Chương 335: Vong Tộc
Nghe được lời này, Nhã Lâm là người vui vẻ nhất.
Có thể ăn cá ở đây rồi.
Nhã Nguyệt cũng rất vui vẻ. Nàng còn muốn mua, không ngờ bỗng chốc lại có nhiều cá miễn phí như vậy.
Mộ Tuyết tất nhiên cũng hài lòng, nàng có thể mang về hai con cá sống cho Lục Thủy rồi.
Tuy sẽ nhìn thấy Lục Thủy chậm một ngày, nhưng có thể mang cá về cho Lục Thủy, tất nhiên vẫn là một chuyện đáng cao hứng.
Nhưng trở về hôm sau hẳn là tới ngày tế tổ rồi?
Nghĩ đến tế tổ Mộ Tuyết lại có chút mất mác.
Nhưng không sao, nàng quen rồi.
Chỉ là có chút, có chút muốn vào một lần.
Cuối cùng Mộ Tuyết lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, không vui thì đến lúc đó lén cắn Lục Thủy một cái.
Để Lục Thủy không vui cùng nàng.
Ừ, cắn nhẹ một chút là được.
... ...
Trời vừa tối lại.
"Lại sắp tìm được rồi, cảm giác đã rất rõ ràng, đang ở gần đây." Một vị Vong tộc da bọc xương mở miệng nói.
Một nhóm người tìm rất lâu, vẫn không thể tìm tới hàng rào.
Độ Thiên Lĩnh hình như xuất hiện một vài biến hóa vi diệu.
Rất có khả năng biến hóa này sẽ mang đến đủ nguy hiểm cho mọi người.
Cũng may thực lực của bọn họ đủ mạnh mẽ, mới có khả năng bình yên sống sót ở đây.
Trong lúc không ngừng lạc đường, bọn họ đặc biệt may mắn phát hiện ra khí tức bảo vật trong hố.
Điều này làm cho tinh thần bọn họ phấn chấn.
Nhưng muốn tìm được đối phương lại vẫn có một chút khó khăn.
Sau khi lục soát cả ngày, bọn họ cuối cùng đã tìm tới gần đầu nguồn của khí tức.
"Khí tức ở đây đặc biệt nồng đậm, chắc hẳn là ở phía trước." Một người nói.
"Ừ, ta cũng cảm giác được vị trí phía trước có ba người.
Chắc hẳn là bọn họ." Lại một người nói.
Này đối với bọn họ mà nói dĩ nhiên là chuyện rất tốt.
Dù sao ngay từ lúc đầu bọn họ chỉ lo lắng người nhận được bảo vật có thể đã rời khỏi Độ Thiên Lĩnh hay không.
Nếu là vậy, thật sự sẽ như mò kim đáy biển.
Đây chính là cơ hội sau này tất cả đám người bọn họ nhập đạo.
Vong tộc nhập đạo khó khăn tới mức nào. Muốn nhập đạo lại không có cơ duyên tuyệt đối thì căn bản không làm được.
Trên thực tế, tất cả mọi người nhập đạo đều vô cùng gian nan.
Phần lớn mọi người tới cuối đời vẫn không có cách nào chạm vào cửa đạo môn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lại có hệ thống tu tiên, hệ thống Phật Môn, cùng với hệ thống Thần Chúng.
Bởi vì thất giai của bọn họ chính là thất giai hoàn chỉnh, nhập đạo dễ hơn so sánh với thất giai bình thường rất nhiều.
Về phần mạnh hay yếu, uy năng của nhập đạo có lẽ còn mạnh hơn một chút.
Nhưng nhập đạo cũng không chỉ là tu luyện lực lượng chiến đấu, cho nên không tiện so sánh.
Nhưng so sánh các lĩnh vực, ở cùng một cảnh giới nhỏ, thất giai nhập đạo lại mạnh hơn một chút.
Nhưng độ khó cũng lớn hơn gấp bội.
"Đi qua xem thử, chú ý đừng để càng chạy càng xa." Người dẫn đầu kia mở miệng nói.
Những người khác tất nhiên cũng tăng cao tinh thần.
Chuyện này vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Bọn họ không thể không quan tâm.
Rất nhanh, tất cả đám người bọn họ đều cảm giác được.
Ba người, hơn nữa còn là ba người đặc biệt yếu.
Một người bình thường, một nhất giai, một nhị giai.
Đâu là. . .
Bọn họ cũng không biết ba người kia xui xẻo hay mấy người bọn họ may mắn.
Đối phương càng yếu càng có lợi cho bọn họ.
Rất nhanh, bọn họ đã sắp tới gần ba người kia.
Dọc đường đi không gặp phải bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Không bao lâu, bọn họ lại nhìn thấy ba người, một đứa bé, một đàn ông trung tuổi, còn có một người trẻ tuổi.
Khi bọn họ nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy bọn họ.
Mà mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là người trung tuổi kia.
Đúng vậy, khí tức trên thân người này chính là khí tức bọn họ phát hiện ra ở khu vực bảo vật.
Lục Thủy nhìn những khách không mời mà đến, nhưng không nói gì.
Đây là chuyện đã đoán trước.
Không sai, những Vong tộc tìm được chính là đám người Lục Thủy.
Mục tiêu của bọn họ chính là A Mãn.
A Mãn tất nhiên có chút khẩn trương nhìn những người đột nhiên đến này.
Bởi vì hắn hoàn toàn không biết những người này rốt cuộc là ai.
"Các… các ngươi tìm… tìm ai?" A Mãn khẩn trương hỏi.
Những người này thoạt nhìn chỉ da bọc xương, nhìn thế nào cũng không giống với người tốt.
Cậu bé cũng trốn đến sau lưng A Mãn.
Bọn họ vốn đều định nghỉ ngơi.
Người kia cũng nói sẽ rời đi.
Nhưng khẳng định không có chuyện gì nữa.
Một người Vong tộc thấy A Mãn, mở miệng nói:
"Chúng ta tìm ngươi."
"Tìm… tìm ta à?" A Mãn không hiểu, nhưng vẫn cố suy nghĩ:
"Các… các ngươi cũng có công việc cho ta làm à?
Có thể, có thể đổi ngày khác không?"
"Không thể chờ tới hôm nào." Vong tộc dẫn đầu nhìn A Mãn nói:
"Chúng ta chỉ muốn biết đồ ở đâu, nói cho chúng ta biết, hoặc giao cho chúng ta.
Chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi."
A Mãn có chút nghi ngờ:
"Đồ, đồ gì?"
Vong tộc dẫn đầu vẫy tay một cái, trong phút chốc cơ thể A Mãn không chịu sự khống chế bay đi.
Rất nhanh, cổ của A Mãn đã bị Vong tộc dẫn đầu kia nắm trong tay.
"Bảo vật ở đâu? Bảo vật bắt được mấy ngày trước đây! Đừng nói ngươi không biết." Người dẫn đầu lạnh như băng nói.
Hắn sẽ dùng sức.
Vừa vặn làm cho A Mãn thấy khó thở nhưng cũng không đến mức chết được.
Mà sau khi A Mãn bị bắt, cậu bé trực tiếp vọt tới:
"Đại thúc."
Khi cậu bé tới gần, trực tiếp bị một lực lượng bắn ra.
Cuối cùng ngã nhào ở phía xa.
Lục Thủy ở trên nhánh cây chỉ nhìn, hắn không định ra tay.
A Mãn có chút lo lắng nhìn về phía cậu bé.
"Ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, nói cho ta biết, bảo vật đâu?" Vong tộc dẫn đầu trầm giọng nói.
"Ta, ta, ta không biết." A Mãn gian nan nói.
"Rắc."
"A a a a."
Cánh tay A Mãn bị bóp gãy.
Xương bị vỡ nát.
"Bảo vật ở đâu?" Vong tộc dẫn đầu kia lại hỏi.
"Ta, ta không biết, biết, bảo vật ngươi… ngươi nói là. . . . A a a a a a a."
A Mãn còn chưa nói hết, xương một chân đã bị lực lượng nghiền nát.
Đau đớn làm cho A Mãn gần mất đi ý thức.
Nhưng hắn lại bị lực lượng Vong tộc kích thích, căn bản không có cách nào ngất đi được.
"Người này hình như rất ngoan cố, tổn thương cơ thể dường như vô nghĩa đối với hắn.
Không bằng đổi cách uy hiếp khác?
Dù sao người như thế có khả năng căn bản không sợ chết." Có người đột nhiên mở miệng nói.
Vong tộc dẫn đầu kia gật đầu:
"Cũng đúng, hơn nữa cũng không thể thật sự giết chết đối phương."
Bọn họ cần bảo vật, sống chết của A Mãn không có ý nghĩa đối với bọn họ.
Chỉ cần bảo vật tới tay, A Mãn chết hay sống đều được.
Bọn họ đều sẽ không để ý.
Cuối cùng Vong tộc dẫn đầu ném A Mãn xuống đất, hắn nhìn cậu bé ngã trên mặt đất.
Lúc này, cậu bé mới miễn cưỡng đứng lên.
Nó muốn lập tức chạy đến bên cạnh A Mãn.
Nhưng nó còn chưa bắt đầu đã trực tiếp bay.
Khi nó kịp phản ứng, đã bị Vong tộc dẫn đầu nắm trong tay.
A Mãn dĩ nhiên là nhìn thấy.
Hắn giãy dụa, nhưng chân và tay của hắn đều bị chặt, căn bản không đứng nổi.
"Thả… thả nó ra." A Mãn sốt ruột kêu lên:
"Nó, nó vẫn là một, một đứa bé."
Vong tộc dẫn đầu giơ cậu bé về phía A Mãn, sau đó lấy ra một thanh đoản kiếm chỉ vào cậu bé.
"Xem ra ngươi rất để ý nó.
Như vậy nói cho ta biết, bảo vật ở đâu?"
Vẻ mặt A Mãn sốt ruột, nhưng hắn thật sự không biết chuyện bảo vật.
"Ta, ta, thật sự, thật sự không biết.
Nó, nó vẫn, vẫn còn con nít.
Đưng, đừng tổn thương nó."
A Mãn cầu khẩn nói.
Vong tộc dẫn đầu không hề do dự, trực tiếp dùng đoản kiếm trong tay cắt về phía tay của cậu bé.
"Không, không cần, không cần." A Mãn bò về phía bọn họ và hét lớn.
-----
Dịch: MB_Boss