Chương 307: Phiền Phức
Kiếp trước có hay không thì Mộ Tuyết không biết, trước khi lấy chồng nàng ít khi ra khỏi sân nhỏ.
Trừ tu luyện ra thì chẳng còn chuyện khác.
Làm sao biết Thiên Tỉnh có từng xuất hiện hay không.
Chí ít là nàng chưa từng thấy.
“Mộ tiểu thư cảm thấy điều này có bình thường không?” Lục Thủy lên tiếng hỏi
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.”
Nếu đời trước từng xuất hiện chuyện này, vậy thì Mộ gia không phát sinh bất cứ vấn đề gì.
Đời này chắc hẳn cũng không có việc gì.
Nhưng mà đời trước nàng có thể đi tế tổ, thế nhưng lần này lại không được.
Cho nên nàng cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng cũng không thể để Lục Thủy lo lắng.
Lục Thủy gật đầu, chắc hẳn không có việc gì đâu.
Bắt nguồn của Thiên Tỉnh không ở đây, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhiều lắm là được ngắm kỳ quan.
Không bao lâu, Lục Thủy thấy Thiên Tỉnh dần biến mất, đây là Thiên Tỉnh biểu lộ sức ảnh hưởng có nó.
Biểu lộ xong xuôi thì sẽ biến mất về phía chân trời.
Nhưng nơi này thuộc phạm vi Thiên Tỉnh, đây là chuyện không cách nào thay đổi.
Thiên Tỉnh biến mất, rất nhiều người cũng mang theo nghi hoặc và tim đập nhanh rời đi.
Cộng thêm có trưởng bối Mộ gia đi ra, lập tức sơ tán tất cả mọi người.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng bị sơ tán.
Ngay khi tất cả mọi người đều rời đi, một người đàn ông trung niên đứng trong góc ôm theo một thanh kiếm đen kịt, nhíu mày nói:
“Thiên Tỉnh? Hy vọng không ảnh hưởng đến ta. Hết lần này đến lần khác, đúng là khiến người ta đau đầu.”
Nói xong, người này lập tức biến mất tại chỗ, giống như chưa bao giờ có người đứng ở đó.
—— ——
“Vừa mới xuất hiện là cái gì vậy?” Mộ Uyên đang đứng ở đại sảnh Mộ gia lên tiếng hỏi.
“Ta vừa lật lại ghi chép, đây có khả năng là Thiên Tỉnh trong truyền thuyết, nhưng không chắc có đúng hay không.” Mộ Khương đáp lại.
“Nếu là nó thì thế nào?” Mộ Trạch hỏi.
Bây giờ điều bọn họ quan tâm nhất là có ảnh hưởng gì đến bọn họ hay không.
Dù sao ngày tế tổ cũng sắp tới gần.
Lúc này mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với Mộ gia bọn họ là một đả kích đau đớn.
Lỡ mất thời gian tế tổ, thì phải chờ tiếp tận năm năm.
Thế hệ mới của Mộ gia gần như chả khác nào đã bỏ lỡ cơ duyên.
Đây chính là ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của Mộ gia.
“Không biết.” Mộ Khương thở dài, nói tiếp:
“Ghi chép về Thiên Tỉnh gần như không có cái nào đầy đủ, đa số chỉ có vỏn vẹn vài chữ. Thiên Tỉnh có tồn tại hay không còn không biết, huống chi nói đến tình hình cụ thể của Thiên Tỉnh. Nhiều nhất cũng chỉ ghi lại công năng của cái Thiên Tỉnh này. Ví dụ như quan sát lòng người, biết thiện ác, thông kim cổ. Nhưng đúng hay sai cũng chẳng ai biết được.”
Mộ Uyên nhìn người bên ngoài, nói:
“Trước hết cứ tạm thời mặc kệ, chỉ có điều cho người ta chú ý bầu trời một chút, có vấn đề gì báo về trước tiên, đương nhiên cũng phải làm vài biện pháp phòng bị. Lão Tam, chuyện này ngươi bắt tay vào bố trí đi.”
“Vâng.” Mộ Trạch gật đầu.
Kết thúc thảo luận về chuyện này, Mộ Uyên lại tiếp tục nhìn về phía Mộ Trạch, hỏi:
“Ngươi chắc chắn chuyện ngươi làm sẽ không khiến cho Lục gia bất mãn chứ?”
Mộ Trạch lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Không đâu, ta có chừng mực.”
Mộ Uyên gật đầu, nếu đáp ứng rồi thì hắn cũng không hỏi nhiều nữa.
Đặc biệt là Lục gia không có chút phản ứng nào, điều này chắc không ảnh hưởng đến đại hôn sau này.
Lần này, việc Mộ Tuyết gả vào Lục gia đối với bọn họ là rất quan trọng.
Những gì có được từ Lục gia có thể mang lại cho Mộ gia một bước nhảy vọt đáng kể.
Nếu bởi vì tham dự tế tổ cùng với vài việc vặt vãnh mà ảnh hưởng đến hôn sự, đó sẽ là tổn thất lớn đối với Mộ gia.
Thậm chí còn là một tổn thất khó có thể chịu đựng được.
Không nói đến việc Mộ Tuyết có thể đi vào, trên thực tế, chỉ cần Lục Thủy bằng lòng, Mộ gia họ cũng để Lục Thủy đi vào.
Lục gia còn chướng mắt mấy đồ này nọ của Mộ gia bọn họ.
Điểm ấy thì Mộ Uyên tự mình hiểu lấy.
Tu vi càng cao, hoặc là nói có địa vị càng cao ở tu chân giới, thì sẽ càng hiểu được sợ đáng sợ của Lục gia.
Nếu không phải vậy thì vì sao lúc trước bọn họ lại cúi đầu trước mặt Lục Thủy?
“Chỗ Lục Thủy có chuyện gì xảy ra không?” Mộ Uyên hỏi Mộ Khương.
“Trước mắt thì không có vấn đề gì, cũng không vì chuyện trước đó mà tức giận. Hoặc cũng có thể hắn có chủ ý khác.” Mộ Khương thật sự không hiểu Lục Thủy.
Thiếu gia Lục gia thanh danh cũng không tốt, bọn họ vẫn nghĩ Lục Thủy sẽ thẹn quá hóa giận.
Khóc lóc om sòm, cố tình gây sự mới là biểu hiện bình thường của hắn mới phải.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của hắn lại không khớp với nhận thức của bọn họ chút nào.
Thực tế thì bọn họ cũng không hiểu rõ về Lục Thủy, tuy rằng Lục Thủy vừa vô dụng lại mất thể diện, nhưng còn chưa đến mức việc gì cũng để cha hắn ra mặt giúp hắn.
Ví dụ như lần trước trừ yêu, là do hắn tự mình tiếp nhận, tự gánh chịu thương tích, hắn không trách người khác cũng không để phụ thân hắn tìm yêu thú để trút giận cho mình.
Nhưng mà làm mất mặt Lục gia, chính là vô dụng.
Không có bản lĩnh còn làm loạn.
“Bất kể như nào, bên phía Lục Thủy cũng phải chú ý cho tốt, đừng để ai đến gây phiền phức cho Mộ Tuyết. Bất kể là ai, chỉ cần có kẻ dám lôi chuyện Mộ Tuyết không được vào tế tổ để làm khó dễ, sẽ bị nghiêm trị.” Mộ Uyên nói rõ.
Mộ Tuyết gả vào Lục gia đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, Lục Thủy lại đang ở Mộ gia, một khi chọc vào Mộ Tuyết thì rất có khả năng cũng sẽ chọc tới cả Lục Thủy.”
Chuyện tổ địa miễn cưỡng có thể tính là gia sự, Lục gia không để ý, nhưng chuyện khiến người ta mất mặt chính là vấn đề Mộ gia quản giáo không nghiêm.
Lục gia tuyệt đối sẽ không chỉ ngồi mà không để ý tới.
Mộ Khương gật đầu:
“Ta sẽ đích thân đi làm.”
Lục Thủy không dễ đối phó, nhất là những chuyện của Mộ Tuyết. Bọn họ đã cảm nhận được điều này sau lần trước.
Vì vậy, lần này sẽ càng chú ý hơn.
Còn về phần Thiên Nữ Chân Kinh, nó tương đối không quan trọng.
Họ tình nguyện không cần.
“Chỗ tổ địa mọi người cũng chú nhiều một chút, kẻo có người đột nhập.” Mộ Uyên nói.
Mộ Trạch và Mộ Khương biểu thị mình đã hiểu.
—— ——
Sau khi Lục Thủy đưa Mộ Tuyết về, thì lập tức về nơi ở của mình.
Lần này đi dạo phố tuy không mua sắm gì, nhưng Lục Thủy có thể thấy được tâm trạng của Mộ Tuyết tốt lên không ít.
Đây đã là thu hoạch lớn nhất của Lục Thủy.
Vừa trở lại sân, Chân Võ đã bị Lục Thủy gọi:
“Đã điều tra Thiên Tỉnh hay chưa?”
Chân Võ lập tức gật đầu:
“Đã điều tra. Nghe bên ngoài đồn Thiên Tỉnh ở Độ Thiên Lĩnh.”
“Vị trí ở đâu? Khoảng cách bao xa?” Lục Thủy hỏi.
Hắn không biết nơi này, hẳn là chưa từng đi qua.
Đại khái có thể từng đi qua nhưng có lẽ bình thường quá nên hắn không nhớ.
Đông Lâm Sơn bởi vì xảy ra vài chuyện nên vẫn có chút ấn tượng.
“Độ Thiên Lĩnh nằm trong địa giới của ma tu, cách chỗ chúng ta hai ngày đi đường.” Chân Võ giải thích.
-----
Dịch: MB_Boss