Chương 259: Chỗ Tốt Của Việc Làm Tay Chân
Lục Thủy lộ vẻ khó hiểu. Hắn cần thanh đao giết người làm gì?
Kẻ nào đối địch với hắn chính là đối địch với Lục gia.
Người ngoài sáng đối địch, hắn hoàn toàn có thể tìm cha hắn. Người trong bóng tối, hắn có thể bảo Chân Võ Chân Linh ra tay, không được thì hắn có thể tự mình ra tay.
Hắn còn cần thanh đao làm gì?
Bên cạnh hắn có hai thanh kiếm là đủ rồi.
Thêm một người lại thêm một phần tiền lương, rất phiền toái.
Hơn nữa, còn có Lạc Phong và Nhiếp Hạo đang làm việc giúp hắn, cần bao nhiêu cứ việc yêu cầu.
Lúc ở chỗ Tinh Ti Tiên Quân lại thêm một người, chính là ba người để yêu cầu.
Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ lại thêm một người nữa.
Vậy chẳng phải càng thiệt hơn sao? Cứu con gái hắn còn phải phát lương cho hắn.
"Ta không cần đao, ta chỉ cần trồng hoa, ngươi làm được không?" Lục Thủy nhìn Hứa Phương hỏi.
"Làm, có thể, ngài. . ."
"Gọi ta Đông Phương Hạo Nguyệt là được rồi." Lục Thủy ngắt lời Hứa Phương, nói.
"Đông Phương.. Đông Phương thiếu gia thật sự chỉ cần chúng ta trồng hoa ở đây mấy năm thôi sao?" Hứa Phương hỏi.
Hắn vừa nghe Chân Võ gọi Lục Thủy là thiếu gia, cho nên hắn cảm thấy gọi theo là được.
Chân Võ nghe vậy, trong lòng thầm thở dài. Lúc này mà bị Tộc trưởng biết được, thiếu gia có lẽ sẽ bị mắng một trận mất.
Họ Lục gia làm thiếu gia cảm thấy mất mặt.
"Nếu ngươi muốn có thể trồng mấy chục năm, nhưng qua mấy năm nữa không thể để cho biển hoa xảy ra vấn đề." Lục Thủy nói.
Hứa Phương cúi đầu nhận lời. Vì con gái hắn, cũng vì điều kiện mà Lục Thủy đưa ra, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt biển hoa này.
Nhưng hắn vẫn cảm giác không thật, luôn cảm thấy mình không trả giá đắt thì con gái mình không thể nào thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này, Hứa Tiểu Hồng giãy giụa mở mắt ra.
Đám người Hứa Phương lập tức nhìn qua.
Bọn họ lại thấy sắc mặt Hứa Tiểu Hồng lúc này có phần tái nhợt.
Nàng nhìn cha mẹ của mình, sau đó yếu ớt nói:
"Mẹ, ta, ta thua rồi, làm mẹ mất mặt rồi."
Nghiên Như nhìn con gái mình, viền mắt nhất thời đỏ hoe, sau đó lắc đầu nói:
"Không, Tiểu Hồng làm rất tốt, rất giỏi."
Lúc này Vãn Nguyệt cũng nói:
"Đúng vậy, Tiểu Hồng rất lợi hại. Khi tỷ tỷ bằng tuổi muội, mười tỷ cũng không phải là đối thủ của Tiểu Hồng."
"Thật, thật sao?" Mắt Tiểu Hồng sáng lên.
"Thật." Vãn Nguyệt liên tục gật đầu.
Lúc này, Hứa Tiểu Hồng mới có chút hài lòng, chỉ là nàng khẽ cử động lại phát hiện mình kiệt sức.
Nghiên Như nhìn thấy vậy, lập tức nói:
"Để mẹ chữa bệnh giúp con."
Nàng muốn truyền lực lượng cho con gái nàng, như vậy cơ thể con gái nàng sẽ trở nên hoạt bát, mấy năm nay đều làm như thế.
Chẳng qua khi nàng muốn ra tay, Lục Thủy bình tĩnh nói:
"Nếu ngươi muốn nàng trưởng thành như đứa trẻ bình thường, vậy không nên làm chuyện này nữa. Chức năng trong cơ thể nàng bây giờ đã cung cấp đủ hoạt động cơ bản của nàng, ngươi còn làm vậy chính là đang hại nàng đấy."
Nghiên Như lập tức bị dọa. Đúng vậy, nàng quá khẩn trương, quên mất con gái nàng đã có thể lớn lên bình thường.
"Có chuyện này, các ngươi cần phải biết rằng, con gái của các ngươi tuyệt đối không tốt. Nói đơn giản, ta chỉ khống chế được “bệnh” của nàng, có thể duy trì được mười mấy, hai mươi năm, nhưng dù sao cũng không phải là trị tận gốc." Lục Thủy nói.
Nghiên Như tất nhiên hiểu điều này, Hứa Phương cũng hiểu rõ.
"Đủ rồi, chúng ta không quá tham lam." Hứa Phương khẽ nói, trong lời nói còn lộ vẻ cảm kích.
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, là hắn nói quá chậm sao?
Hắn còn chưa nói hết mà.
"Nhưng không phải không có trị hết cách." Lục Thủy chỉ có thể lại mở miệng.
Hứa Phương và Nghiên Như liền nhìn về phía Lục Thủy.
Không cần bọn họ mở miệng, Lục Thủy cũng biết hai người kia có ý gì.
"Ta tạm thời không trị được cho nàng, nhưng không có nghĩa là không ai có thể trị khỏi bệnh của nàng. Các ngươi không cần hỏi là ai, chỉ cần trồng tốt biển hoa này là được. Đến lúc đó, nàng tất nhiên sẽ tới. Chỉ cần nàng chịu ra tay, khả năng chữa được sẽ rất cao." Lục Thủy nói.
Người hắn nói tới, tất nhiên là Mộ Tuyết.
"Bệnh" trên người cô bé này không phải là thứ bình thường.
Vật này cùng loại với người trong cơ duyên Tiên Sơn kia, cho nên rất khó giết.
Lấy sức mạnh thiên địa của hắn bây giờ, tạm thời không giết chết được đối phương.
Muốn dễ dàng giết chết đối phương, chỉ có thể để Mộ Tuyết khống chế Sát Phạt ra tay, tuyệt đối sẽ dễ như trở bàn tay.
Nghe Lục Thủy nói vậy, Hứa Phương lại cúi đầu thật sâu.
Điều này chứng tỏ bệnh của con gái bọn họ có thể được trị hết.
Về phần tại sao lại có liên quan tới biển hoa, bọn họ thật sự không biết.
Nhưng bọn họ sẽ canh giữ ở chỗ này, canh gác biển hoa.
Sau đó, Hứa Phương lấy ra một ngọc bài, đưa cho Lục Thủy nói:
"Mong Đông Phương thiếu gia nhận lấy. Ngọc bài này có thể liên hệ trực tiếp với tại hạ. Nếu Đông Phương thiếu gia có gì cần gì, Hứa mỗ có chết ngàn lần cũng không chối từ."
Lục Thủy liếc mắt nhìn Hứa Phương, không nhận.
Nhưng Hứa Phương vẫn duy trì tư thế cúi đầu và đưa đồ qua, vẫn chờ đợi Lục Thủy nhận lấy ngọc bài.
Cuối cùng Lục Thủy nhận lấy ngọc bài:
"Nếu có gì cần phải, ta sẽ bảo Chân Võ liên hệ với ngươi."
Lục Thủy nói xong lại giao ngọc bài cho Chân Võ.
Trong lòng Hứa Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Cảm ơn Đông Phương thiếu gia."
Sau đó, Lục Thủy lại không nói gì nữa, những gì cần nói đã nói, chuyện cần làm cũng đã làm rồi.
Bảo vệ được biển hoa, cũng sẽ bảo vệ được thiếu nữ trong cột băng.
Mộ Tuyết nhớ tới cũng sẽ không khó chịu nữa. Hơn nữa còn có thể dẫn nàng tới ngắm biển hoa tuyệt đẹp này.
Ừ, chắc hẳn chờ sau khi đã cưới mới nhìn thấy biển hoa, cho nên thuận theo Mộ Tuyết một chút không phải là vấn đề lớn.
Bây giờ thì không được, bút ký của Mộ Tuyết không đầy, chính là hắn không làm tròn bổn phận.
Sau đó Lục Thủy lại đi sang một bên, đọc sách dưới ánh trăng. Những người này chắc hẳn còn có vài chuyện cần xử lý.
Chờ sau khi Lục Thủy đi qua một bên, Hứa Phương lại đi tới trước mặt Vãn Nguyệt, sau đó cúi đầu, đây là xin lỗi cũng là cảm ơn.
Xin lỗi là vì đã ra tay đánh đối phương bị thương, cảm ơn là vì đối phương đưa hi vọng tới cho bọn họ.
Lúc này Nghiên Như, cũng dẫn theo Hứa Tiểu Hồng đi tới trước mặt Vãn Nguyệt.
"Là chúng ta hiểu nhầm ngươi." Nghiên Như cúi đầu xin lỗi.
Sau đó nàng đưa một quyển vở cho Vãn Nguyệt nói:
"Ở đây có lĩnh ngộ tâm đắc của ta trong mấy năm nay, ngươi nhận lấy đi.
Bên trong không chỉ ghi lại tâm đắc của Tâm Trán Liên Hoa, còn có phát hiện của ta trong mấy năm nay. Ta cảm giác phía trên Tâm Trán Liên Hoa chắc hẳn còn có một cấp độ nữa.
Điểm cuối của Bách Linh Thuật không phải là Tâm Trán Liên Hoa. Ta cảm ngộ không sâu, nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của tầng vi diệu kia, các ngươi có thể nghiên cứu một chút.
Ta đã ghi lại tất cả tâm đắc của ta ở trong sách.
Thật sự rất cảm ơn."
-----
Dịch: MB_Boss