúng ta phải làm gì?"
Thử, bọn họ thật sự không còn cách nào khác, chỉ còn lại tuyệt vọng, không muốn, không cam lòng.
Nếu không phải vì bọn họ sơ suất, con gái bọn họ đã không bị thương, còn nặng tới mức này.
"Đặt ở trên bãi đất trống, sau đó lùi lại." Lục Thủy đứng ở trên mảnh đất trống, mở miệng nói.
Sau đó Nghiên Như đặt Hứa Tiểu Hồng xuống đất đất, chỉ là có chút không nỡ, nhất là khi Hứa Tiểu Hồng còn nắm tay nàng.
Khi Nghiên Như thả tay con gái mình ra, Hứa Tiểu Hồng lại bất an kêu lên một tiếng, giống như bị vứt bỏ:
"Mẹ, mẹ."
Nghiên Như nghe vậy lại muốn qua ôm con mình, nhưng bị Hứa Phương cứng rắn lôi đi.
"Chàng để ta qua, con gái đang gọi ta." Nghiên Như giãy giụa vài cái, có chút khó chịu nói.
Chỉ cần vừa nghĩ tới con gái bọn họ không sống qua được tháng này, trong lòng bọn họ lại đau như dao cắt.
Đây là chuyện tàn nhẫn tới mức nào chứ.
Hứa Phương tất nhiên hiểu rõ, cho nên hắn hy vọng người này thật sự có thể cứu được con gái hắn. Bây giờ không thể làm ảnh hưởng đến đối phương.
Lục Thủy đứng ở trước mặt Hứa Tiểu Hồng. Hắn nhìn thấy đối phương đang bất an, khẽ sờ xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ là nàng bị thương nặng, không mở mắt ra nổi.
Lúc này Lục Thủy cách không vẽ trận văn, không ai nhìn hiểu những trận văn này. Nhưng trong mắt Hứa Phương, trận văn này vô cùng huyền ảo, tương tự với đại đạo, có thể còn vượt xa cả đại đạo.
Trong giây lát, hắn nhìn có chút mê mẩn, có chút chấn động.
Hắn đột nhiên rất muốn hỏi xem đối phương rốt cuộc là ai.
Vãn Nguyệt tất nhiên cũng không thể nào hiểu được, nhưng nàng cũng thật sự bị thương.
"Sư tỷ, lau máu đi." Sơ Vũ đưa khăn giấy qua, nói.
Vãn Nguyệt thầm thở dài, nghĩ:
"Qua mấy năm nữa, hay là bảo sư phụ đi Kiếm Nhất Phong cầu hôn vậy. Kiếm Lạc còn nhỏ chắc hẳn không dám chống lại lệnh của cha mẹ nàng."
Lúc này, Lục Thủy đã khắc xong tám trận văn, những trận văn theo thứ tự rơi xuống bốn phương tám hướng của Hứa Tiểu Hồng.
"Chân Võ, lấy ra ba viên linh thạch thất phẩm."
Chân Võ lập tức lấy ba linh thạch thất phẩm rồi đi tới bên cạnh Lục Thủy:
"Thiếu gia, linh thạch đây."
Lục Thủy nhận lấy linh thạch, trực tiếp đặt ở ba hướng quanh người Hứa Tiểu Hồng.
Sau đó, ba viên linh thạch thất phẩm bắt đầu tan ra, hoặc có thể nói là đang dung nhập vào trong trận văn.
Sau đó trận văn bắt đầu nối liền. Khi ba viên linh thạch thất phẩm hoàn toàn dung nhập vào trong đó, tám trận văn đã hoàn toàn liên kết, từ đó hình thành một trận pháp đầy khí tức cổ xưa.
Sau khi hoàn thành xong tất cả , Lục Thủy vung tay lên, khẽ nói:
"Lên."
Lục Thủy vừa dứt lời, trận pháp phát ra một ánh sáng chói mắt.
Sau khi ánh sáng phát ra, cơ thể Hứa Tiểu Hồng cũng dần bay lên trên không trung.
Sau đó không ngừng có ánh sáng dung nhập vào trong cơ thể Hứa Tiểu Hồng.
Theo ánh sáng dung nhập, vẻ mặt Hứa Tiểu Hồng càng lúc càng đau khổ.
"Mẹ, trên người đau qua." Hứa Tiểu Hồng đang mơ màng lại khó chịu nói nhỏ.
Nghiên Như đứng một bên có chút không đành lòng, nhưng không thể qua.
Lục Thủy tất nhiên không để ý tới, thò tay ra làm cho ánh sáng phóng ra mạnh hơn.
Lúc này càng có nhiều ánh sáng tràn vào trong cơ thể Hứa Tiểu Hồng.
"Đau, đau, đau quá."
Hứa Tiểu Hồng càng lúc càng đau đớn, tiếng kêu càng lúc càng lớn.
Đau đớn quá mức cơ thể nàng có thể chịu được, nàng bắt đầu kêu to:
"Đau, a a a a a a, đau quá."
Lục Thủy nhìn chằm chằm vào Hứa Tiểu Hồng, mặc đối phương kêu gào.
Vẻ mặt vợ chồng Hứa Phương đầy lo lắng, bọn họ hoàn toàn không biết Lục Thủy đang làm gì, chẳng lẽ cứ đứng nhìn như vậy sao?
Nhưng trong lúc bọn họ đang nghi ngờ, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết chói tai truyền đến.
"Ahhhh…"
Tiếng hét này đặc biệt kỳ lạ, tuyệt đối không phải là tiếng người.
Sau đó bọn họ tìm được nơi phát ra âm thanh, đó là trong cơ thể con gái bọn họ truyền tới.
Lúc này bọn họ phát hiện máu thịt trên người con gái của bọn họ đang vặn vẹo, dường như có thứ gì đó đang đau đớn giãy giụa.
Có… có chuyện gì vậy?
Trong cơ thể con gái bọn họ có tà vật sao?
Sao bọn họ lại không biết gì.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất