Chương 333: Nó Vẫn Còn Là Trẻ Con
"Ừm…"
Cậu bé này mở mắt ra, hình như mới ngủ rất tốt.
"Đại thúc, sao đại thúc dậy sớm thế?" Cậu bé ngồi dậy và dụi mắt, nói.
"Ừ, ta, ta đi… kiếm chút đồ ăn… ăn cho ngươi, cho ngươi." Đại thúc nói.
Đại thúc nói xong lại lau tay lên áo, sau đó cẩn thận lấy từ trong cái túi sạch ra phần bánh tối hôm qua, đưa cho cậu bé:
"Ngươi… ngươi… ăn cái này… cái này trước đi."
Cậu bé nhìn thấy cái bánh kia liền cười nói:
"Đại thúc xem này, ta cũng có."
Lúc này cậu bé cũng lấy ra cái bánh tương tự, nhưng đó chỉ là nửa phần còn lại.
Một nửa cái bánh đã ăn vào tối hôm qua.
Lục Thủy liếc nhìn, vào lúc đại thúc kia còn chưa mở miệng nói chuyện, hắn đã lên tiếng:
"Vậy đưa bánh cho ta đi."
Nghe được Lục Thủy đột nhiên nói vậy, đại thúc liền sửng sốt.
Sau đó, hắn đứng dậy đưa bánh cho Lục Thủy.
"Cho, cho ngươi ăn."
Đây là cái bánh cuối cùng của hắn, vốn để dành cho đứa trẻ.
Nhưng không sao, hắn còn có thể đi kiếm thêm.
Lục Thủy nhận lấy cái bánh. Hắn nhìn vị đại thúc này, cuối cùng đưa cái lên miệng và cắn một cái.
Thô ráp, không có mùi vị, cũng chẳng xốp.
Khó ăn.
Sau đó, Lục Thủy vừa ăn vừa đọc sách, không để ý tới hai người kia nữa.
Cậu bé nhìn, sau đó bẻ một nửa cho đại thúc, cười nói:
"Mỗi người một nửa."
Đại thúc thấy cậu bé cuối cùng đã mỉm cười liền nói:
"Ta… ta không… không đói bụng.
Ngươi… ngươi ăn đi."
Cậu bé cắn một cái, sau đó cất cái bánh đi, nói:
"Vậy bao giờ đại thúc và ta đói, chúng ta lại cùng ăn."
"Không, không nên như, như vậy." Đại thúc có chút sốt ruột.
Sáng sớm, trẻ con phải ăn gì đó.
Cậu bé không nói gì, chỉ nhìn đại thúc mỉm cười.
Cuối cùng đại thúc kia không có cách nào, chỉ có thể cùng cậu bé ăn gần nửa cái bánh kia.
Chỉ là bọn họ còn chưa ăn xong, lại đột nhiên có người hung hăng xông qua:
"A Mãn, ngươi đi ra cho ta, lăn ra đây cho ta."
Đại thúc nghe được tiếng gào hét liền giật mình.
Bởi vì tên của hắn chính là A Mãn.
Cậu bé kia tất nhiên cũng biết, nó tò mò nhìn về phía âm thanh phát ra.
Đại thúc A Mãn lại ngăn cản cậu bé, khẩn trương nói:
"Đừng… đừng nhìn linh tinh, ta… ta đi xem thử."
Sau khi cậu bé gật đầu, đại thúc A Mãn mới xoay người đi về phía người mới tới.
Người mới tưới là một gã đàn ông cường tráng, hắn cởi trần, lực lượng di chuyển trên người hắn như một con báo săn đang chạy nhanh trên thân vậy.
Đây là một thú tu.
"Báo… Báo ca, sao… sao vậy?" Đại thúc A Mãn thận trọng hỏi.
Đối mặt người này, A Mãn theo bản năng cúi đầu.
Khi Báo ca kia nhìn thấy A Mãn liền nhấc hắn lên.
Vẻ mặt Báo ca hung dữ:
"Ta bảo ngươi tới Linh điền làm cỏ cho ta, ngươi lại chạy đi đâu hả?"
"Ta, ta nhổ… nhổ rồi." A Mãn khẽ giải thích.
"Nhổ rồi?" Báo ca nhìn chằm chằm vào A Mãn nói:
"Sao nhổ rồi mà không đến nói cho ta biết?
Ngươi không muốn nhận tiền công tháng trước à?"
"Lạc… lạc đường, ta… ta thật sự nhổ rồi." A Mãn cố gắng giải thích.
Báo ca ném A Mãn xuống đất, lạnh lùng nói:
"Tiền công tháng trước của ngươi không còn, nếu ngươi muốn mất luôn tiền công tháng này thì có thể tiếp tục lạc đường.
Đừng nói nhổ cỏ không phải công việc của ngươi. Ta là ngươi thuê ngươi, ta bảo ngươi làm việc gì thì đó chính là công việc của ngươi."
A Mãn cúi đầu:
"Ta… ta biết… biết."
Lúc này Báo ca nhìn thấy cậu bé.
A Mãn lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt cậu bé, bảo vệ cậu bé ở sau lưng.
"Trẻ… trẻ con còn nhỏ, không… không thể đánh." A Mãn có chút khẩn trương nhìn Báo ca.
"Nghe nói ngươi nhặt được đứa bé, tốn tất cả tích góp để đổi lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho nó à? Ha ha, ngươi bẩn như thế, đứa trẻ này theo ngươi nhất định cũng hôi hám." Báo ca nhìn A Mãn có chút khinh thường nói.
A Mãn không nói gì.
Hắn chỉ cúi đầu.
Lúc này Báo ca nhìn cậu bé nói:
"Này, đi theo ta không?
Ngươi theo ai cũng tốt hơn đi theo A Mãn, hắn vừa bẩn vừa thối.
Đồ vứt trên mặt đất cũng sẽ nhặt ăn.
Ngươi đừng thấy bây giờ hắn không quá tối, nhưng thật ra tốn rất nhiều thời gian tắm đấy.
Theo hắn còn chẳng bằng theo ta."
Báo ca nói càng nhiều, đầu A Mãn lại cúi xuống càng thấp.
Hắn không có cách nào mở miệng giải thích rõ.
Hắn cảm thấy cậu bé nhất định sẽ chan ghét hắn, sau đó rời khỏi hắn.
Đúng vào lúc này lại truyền ra giọng nói kiên định của đứa trẻ:
"Không cần, ta mới không thèm rời khỏi đại thúc đâu."
Báo ca có chút tức giận:
"Hắn không cho ngươi ăn ngon, không cho ngươi ở tốt, cũng chẳng có đồ tốt cho ngươi mặc.
Ngươi theo hắn có ý nghĩa gì chứ?"
Cậu bé nắm chặt A Mãn, lớn tiếng nói:
"Ta thích đại thúc."
Nghe được câu này, A Mãn liền sửng sốt, hắn không biết mình có cảm giác gì.
Nhưng hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã khác với trước đây.
Hắn phải nuôi thêm một đứa bé.
Lục Thủy nhìn tất cả những điều này nhưng không nói gì, cũng không hề động đậy.
Khi thấy gã đàn ông cường tráng kia tức giận bỏ đi, Lục Thủy mới ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Hôm nay, trời hình như xanh hơn, gió cũng dịu hơn tối qua." Trong lòng Lục Thủy thầm nghĩ.
Cuối cùng Lục Thủy thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm nay, Chân Võ và Chân Linh vẫn chưa tìm tới.
Báo ca kia vốn không định rời đi dễ dàng như vậy, nhưng hắn phát hiện trên cây có người.
Hơn nữa người này có vẻ không kém, hắn lại tạm thời rời đi.
Nếu không, hắn đã trực tiếp ra tay cướp rồi.
Hắn có thể cảm giác được, đứa trẻ phía sau A Mãn không hề đơn giản.
Tuyệt đối là một người có thiên phú tuyệt đỉnh.
"Không được, không thể để cho A Mãn nhận được hắn.
Dựa vào đâu mà người như vậy lại có may mắn này chứ?
Thứ ta không có được, chằng thà hủy cũng không để cho loại người A Mãn có được." Báo ca không cam lòng.
Hắn muốn quay về gọi người.
Chỉ là hắn đi rất lâu vẫn không thể quay lại hàng rào. Hắn có chút nghi ngờ. Theo tốc độ bình thường, đáng lẽ hắn phải đến rồi mới đúng.
Lúc này hắn phát hiện trước mặt mình xuất hiện một mảnh sương trắng.
Báo ca có chút nghi ngờ, dừng lại.
Không bao lâu, sương trắng biến mất.
Khi Báo ca thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở bên vách núi.
"Ah!"
Báo ca dọa cho giật mình, lập tức lùi lại, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
"Đây… đây là đâu vậy? Sao ta có thể đi đến đây?"
Chẳng mấy chốc, hắn đã nhận ra được đây là chỗ nào, Độ Thiên Nhai đầy mãnh thú, khắp nơi đều là tuyệt địa với nguy cơ trùng trùng.
Hắn lạc đường à?
Nếu không, hắn sao có thể đi tới đây được?
Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại bắt đầu khủng hoảng. Bởi vì không ai có thể từ Độ Thiên Nhai sống sót trở lại.
... ...
Buổi trưa, Lục Thủy ăn trực bữa cơm dã ngoại.
Mùi vị còn tạm được.
Chờ ăn xong, A Mãn hỏi Lục Thủy:
"Tối… tối nay ngươi… ngươi có muốn... ở… ở lại không?"
Nghe được A Mãn hỏi, cậu bé kia cũng nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.
Bởi vì điều này có liên quan tới chuyện tối nay nó có thể ngủ ở trên đó hay không.
-----
Dịch: MB_Boss