Chương 291: Cả Đời Cũng Không Thể Báo
Khi Lục Thủy xuất hiện lần tiếp theo thì đã tới gần Đông Lâm Sơn.
Lúc thoát khỏi Họa Loạn Cổ Thành, hắn đã cởi bỏ áo choàng đen.
Cảm thấy có chút may mắn, nếu như không phải đã ngụy trang cả người ngay từ đầu, khó chắc rằng sẽ không bị Đại trưởng lão phát hiện.
Đương nhiên, may mắn nhất vẫn là Đại trưởng lão không hề chú ý hắn. Bằng không, nếu như nhất định phải nhìn thấu ngụy trang của hắn.
Lấy sức mạnh thiên địa còn sót lại, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được ba hơi.
Trong ba hơi này không thể chạy thoát, cũng chỉ có thể ngả bài.
Đối với hắn bây giờ, Đại trưởng lão quá mạnh, gần như không thể giải.
Đương nhiên, lấy thực lực hiện nay, hắn không đánh lại được ai trong Lục gia.
Thật là thảm.
Nhưng qua một khoảng thời gian nữa, sẽ khác biệt hoàn toàn. Nếu lại qua hai khoảng thời gian, thì sẽ càng không giống lúc trước.
Nếu như qua ba khoảng thời gian. Ha ha, trừng khóc Nhị trưởng lão không phải là mộng.
Đáng tiếc là, hiện giờ không thể đánh được ai.
Đột nhiên nghĩ lại, hắn rất yếu thế ở Lục gia, cũng chỉ có thể bắt nạt được Mộ Tuyết.
Ví dụ như vẽ rùa đen lên mặt nàng trong đêm khi nhàm chán, hoặc là khâu quần áo của nàng lại.
Hôm sau sẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ hoa dung thất sắc của Mộ Tuyết.
Chuyện sau đó cũng không có gì đáng giá để nhớ lại, đều là việc vặt trong gia đình.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Chân Võ và Hứa Phương nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Thủy, lên tiếng hỏi.
Hứa Phương hơi ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới bọn hắn lại lập tức chạy khỏi Họa Loạn Cổ Thành.
Xem ra là do ta nhiều chuyện, thế mà lại cảm thấy bọn hắn cần trợ giúp.
Lục Thủy lắc đầu:
“Không sao.”
“Vậy ta sẽ đưa hai vị tiểu hữu trở về.” Hứa Phương mở miệng nói.
Những chuyện khác hắn không hỏi đến, bởi nó không cần thiết.
Lục Thủy gật gật đầu.
Sau đó không bao lâu bọn hắn đã trở lại Đông Lâm Sơn.
Lúc này Sơ Vũ và sư tỷ Vãn Nguyệt của hắn cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể rời khỏi.
Thứ nên học Vãn Nguyệt đều đã học được, nên ghi lại cũng đều đã ghi.
Dù cho nàng còn chưa sờ đến ngưỡng cửa Tâm Trán Liên Hoa, nhưng kiểu gì cũng sẽ làm được.
Nàng có cảm giác này.
Còn việc hỏi thăm Sơ Vũ thì thôi đi, hắn không dạy được thứ gì cả. Cho nên, Bách Hoa Cốc không thể phục chế con đường thành công của Sơ Vũ.
Nghiên Như nhìn mấy người Hứa Phương trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nghe nói Họa Loạn Cổ Thành xảy ra rất nhiều chuyện, mà chuyện nào cũng không hề tầm thường.
Thất giai đi vào gần như đều bị ngược sát.
Nàng lo lắng hãi hùng cả ngày.
Tiếp đó đám Lục Thủy đã quyết định trở về trong đêm.
Cáo từ gia đình Hứa Phương, Vãn Nguyệt vận dụng pháp bảo phi hành rời khỏi Đông Lâm Sơn.
Nghiên Như và Hứa Phương nhìn xem bóng lưng đám người Lục Thủy rời đi.
Chờ lúc bọn hắn không nhìn thấy pháp bảo phi hành nữa, Nghiên Như mới mở miệng hỏi:
“Lần này có báo đáp được chút ân tình không?”
Hứa Phương nhìn vợ của mình, sau đó mỉm cười nói:
“Chắc là đời này cũng không thể báo được.”
Nghiên Như hơi kinh ngạc:
“Không phải chàng đã mang bọn họ từ Họa Loạn Cổ Thành ra sao?”
“Hoàn toàn ngược lại.” Không chờ vợ mình hỏi lại, Hứa Phương nói tiếp:
“Đi thôi, Tiểu Hồng đói rồi.”
—— ——
Lúc rạng sáng, đám người Lục Thủy về tới Nam Thành.
Chờ lúc bọn hắn đi vào phòng của Sơ Vũ, Chân Linh và Kiếm Lạc cũng đã tỉnh lại.
Cảnh giới của các nàng đều có tăng lên.
Chân Linh đã đuổi kịp cảnh giới của Chân Võ, nhưng nếu Chân Võ trở về bế quan, chắc hẳn sẽ lại kéo ra một chút xíu.
Lục Thủy nhìn người trong phòng, cuối cùng quyết định đi lên mái nhà đọc sách.
Quá nhiều người, rất ảnh hưởng đến hắn.
Vãn Nguyệt cũng mang theo mấy vị sư muội rời đi. Phòng trọ của Sơ Vũ chỉ có thế, không thể nào ở được nhiều người như vậy.
Cho nên bọn họ vẫn nên về biệt thự ở thì hơn.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn Sơ Vũ và Kiếm Lạc.
“Ca ca ta đâu?” Kiếm Lạc hỏi.
Nàng vừa mới tìm một vòng, không thấy được anh của nàng.
Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc một chút, suy nghĩ rồi nói:
“Ngươi không giống như một người không có não.”
“Ngươi có ý gì?” Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, hơi nghi hoặc một chút.
Thông Linh Minh Hầu trên bờ vai nàng cũng gãi gãi đầu, nó không thể nghe hiểu được.
Sau đó nó tiếp tục ăn quả đào.
Nó và Kiếm Lạc cùng nhập định, cùng tỉnh lại, nói chuẩn xác thì là nó phụ trợ Kiếm Lạc.
Để Kiếm Lạc lấy được càng nhiều chỗ tốt.
Dù sao, nó cũng không phải là một con khỉ bình thường.
Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc một lượt, làm cho Kiếm Lạc có chút khó chịu.
Tại sao luôn có cảm giác bị tên lưu manh nào đó nhìn chằm chằm.
Sau đó Sơ Vũ mở miệng nói:
“Ngươi nhìn bản thân xem. Phía trước không lồi, phía sau không vểnh, chỉ có cặp A nho nhỏ, buồn cười buồn cười.”
Nghe được câu này, mặt Kiếm Lạc bỗng đỏ lên.
Trong mắt của nàng mang theo sự lạnh lẽo:
"Biến thái.
Loại người như ngươi sao lại không bị đánh chết vậy?
Đời này chắc chắn không thể tìm thấy đạo lữ.
Mà còn..."
Để ra ngoài thuận tiện hơn, nàng cố ý quấn lại, bởi nó ảnh hưởng rất lớn trong lúc vung kiếm chiến đấu.
Đương nhiên, nàng không thể nói ra.
Thậm chí muốn giết chết cái tên này.
Nếu như không phải quen biết Sơ Vũ từ rất lâu, biết cách làm người của hắn, nàng đã rút kiếm rồi.
Sơ Vũ hừ một tiếng rồi nói:
“Không phải là do ngươi hỏi sao? Còn đạo lữ, ngươi cũng không phải không biết, sẽ làm ảnh hưởng đến việc ta gõ chữ.”
“Loại người như ngươi đúng là không biết tự hiểu lấy mình, không thu liễm lại một chút, lúc ra ngoài có chết như thế nào cũng không biết.” Giọng nói của Kiếm Lạc đầy vẻ lạnh lùng.
“Cho nên mới nói ngươi giả làm câm điếc thì tốt hơn. Nói chuyện chanh chua!” Nói xong, Sơ Vũ đi về phía gian phòng của mình, chỉ bỏ lại một câu:
“Gõ chữ, ngươi cứ tự nhiên.”
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ca ca ta đi đâu.” Kiếm Lạc vội la lên.
“Gọi điện thoại.” Sơ Vũ trả lời, cũng không thèm quay đầu lại.
Kiếm Lạc: “...”
Nàng cúi đầu nhìn chính mình một chút, sau đó cảm thấy bản thân không nghĩ tới là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà, viết vẫn phải chết.
Nghĩ như vậy Kiếm Lạc lấy điện thoại di động ra, nàng quyết định sau khi liên hệ với ca ca xong, liền đi bôi đen tên kia.
Viết cái rác rưởi gì đây, nên sớm thái giám đi.
—— ——
Lục Thủy ngồi trên sân thượng, bên cạnh còn có một cái đèn bàn nhỏ.
Bởi vì ánh trăng không đủ, cho nên dùng đèn bàn nhỏ là được.
Lục Thủy còn chưa xem được bao lâu, Chân Võ đã đến đến bên cạnh hắn, nói:
“Thiếu gia, đã biết hai người kia là ai.”
Nghe thấy Chân Võ nói vậy, tất nhiên Lục Thủy biết đang nói tới ai. Đó chính là người đại biểu mà Mộ Tuyết tìm tới.
Hắn buông sách xuống rồi nói:
“Là ai?”
-----
Dịch: MB_Boss