Chương 270: Lục Thủy Nhìn Thấy Tử Khí Của Mộ Tuyết
Mà lúc Lục Thủy đang muốn mở miệng, đột nhiên có một người lao ra khỏi nơi vốn đang nổ mạnh.
Là người đàn ông áo đen kia.
Bây giờ toàn thân hắn đều là vết thương, hắn dùng tất cả lực lượng, thật vất vả mới từ trong bão năng lượng lao tới, đáng tiếc đã là nỏ mạnh hết đà.
"Sinh mệnh lực rất ngoan cường." Yêu tu dẫn đầu có chút bất ngờ:
"Nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Đáng lẽ chết tốt trong một đòn vừa rồi sẽ vui vẻ hơn chờ tới bây giờ bị chúng ta giết."
"Ha ha, ha ha ha ha." Người đàn ông áo đen kia đột nhiên ngã xuống đất, cười to:
"Ta có chết hay không thì không biết, nhưng các ngươi chết chắc rồi."
Ba yêu tu không hiểu. Cho dù là Lục Thủy cũng thấy bất ngờ. Hắn cảm giác tạm thời tuyệt đối không có nguy cơ mạnh mẽ nào xuất hiện.
Trong lúc tất cả mọi người không hiểu, người đàn ông áo đen lại nói: "Các ngươi giết ai không giết, tại sao phải đi giết tiểu Chưởng môn kia?
Bây giờ các ngươi còn không biết, các ngươi đã chọc phải họa sát thân cho mình sao?
Ha ha ha, không biết gì lại dám giết người, ngu xuẩn."
Ba yêu tu nhíu mày, lập tức nhìn về phía vị trí Chưởng môn Thiên Nữ.
Bọn họ thật ra muốn xem thử, tiểu Chưởng môn này có gì không thể giết.
Lục Thủy cũng tò mò nhìn qua.
Sau đó hắn mơ hồ nghe được giọng nói suy yếu của Chưởng môn truyền ra:
"Thần, Thần Nữ đại nhân."
Trong phút chốc một đạo tử khí phóng lên cao.
Trong nháy mắt khi cảm nhận được tử khí này, mặc dù ba yêu tu kia rất kinh ngạc, nhưng cũng không có hành động lớn nào.
Thậm chí bọn hắn còn để người đi hái Huyết Đề.
Theo bọn hắn nghĩ, tử khí này không uy hiếp được bọn hắn.
Mà dù có thể uy hiếp được bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng có năng lực để thoát đi.
Chỉ mấy hơi thở là có thể thoát khỏi khu vực này.
Bọn hắn không quan tâm. Nhưng trong nháy mắt khi Lục Thủy cảm nhận được tử khí này, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Đáng chết, người này lại là người mà Mộ Tuyết chọn trúng.”
Nếu như Lục Thủy sớm biết thì chắc chắn sẽ không tự mình tới.
Trong chốc lát đó, Lục Thủy lựa chọn quay người rời đi.
Hắn không biết những người khác có chết hay không, nhưng nếu như hắn lưu lại rồi để Mộ Tuyết nhìn thấy, người chết chính là hắn.
Vào lúc này, Lục Thủy vận dụng tất cả tu vi, bước ra một bước biến mất khỏi chỗ cũ.
Huyết Đề hay lục giai gì đó, hắn không hề suy nghĩ đến.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Thủy đã đi tới bên người Chân Võ. Còn không chờ Chân Võ nói chuyện, Lục Thủy đã bắt lấy bờ vai hắn rồi đạp không rời đi, mỗi một bước đều là di hình hoán vị, sau vài hơi thở Lục Thủy đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vẻ mặt ba yêu tu kia đầy mờ mịt, người này chạy trốn quả quyết thế sao?
Tử khí kia thật sự lợi hại như vậy?
Hai người khác có chút bận tâm.
“Tiền bối?”
“Không cần để ý, hái Huyết Đề, hái xong liền đi.” Kỳ thật yêu tu cầm đầu cũng có chút đắn đo khó định.
Người áo đen kia hơi mộng bức, hắn cảm thấy Lục Thủy chạy trốn quá quyết đoán.
Quyết đoán có chút quá đáng.
Chắc không phải người này biết Thần Nữ, và cũng đã được chứng kiến uy thế của ngài rồi chứ?
Bây giờ hắn nghĩ tới một vấn đề, mọi người đều biết Lưu Hỏa là Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, nhưng cho tới nay chưa từng nghĩ qua, ai là Lưu Hỏa.
Đương nhiên hắn cũng không hề nghĩ tới. Nhưng có một số việc không cần nghĩ cũng đã có đáp án, nếu như giao thủ chính diện hắn sẽ không phải là đối thủ của Lưu Hỏa.
Khó trách Lưu Hỏa có thể xếp trước 30.
Sau đó người đàn ông áo đen này lựa chọn giả chết, hắn cảm giác được Thần Nữ đã tới.
...
Biên giới rừng quả, Lục Thủy không hề có suy nghĩ dừng lại, tốc độ của hắn gần như luôn duy trì ở trạng thái đỉnh phong nhất.
Nếu như không phải lo lắng bị Mộ Tuyết cảm nhận được sức mạnh thiên địa, bây giờ hắn đã dùng sức mạnh thiên địa chạy khỏi đây rồi.
Nếu không dùng thì Mộ Tuyết sẽ không phát hiện được, nhưng nếu dùng đến sẽ không giống nữa, chắc chắn Mộ Tuyết có thể phát hiện được ngay.
Sau đó nhận ra hắn, sau đó nữa, đã không có sau đó.
“Không được, nơi này còn chưa đủ xa.”
Lục Thủy hơi nóng nảy. Tử khí của Mộ Tuyết đi về phía đông với phạm vi rất rộng, hắn nhất định phải chạy khỏi phạm vi đó.
Lúc này dưới chân Lục Thủy bắt đầu xuất hiện trận pháp, trận pháp này có thể giúp hắn tăng tốc thoát khỏi đây.
Chỉ trong thời gian mấy hô hấp, Lục Thủy đã thoát khỏi rừng quả.
“Trên lý thuyết thì vậy là đủ rồi. Nhưng vì lý do an toàn, vẫn phải xa hơn chút nữa.” Lục Thủy cảm thấy mình đã trốn ra khỏi phạm vi nguy hiểm, nhưng vẫn cần đi xa hơn một chút, bảo trì khoảng cách an toàn.
Lục Thủy một mực trốn, tốc độ không hề giảm bớt.
Mãi đến khi hắn cảm thấy tử khí phía sau bùng nổ, bao phủ toàn bộ rừng quả.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy tử khí cách mình rất xa, lúc này mới dừng lại.
Sau đó rơi xuống mặt đất, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chân Võ nhìn Lục Thủy với vẻ khó có thể tin, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của thiếu gia.
Còn Lục Thủy thì không để ý đến chuyện này. Nếu như là cường giả khác, mặc kệ bao nhiêu giai, hắn chắc chắn sẽ để cho bọn họ biết thế nào là Thái Sơn sụp đổ trước mắt nhưng mặt không hề đổi sắc. Nhưng mà, những cường giả này làm sao có thể so sánh với Mộ Tuyết?
Cho nên, đây chỉ là rút lui có tính chiến lược của hắn.
Lúc này Chân Võ cũng đưa ánh mắt về phía rừng quả bên kia, hắn cảm thấy dường như ở đấy có tồn tại nào đó rất kinh khủng, đến không gian cũng đang vặn vẹo dưới tử khí.
“Ngươi biết hai người phụ nữ kia là ai không?” Lục Thủy hỏi Chân Võ.
Chân Võ lắc đầu.
“Điều tra xem.” Lục Thủy nói.
Chân Võ đáp lại, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Ý của thiếu gia là hai người kia rất đáng sợ?”
“Đáng sợ không phải là các nàng, mà là người sau lưng các nàng.” Lục Thủy trả lời.
“Thiếu gia biết người phía sau các nàng là ai?” Chân Võ hơi hiếu kỳ.
Lục Thủy nhìn Chân Võ một chút, sau đó nói:
“Có nói ngươi cũng không hiểu. Nhớ kỹ, về sau nếu xảy ra xung đột với những người này, tận lực không nên bức người chưởng môn kia đến con đường chết.”
Nếu như làm thế, đến lúc đó Mộ Tuyết đi ra, người chết là ai sẽ khó nói.
Nhưng kỳ thật Lục Thủy cũng rất tò mò, Mộ Tuyết đã tiếp quản thế lực nào.
Người phát ngôn lại yếu như thế.
Chẳng lẽ kỳ thật Mộ Tuyết không hề mạnh như trong tưởng tượng?
Được rồi, không thể nào.
Đối với lời nói của Lục Thủy, tất nhiên Chân Võ gật đầu đồng ý. Nhưng mà hắn rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai lại có thể làm cho thiếu gia kiêng kỵ như thế.
Sau đó Lục Thủy không còn quan tâm những chuyện này, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Hắn vẫn nên tiếp tục quan sát bên trong xem có phát hiện gì hay không thì hơn.
Chủ yếu là muốn từ một số chuyện của Viễn Cổ để phán đoán Dự Ngôn Thạch Bản, tiến tới việc biết được tại sao Lục gia lại bị nhằm vào.
-----
Dịch: MB_Boss