Chương 301: Mưu Tính
"Kiến nghị vẫn nên tiến hành theo kế hoạch ban đầu. Lục Thủy xuất hiện có thể sẽ mang đến một vài bất ngờ. Những bất ngờ có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ thì không sao. Nếu chẳng may là lớn, vậy rất có khả năng sẽ làm cho Lục gia chú ý. Gần đây Lục gia đã điều tra không ít chuyện của Tiên Đình.
Cho nên tốt nhất có thể hoãn lại chuyện thử kiểm tra Lục Thủy một thời gian đã.
Sau khi tế tổ chấm dứt, Lục Thủy cũng sẽ không rời đi ngay được." Cao Viễn nói.
Những người khác đều gật đầu.
Đúng vậy, không ai biết Lục Thủy sẽ làm ra chuyện gì.
Để từ hôn Lục Thủy còn có thể chơi lớn như vậy, còn có chuyện gì mà hắn không dám chơi lớn chứ?
"Vậy tạm thời hoãn lại, lấy việc tìm ra mục tiêu ở nửa phần sau làm chủ." Vị tiền bối dẫn đầu kia nói.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến gì.
"Vậy nói một chút về chuyện thứ hai. Mưa máu mang đến ích lợi đặc biệt rõ ràng cho chúng ta, rất nhiều tồn tại đều đã đi vào tiến trình thức tỉnh.
Phải cảnh giác chuyện Dự Ngôn Thạch Bản, nhưng đồng thời cũng phải cảnh giác Thần Chúng và Phật Môn.
Chúng ta không chắc sẽ khôi phục nhanh hơn bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể tụt lại phía sau.
Nhất là Thần Chúng, lần này bọn họ tuyệt đối là thu được lợi ích tối đa." Tiền bối dẫn đầu nói tiếp.
Những người khác gật đầu. Gần đây, Tiên Đình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ưu thế cũng sẽ mất sạch.
Nếu không phải Thần Chúng ngã xuống một vị Thái Dương Thần, bây giờ mạnh nhất chắc là Thần Chúng.
Nhưng Thần Chúng càng thân với mưa máu hơn, cho nên sẽ khôi phục tối đa.
"Bên ta không có vấn đề lớn, tuy nhiên gần đây nghe nói Thiên Tỉnh (*) sắp mở, nó có ảnh hưởng với chúng ta không?" Thính Vân Tích hỏi.
"Thiên Tỉnh thật sự tồn tại sao?" Có người không hiểu hỏi.
Rất nhiều người nhìn về phía tiền bối dẫn đầu.
"Tồn tại, nhưng cụ thể thế nào thì rất khó nói rõ được. Nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến chúng ta.
Có thể ma tu và một ít tu chân giả sẽ đặc biệt để ý.
Lần này, chúng ta không cần đi tới tham gia náo nhiệt, dồn hết sức để cho Tiên Đình khôi phục lại đi." Tiền bối dẫn đầu nói.
Những người khác gật đầu.
Sau đó, cuộc họp lần này kết thúc.
...
Lúc này, Mộ gia đang bận rộn, qua một tuần nữa là phải tế tổ, bọn họ cần phải chuẩn bị không ít thứ.
Mộ Trạch đi ở trong thông đạo, hắn muốn đi xem tình hình của tổ địa.
Chuyện tế tổ này do hắn chịu trách nhiệm, tất nhiên phải biết rõ tình hình.
Loại chuyện như vậy nhưng không cho sơ suất.
Tổ địa của Mộ gia là một không gian đặc biệt, Mộ gia gần như là dựa vào chỗ này.
Nơi này có căn bản của Mộ gia, chỉ cần cái này còn, Mộ gia có kém cũng chẳng kém được bao nhiêu.
Nếu Mộ gia xuất hiện tộc nhân có đủ tư chất, như vậy lại có thể mượn tổ địa để nhanh chóng quật khởi.
Ví dụ như Mộ Tuyết.
Thiên Nữ Chân Kinh của Mộ Tuyết chính là nhận được từ trong tộc địa.
Đáng tiếc thời vận của Mộ gia không đủ, vẫn không xuất hiện thiên chi kiêu tử thật sự nào. Nếu không, địa vị của Mộ gia ở tu chân giới tuyệt đối sẽ không kém như bây giờ.
Mộ Trạch rất nhanh đã đi tới quảng trường ở tổ địa. Ở đây có rất nhiều bố trí, nhưng tế tổ lại hoàn toàn không bình thường.
Thế hệ trẻ của Mộ gia có thể không nhận được kỳ ngộ hay không, lại phải xem buổi tế tổ năm năm một lần này.
Đương nhiên, ngoại trừ huyết mạch của Mộ gia, những người khác không thể nhận được bất kỳ cơ duyên nào.
Mộ Trạch chậm rãi đi tới, kiểm tra từng chút một, bảo đảm sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.
Hắn một đường đi từ phía sau tới phía trước kiểm tra, hắn đi qua chỗ nào cũng gật đầu, vẫn rất hài lòng về kết quả kiểm tra.
Chẳng qua khi Mộ Trạch đi tới gần điểm đầu, hắn đột nhiên sửng sốt, trong mắt ánh lên chút nghi ngờ.
Sau đó, hắn dường như cảm nhận được điều gì, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn khó có thể kìm chế được.
"Xuất hiện rồi."
Mộ Trạch đi ra khỏi tổ địa, hắn không biết mình trở lại thế nào, cũng không biết mình đến nhà chưa.
"Ngươi làm sao vậy? Thất hồn lạc phách?" Giọng nói của Đường Y đột nhiên vang lên.
Nghe được giọng nói của Đường Y, Mộ Trạch bị dọa cho giật mình, trong mắt của hắn có chút khủng hoảng, có chút hối hận, cũng có chút thất thố.
Chỉ là hắn rất nhanh đã nhìn thấy rõ người đứng trước mắt nói chuyện với hắn là ai.
Trong chớp mắt, hắn đã trở lại bình thường, nói:
"Có chuyện gì không?"
Đường Y nhíu mày, nàng hơi tò mò nhưng không hỏi, mà chỉ nói:
"Ngày mai Mộ Tuyết sẽ trở lại, ta..."
"Không thể được." Nghe được tên của Mộ Tuyết, Mộ Trạch đột nhiên kích động.
Đường Y bị dọa cho giật mình:
"Ta còn chưa nói xong, ngươi làm gì thế?"
Lúc này Mộ Trạch mới phản ứng được, một tay hắn ôm mặt, có chút mệt mỏi nói:
"Ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi nghỉ đây."
Sau đó Mộ Trạch lại đi vào nhà.
Đường Y nhìn Mộ Trạch đi vào trong, có chút tức giận:
"Có ý gì đây?"
Nàng định lát nữa sẽ tới chỗ Mộ Trạch, nàng cảm giác Mộ Trạch có tâm sự nặng nề.
...
Ngày tiếp theo.
Mới sáng sớm Lục Thủy và Mộ Tuyết đã định rời đi, cha mẹ hắn không ngờ chỉ tiễn tới cửa.
Đông Phương Trà Trà không để đi tiễn, chủ yếu là tối hôm qua lực lượng có dao động, đến thời điểm quan trọng tiến giai nên không thể không bế quan tu luyện, lần sau lại xuất quan có khả năng sẽ phải độ kiếp.
"Nhớ kỹ, lần này đi phải lễ phép, không nên xung đột với người ta, cũng sắp kết hôn rồi, muốn chính chắn một chút đấy." Đông Phương Lê Âm chỉnh lại quần áo cho Lục Thủy, dặn dò.
"Vâng." Lục Thủy tất nhiên chỉ gật đầu đáp ứng, không dám mở miệng phản bác.
Cha hắn đang ở bên cạnh, chỉ cần hắn mở miệng phản bác một câu, cha hắn sẽ nói hắn.
Đông Phương Lê Âm lại dặn dò vài câu mới đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, còn chỉnh lại váy cho Mộ Tuyết.
"Trở lại nếu muốn đến chơi thì cứ tới, không cần ngại nhé. Lục gia cũng là nhà của con.
Hai bên qua lại cũng không có gì, dù sao Lục Thủy biết đường." Đông Phương Lê Âm nói với Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết Trọng gật đầu:
"Vâng."
Sau đó Đông Phương Lê Âm lại dặn dò vài câu, mới để cho hai người kia rời đi.
Chờ Lục Thủy và Mộ Tuyết rời khỏi Lục gia, Đông Phương Lê Âm mới nhìn về phía Lục Cổ nói:
"Ngươi nói xem, lần này có thể thuận lợi không?"
"Kệ hắn chơi đùa đi, còn có thể ầm ĩ tới lật trời được sao?" Lục Cổ nói.
Đông Phương Lê Âm gật đầu, vậy cũng phải.
Sau đó nàng không quan tâm nữa, xảy ra chuyện đã có phu quân nàng giải quyết, nàng còn đang bị cấm túc đấy.
Con trai và con dâu không có việc gì là được.
...
Lần này Chân Võ, Chân Linh vẫn đi theo Lục Thủy tới Mộ gia.
Nói thật, bọn họ lại đi tới Mộ gia nhưng cảm giác đã khác hẳn.
Lần đầu tiên đi tới đó, dọc đường đi đều có cảm giác thiếu gia đang làm càn, đang cố làm ra vẻ, đang khoe khoang trí tuệ đặc biệt của thiếu gia, bây giờ nhớ lại, mình khi đó thật ngốc.
Thiếu gia đã biểu hiện rõ ràng như vậy, bọn họ lại có thể không tin được.
(*) Thiên Tỉnh: Giếng Trời
-----
Dịch: MB_Boss